Edit: Cơ Hoàng
“Lúc trước Mục thị thế gia vô tình có được một chút tài nguyên tu luyện Hỏa hệ, không may là hầu như tất cả mọi người trong trang viên đều là Băng hệ. Thiên phú Hỏa hệ của cậu không tệ, tu vi cũng làm cho chúng ta giật nảy mình, vì vậy, ta dự định sẽ cho cậu những tài nguyên đó. Sau này trừ thời gian đi học bình thường ra thì cậu cũng có thể đến Mục thị tu luyện cùng mấy người Mục Giang Minh.” Mục Trác Vân vuốt chòm râu nói.
Đương nhiên những lời này là nói công khai trước mặt tất cả mọi người.
Theo Mục Trác Vân thì làm như vậy là cho Mạc Phàm mặt mũi lắm rồi!
Toàn bộ những con cháu dòng thứ trong trang viên đều phải vắt hết đầu óc để tìm cách thể hiện ở trước mặt ông ta mà ông ta còn không thèm để ý bọn họ nữa là. Loại người như Mạc Phàm còn không được tính là con cháu Mục thị lại có một cơ hội như vậy, quả thực là cá chép nhảy long môn!
Thỉnh thoảng trong xã hội này sẽ có một vài trường hợp nhảy long môn đặc biệt như vậy. Ông ta là tộc trưởng của cả gia tộc Mục thị, ánh mắt không thể thiển cận chỉ chú ý đến con cháu trong tộc được.
“Anh cả, chuyện này... chuyện này không thể vậy được. Thật ra thiên phú của Mục Bạch còn tốt hơn, chắc là do hôm nay nó hơi sốt sắng nên không biểu hiện tốt thôi. Hơn nữa nó vốn là người trong tộc chúng ta...” Mục Hạ bị choáng váng, vội vàng nói với Mục Trác Vân.
Mà Mục Bạch ở một bên vốn đã bị vạn tiễn xuyên tâm, sau khi nghe được lời nói kia thì hoàn toàn biến thành thi thể bị roi quất mạnh mẽ mấy lần, bi thảm không sao tả xiết!
Mẹ, đó là cơ hội trở thành đệ tử trong tộc mà Mục Bạch vẫn mơ ước!
Mục Bạch phí hết tâm tư để xóa đi cái danh con cháu dòng thứ của mình, sau đó tiến vào trong vòng con cháu Mục thị chân chính, như vậy cậu ta mới nhận được nhiều tài nguyên tu luyện phong phú hơn, đồng thời cũng không bị coi là tên thiếu gia ăn nhờ ở đậu nữa.
Cậu ta không được coi trọng thì thôi, nhưng lại bị người mình căm hận nhất giành mất cơ hội!
Có là thi thể thì cũng bị tức mà đội mồ sống lại!
“Việc này tôi đã quyết định rồi, Mục Hạ, chú đừng can thiệp nữa.” Mục Trác Vân khoát tay áo một cái, trên mặt vẫn giữ nét mỉm cười nhìn Mạc Phàm.
Sao thế, tên nhóc này vui mừng đến nỗi choáng váng rồi hả?
Còn không mau tạ chủ long ân?
Mục Trác Vân tương đối hài lòng với bản thân vì có thể vứt bỏ hiềm khích lúc trước mà chiêu nạp một học sinh không thân phận địa vị gì tiến vào nòng cốt Mục thị của mình, xem ra ông ta là một người quản lý có lòng dạ rộng rãi.
...
“Mạc Phàm, em còn đứng ngây ra đó làm gì, mau cảm ơn Mục lão gia đã ưu ái đi.” Thầy chủ nhiệm Tiết Mộc Sinh vội vàng nói với Mạc Phàm.
Mấy người Trương Tiểu Hầu, Lục Tiểu Bân, Hứa Thanh Lâm lại càng hâm mộ hơn.
Không lâu trước đó Mạc Phàm còn là một người bình thường thấp kém đến nỗi ném vào trong biển người cũng chẳng ai nhìn ra được, thế mà trong nháy mắt đã trở thành người nổi tiếng rồi!
Mạc Phàm nhìn nụ cười trên mặt Mục Trác Vân mà mặt cứ nghệt ra, bập môi một cái mới tỉnh lại.
Một lúc lâu sau, Mạc Phàm mới mở miệng nói: “Đầu ông có vấn đề à?”
“Cậu vừa nói cái gì?” Mục Trác Vân không nghe rõ Mạc Phàm vừa nói gì, nghi ngờ hỏi.
“Tôi nói, đầu óc của ông có vấn đề rồi!” Mạc Phàm lặp lại từng lời từng chữ của câu nói vừa nãy.
Tất cả mọi người đều nghe rõ ràng câu nói vừa rồi, nhưng vẻ mặt tất cả mọi người lại cực kỳ hỗn loạn.
Cái gì cái gì cái gì?
Đầu óc có vấn đề sao?
Thằng này nói đầu óc Mục Trác Vân có vấn đề!
Oh my god, cái tên Mạc Phàm này bị điên rồi!
Mục Trác Vân đã nghe rõ ràng, ông ta thổi mạnh râu mép một cái, hơi tức giận nói: “Tốt nhất là cậu nên tìm một lời giải thích hợp lý cho câu nói vừa rồi đi, nếu không...”
