Edit: Cơ Hoàng
"Băng Mạn!"
Mục Bạch làm liền một mạch, không chút ngập ngừng, không chút gián đoạn, hoàn toàn biểu diễn ra sự khổ luyện của mình.
Con ngươi của cậu ta chuyển sang màu trắng, khi cậu ta thở ra một luồng hơi lạnh thì trên thân con rối hình người đã bám đầy băng sương màu trắng!
Băng sương nhanh chóng bao trùm, cả con rối hình người bị một tầng băng sương bao phủ, trông vô cùng kinh người.
Hơi lạnh tùy ý lan tràn ra toàn bộ trường thi.
"Kẽo kẹt! Kẽo kẹt! Kẽo kẹt!"
Sau khi Băng Mạn bao trùm con rối thì vẫn chưa kết thúc mà bắt đầu khuếch tán ra mặt đất trong trường thi.
Lớp khác cũng có một người Băng hệ đang phóng thích Băng Mạn, tuy nhiên Băng Mạn của người đó lại không có khí thế to lớn như vậy!
Bọn học sinh đều sợ hãi lui về phía sau, như thể Băng Mạn sắp lan tràn đến khu vực của bọn họ vậy.
Các lãnh đạo trường và giám thị lại rất bình tĩnh, trong mắt bọn họ lóe ra mấy phần khen ngợi.
Đây là ma pháp Băng Mạn tương đối hoàn chỉnh, nếu ở Hiệp Hội Ma Pháp cũng sẽ được thông qua.
Tuy nhiên Hiệp Hội Ma Pháp được thành lập cho người trưởng thành, một học sinh mới thức tỉnh một năm đã phóng thích ma pháp Băng hệ hoàn thiện như vậy là hiếm lắm rồi.
"Không tồi." Mục Trác Vân vẫn chỉ giữ nguyên đánh giá.
Mục Bạch cũng không biết mình có được lọt vào mắt xanh của Mục Trác Vân hay không, hơi thấp thỏm đưa mắt nhìn sang Mục Ninh Tuyết.
Mà vừa đưa mắt nhìn sang, Mục Bạch đau như bị vạn tiễn xuyên tim vậy, bởi vì ngay cả nhìn Mục Ninh Tuyết cũng không buồn nhìn cậu ta. Cô ấy đang dõi mắt về phía nào đó trong lớp.
Mục Bạch cũng thuận thế tìm kiếm, trong tim lại bị trúng một mũi tên.
Mạc Phàm!
Cô ấy đang nhìn Mạc Phàm!
Khốn nạn, khốn nạn!
Tại sao cô ấy lại nhìn hắn!
Cái thằng sắp bị nhấn chìm trong đống rác kia có gì đáng nhìn đâu, tôi phóng thích xuất sắc như thế tại sao cậu lại không nhìn tôi?
Khuôn mặt Mục Bạch sắp bị vặn vẹo đến nơi.
Trong thời khắc quan trọng nhất cuộc đời cậu ta vẫn chỉ hi vọng được Mục Ninh Tuyết nhìn lại, kết quả cô ấy vẫn nhìn về cái tên lưu manh kia. Tên lưu manh kia chỉ là một thằng hề mua vui cho công chúa thôi, thằng hề có gì đáng nhìn chứ? Cười xong là thôi, tại sao cậu còn lãng phí ánh nhìn quý giá của mình như vậy?
"Tao sẽ làm cho mày chết cực kỳ thảm thiết!" Sắc mặt Mục Bạch vô cùng âm u, mang theo oán khí dày đặc đi xuống trường thi.
"Thành tích vô cùng xuất chúng, Tinh Trần điểm S, phóng thích điểm B." Giám khảo đưa ra kết quả cuối cùng.
Trên hạng mục phóng thích, dù là những học sinh xuất sắc kia cũng chỉ được C với D, người duy nhất đạt đến điểm B cũng chỉ có Hứa Chiếu Đình Lôi hệ!
Vì vậy thành tích của Mục Bạch hoàn toàn xứng đáng đứng đầu toàn trường.
...
"Người tiếp theo, Mạc Phàm!"
Lúc mọi người còn đang thán phục trước màn trình diễn hoa lệ của Mục Bạch thì cuối cùng cũng đến lượt Mạc Phàm.
Mạc Phàm thực sự cảm thấy có gì đó kỳ quái.
Vì cái đách gì mà tên Trà Xanh Nam vừa thi xong đã đến lượt mình thế nhỉ? Cố ý sắp đặt à?
Mạc Phàm không tin trên thế giới này lại có chuyện trùng hợp như vậy.
Mà thôi, chẳng sao cả, nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ. Binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn, con người đã không sợ hãi thì nhìn cái gì cũng thấy tươi đẹp.
...
"Sao thế?" Mục Hạ thấy Mục Bạch đi tới, nhỏ giọng hỏi.
"Cứ triển khai theo kế hoạch của chú đi." Mục Bạch nói như một oán phụ độc ác.
"Ta cũng chỉ muốn tốt cho Mạc Gia Hưng thôi, quét con trai anh ta ra, miễn cho bậc làm cha như anh ta phải mệt nhọc bận tâm. Vốn đã không phải chất liệu tốt để học ma pháp rồi còn cứ phải chui vào đây." Mục Hạ nói.
Đương nhiên là Mục Hạ với Mục Bạch cũng đã có biện pháp đối phó Mạc Phàm.
Trước khi thi, Mục Hạ đã lợi dụng sức mạnh Ban Giám hiệu nhà trường của lão để tỉ mỉ bày ra kế hoạch này.
Giám khảo đầu hói là người của Mục Hạ, thứ tự thi của học sinh cũng do Mục Hạ sắp xếp.