“Đương nhiên là có giải thích rồi.” Mạc Phàm gật đầu, mở miệng nói: “Ông đừng giả bộ lòng dạ chính nghĩa như ba năm trước chưa từng chèn ép nhà tôi như thế. Mạc Phàm tôi không phải là thằng ngốc mà bị ông đá rồi lại cho chút lợi ích là sẽ trung thành tuyệt đối với ông đâu. Những lời ông đã nói ba năm trước, cách ông đối xử với bố con tôi giống như con chó nhà vậy, có thể trí nhớ của ông không tốt nhưng tôi thì còn nhớ rất rõ đấy. Này lão già, tôi nói cho ông biết, đừng nói là lôi kéo tôi vào gia tộc các ông, cho dù bây giờ ông có đóng gói Mục Ninh Tuyết kèm theo đồ cưới đến đây cầu xin thì tôi cũng không thèm gia nhập vào gia tộc của các ông đâu! Con mẹ nó, ông tưởng tất cả mọi người đều muốn đi theo Mục thị thế gia các ông chắc? Còn hi vọng tôi sẽ cảm động đến rơi nước mắt nữa hả? Ngoại trừ lý do đầu óc ông có vấn đề ra thì thật sự tôi không nghĩ nổi hôm nay ông bị bệnh gì!”
Mạc Phàm ra sức chửi một trận như muốn phun hết tất cả những oán hờn, tức giận mà hắn giấu dưới đáy lòng mấy năm nay ra, toàn bộ quá trình cứ diễn ra lưu loát như nước chảy mây trôi!
Hiệu trưởng, chủ nhiệm giáo dục, thành viên của Ban Giám hiệu là Đặng Khải, Mục Hạ, Mục Bạch, Triệu Khôn Tam, thầy chủ nhiệm Tiết Mộc Sinh, học sinh lớp số tám cùng với Mục Ninh Tuyết đều bị choáng váng.
Mà gương mặt Mục Trác Vân lại càng âm u vô cùng!
“Kẽo kẹt! Kẽo kẹt! Kẽo kẹt!“
Hóa phẫn nộ thành chân thực, dưới chân Mục Trác Vân đông lại và mở rộng thành một khối băng cực kỳ kiên cố. Khí lạnh khuếch tán trong không khí như sự tức giận đang dâng lên từ trong chính nội tâm ông ta vậy.
Mục Trác Vân nổi giận, thật sự nổi giận!
Không biết đã bao nhiêu năm rồi chưa có người nào dám nói chuyện với ông ta như vậy, nói ông ta là thằng chột làm vua xứ mù ở Bác Thành cũng không có gì quá đáng. Trong số những thành viên cao tầng ngang hàng với ông ta, iệu trưởng trường học ma pháp, cao tầng của Hiệp Hội Ma Pháp kiêm Liên Minh Thợ Săn Đặng Khải cũng phải khách khí với ông ta. Toàn bộ con cháu trong trang viên càng không dám thở mạnh trước mặt ông ta, vậy thì rốt cuộc ai cho thằng nhóc con rác rưởi Mạc Phàm này lá gan mà nó dám nói chuyện với ông ta như vậy?
Khí thế!
Khí thế hàn băng quá khủng bố!
Lấy Mục Trác Vân làm trung tâm, toàn bộ cát sỏi trên mặt đất thao trường đã bị đông cứng thành tảng băng kiên cố chỉ trong thời gian mấy giây ngắn ngủi!
Không khí lạnh giá tùy ý tản ra, mùa hè nóng bức đột nhiên biến thành mùa đông, thao trường huấn luyện càng hóa thành một vùng đóng băng, to lớn như một chiếc gương.
Hình ảnh chấn động bậc này làm cho học sinh toàn trường kêu lên sợ hãi!
Thao trường biến thành băng trong nháy mắt trong khi Mục Trác Vân còn chưa phóng thích ma pháp, chỉ dựa vào khí thế đã làm đóng băng toàn bộ những thứ này, không biết là tu vi đã cao đến cảnh giới nào.
So với Băng Mạn nho nhỏ của Mục Bạch trước đó thì Mục Trác Vân chính là một con quái vật khổng lồ, hai bên không thể đánh đồng với nhau.
“Trác Vân, khống chế cảm xúc của mình một chút. Ở đây là trường học, rất nhiều học sinh không có chút năng lực phòng ngự đâu.” Thành viên Ban Giám hiệu kiêm Liên Minh Thợ Săn Đặng Khải bỗng nhiên đứng dậy, chắn giữa Mục Trác Vân và Mạc Phàm.
Bị Đặng Khải chặn lại như thế, sức mạnh đáng sợ của Mục Trác Vân cũng suy yếu một chút, có điều đám người xung quanh vẫn sợ hãi đến nỗi hít thở khó nhọc.
Thấy Đặng Khải đứng dậy, Đường Nguyệt là một trong số ít người có thể hoạt động bình thường cũng ngừng bước lại.
Đường Nguyệt không cho phép Mục Trác Vân làm hại học sinh của mình, mặc dù cô ấy biết chưa chắc mình đã là đối thủ của tộc trưởng gia tộc Băng hệ tên Mục Trác Vân này.