Mục Bạch thi xong sẽ đến lượt Mạc Phàm, Mạc Phàm thi xong là thời gian nghỉ ngơi và công bố một nửa thành tích của cuộc thi. Chính vì vậy, lúc này là thời điểm hoàn hảo nhất để có thể động tay động chân, ví dụ như lúc Mục Bạch đặt tay lên Tinh Cảm Thạch thì có thể đặt một viên Ám Thạch xuống dưới Tinh Cảm Thạch.
Tác dụng của Ám Thạch này rất đơn giản, khi Tinh Cảm Thạch toả ra hào quang thì nó sẽ hút đi một phần năng lượng, từ đó làm cho hào quang của Tinh Cảm Thạch bị phai nhạt đi rất nhiều.
Như vậy thì dù Mạc Phàm miễn cưỡng đạt được đến thành tích C thì Ám Thạch nho nhỏ như hạt sạn cũng có thể kéo thành tích của Mạc Phàm xuống D, thậm chí là thấp hơn.
Dù sao cũng là một tên phế vật, có nát thêm chút nữa cũng chẳng ảnh hưởng gì. Người như vậy tốt nhất đừng nên lãng phí tài nguyên của trường học nữa, bị thanh trừ ra ngoài sớm một chút cũng không phải chuyện xấu đối với trường học và gia đình hắn.
Mục Bạch sắp cười đến vặn vẹo rồi.
Để xem lần này mày có mất hết mặt mũi không?
...
"Mạc Phàm, nghe hơi quen tai." Đúng lúc này Mục Trác Vân lại mở miệng nói.
"Anh cả, cậu ta chính là con trai của tài xế lái xe cho phu nhân." Mục Hạ cũng nhắc nhở Mục Trác Vân rất đúng lúc.
Lúc này ánh mắt vẫn luôn giá lạnh như băng tuyết của Mục Ninh Tuyết bỗng nhiên chuyển động.
Thật ra cô đã nhận ra Mạc Phàm từ lâu, chỉ là cô cũng rất nghi ngờ, tại sao mình vừa đi tới đây lại đúng lúc tới lượt Mục Bạch với Mạc Phàm kiểm tra thế?
Mục Trác Vân liếc mắt nhìn Mục Ninh Tuyết đang đứng bên cạnh.
Mục Ninh Tuyết nhanh chóng khôi phục sự bình tĩnh nên có, như đối xử với những học sinh bình thường, không có bất kỳ cảm xúc dao động nào.
Trong mắt Mục Trác Vân hiện mấy phần hài lòng.
Trẻ con thường có lúc không hiểu chuyện và phản nghịch, lớn lên rồi thì sẽ không ngây thơ như vậy nữa.
"Xem một chút đi, cũng coi như từng là người của Mục thị chúng ta." Mục Trác Vân nói bằng giọng điệu ôn hoà.
Thực ra Mục Trác Vân biết một người con trai của tài xế sẽ không có gì đặc sắc, cho Mục Ninh Tuyết nhìn thấy cũng chẳng sao. Trong Bác thành nho nhỏ này có một đống người như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ biến mất khỏi thế giới của bọn họ, nhưng ông ta không hi vọng một thằng nhóc như vậy sẽ để lại dấu vết gì trong lòng đứa con gái bảo bối của mình.
...
Ở bên kia Mạc Phàm cũng không nghe mọi người xì xào bàn tán.
Hắn đã đi tới gần Tinh Cảm Thạch, đặt một tay lên Tinh Cảm Thạch giống như những người khác đã từng làm trước đó.
"Thật ra tao phải cảm ơn cậu ta, nhờ cậu ta mà tao không bị đội sổ, nếu không chắc tao thảm lắm." Một bạn học kém nói.
"Lão tam, tao cũng D, không sao cả, chúng ta cùng nắm tay nhau phóng khoáng rời khỏi trường học." Bạn học Thủy hệ Lục Tiểu Bân ở cùng ký túc xá với Mạc Phàm nói.
"Cậu ta có đạt được đến D hay không còn khó nói lắm."
"Đúng đấy, tu vi không tiến bộ một chút nào."
Trong lớp, cả Chu Mẫn có Hỏa hệ cũng đang nhìn chằm chằm vào Mạc Phàm.
Cô nàng cũng muốn biết rốt cuộc là tên ngốc này có học hành gì hay không. Rõ ràng cậu ta là một người có thiên phú Hỏa hệ cao hơn cô nàng mà lại bị đuổi ra khỏi trường, ngay cả Chu Mẫn cũng cảm thấy đáng tiếc. Đồng thời cô nàng cũng bắt đầu căm ghét loại người không có chí tiến thủ như Mạc Phàm.
"Có ánh sáng, có ánh sáng..."
"Hình như ánh sáng hơi yếu, sao tao cứ cảm thấy còn yếu hơn D nhỉ?"
Ánh sáng trên Tinh Cảm Thạch vô cùng lúng túng, gần như không thể xuyên thấu ra khỏi Tinh Cảm Thạch.
Tuy nhiên rõ ràng ánh sáng bên trong rất có sức đột phá, đáng lẽ ra phải chói lọi nhưng mãi vẫn không thể chiếu ra ngoài.
"Mịa nó, không ổn rồi."
"Ánh sáng này... Hình như không phải D!"
"Thật hay giả đấy, được tận C á?" Bạn cùng phòng Lục Tiểu Bân nhìn mà sửng sốt, cậu ta không dám tin Mạc Phàm lại có thể thôi thúc hào quang Hỏa hệ trên Tinh Cảm Thạch lên C.
Đã nói sẽ cùng nhau phóng khoáng đi ra khỏi trường, mày được C là miễn cưỡng hợp cách được ở lại trường rồi.
Thỏa thuận giữa hai thằng học dốt mà cũng không tin được à?