Chương 25: Băng hệ, Băng Mạn!

Edit: Cơ Hoàng

Hứa Chiêu Đình nhìn thấy kết quả này, trên mặt lộ ra vẻ hài lòng.

Quay người lại, vốn đang chờ đợi giám khảo cho kết quả thì cậu ta bỗng nhìn thấy một đôi mắt sáng như tuyết.

Là Mục Ninh Tuyết!

Mặt Hứa Chiêu Đình đầy vẻ vui sướng.

Cậu ta không ngờ lần thi này của mình lại được Mục Ninh Tuyết chú ý.

Nhất định là cô ấy giật mình lắm, dù sao thì các hệ khác cũng không thể so sánh được với uy lực của Lôi hệ.

...

"Ninh Tuyết, cháu cảm thấy cậu nhóc này thế nào?" Mục Hạ là thành viên của Ban Giám hiệu trường cười híp mắt hỏi.

"Bình thường." Mục Ninh Tuyết không nhìn thêm nữa, tiếp tục tiến lên.

Sắc mặt hiệu trưởng cùng với mấy vị lãnh đạo trường khác trở nên cứng đờ.

Không thể nào! Lôi hệ mạnh như thế mà còn cảm thấy bình thường, có vẻ tầm mắt cô bé này hơi bị cao.

"Ha ha, thực ra cậu bé kia làm rất tốt, chỉ là do Ninh Tuyết ở Học viện Đế Đô, nơi đó tập hợp các thiên tài ma pháp trong toàn quốc, phóng thích Lôi Ấn sơ giai chỉ là kiến thức cơ bản của bọn họ thôi. Con bé cảm thấy vậy là do nó quen dùng tiêu chuẩn của Học viện Đế đô để xem xét đó mà." Mục Trác Vân cười giải thích, cho hiệu trưởng và mấy người Mục Hạ một nấc thang đi xuống.

"Nói như vậy Hứa Chiêu Đình vẫn có hi vọng được vào Học viện Đế Đô chứ?" Hiệu trưởng cũng là người biết theo nấc thang, thuận thế nói.

Mấy người kia lập tức người tung kẻ hứng, chém gió say sưa.

"Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì Hứa Chiêu Đình sẽ là người có thành tích đứng đầu của trường." Chủ nhiệm giáo dục Trần Quang Lượng nói.

"Điều này cũng chưa chắc, theo như tôi được biết thì Mục Bạch ở lớp số tám cũng khá liều mạng." Phó hiệu trưởng nói.

Hai người vừa nói vậy thì Mục Hạ cũng mỉm cười, lão ta lập tức nói với Mục Trác Vân và Mục Ninh Tuyết: "Anh cả, Mục Bạch là con cháu Mục thị chúng ta, thành tích vẫn luôn xuất sắc, lớp bên kia cũng sắp tới lượt nó rồi, chúng ta qua xem chút chứ?"

"Mục Bạch? Là con nhà ai vậy?"

"Nó là con trai của Mục Dương, chẳng phải Mục Dương đã mất rồi sao? Em thấy mẹ con bọn họ bị người ta ức hiếp nên đã thu nhận bọn họ về trang viên. Mục Bạch là một đứa rất hiểu chuyện, cũng rất nỗ lực, nó cũng không kém những đứa trẻ khác trong gia tộc chúng ta đâu... Đương nhiên khoảng cách giữa thằng bé với Ninh Tuyết là rất lớn, nhưng nó cũng là một hạt giống tốt có thể bồi dưỡng." Mục Hạ cẩn thận từng li từng tí nói với Mục Trác Vân.

Quyền lực trong trang viên thuộc về tay của Mục Trác Vân, tuy Mục Hạ cũng được coi là lão gia, nhưng cũng chỉ là cấp bậc tay chân, không thể so sánh được với Mục Trác Vân.

"Vậy à? Tôi cũng có chút ấn tượng, vậy thì xem thử đi, mấy vị trong Ban Giám hiệu trường thấy thế nào?" Mục Trác Vân hỏi.

Thành viên của Ban Giám hiệu có tóc vàng, mái chẻ ngôi giữa mở miệng nói: "Nếu là con cháu Mục thị của các anh, chúng tôi cảm thấy rất hứng thú."

Đám người bắt đầu rời đi, từ từ đi đến trường thi lớp tám.

Đám người kia có khí thế rất mạnh, nếu trong mắt bọn học sinh những người lãnh đạo vẫn là một sự tồn tại mờ ảo thì thiên tài cùng tuổi như Mục Ninh Tuyết chính là một trận tỉnh táo nhất đối với họ.

Trên thao trường, các nam sinh vừa nhìn thấy có nữ sinh đứng bên cạnh quan sát họ thì như hít thuốc lắc, huống hồ nữ sinh này lại là nữ thần mà toàn trường tha thiết ước mơ.

"Oh my god, đoàn lãnh đạo tới đây rồi."

"Đúng là đang đến đây thật, tay tao đang run lắm rồi."

"Đến đúng lúc lắm, đây chính là thời cơ tốt để tao thể hiện."

"Mày thể hiện cái sợi len ấy! Mày sát hạch xong rồi mà, một tên cặn bã được C!"

Bọn học sinh lớp số tám lập tức mất bình tĩnh.

Vận mệnh của mỗi người đều nằm trong kỳ sát hạch hàng năm, chỉ cần một ánh mắt khen ngợi thôi đã có thể thay đổi cả cuộc đời của bọn họ. Lúc này đoàn lãnh đạo lại đi tới, điều này làm cho bầu không khí cuộc thi lập tức trở nên cực kỳ nghiêm túc.

Mục Hạ đi đầu, vị giám khảo đầu hói kia lập tức ngẩng đầu lên liếc nhìn lão ta.

Mục Hạ liếc một cái ám chỉ, giám khảo đầu hói hiểu ngay lập tức. Đầu tiên là ông ta giả bộ không nhìn thấy gì, thanh thản nói: "Người tiếp theo, Mục Bạch!"

Mục Bạch còn đang dán mắt lên người Mục Ninh Tuyết, mặc dù cùng ở trong một lâu đài nhưng cái lâu đài này cũng lớn đến nỗi Mục Bạch không được đứng gần Mục Ninh Tuyết như thế.

"Mục Bạch, đến lượt con rồi." Mục Hạ ho khan một tiếng, nhắc nhở Mục Bạch một câu.

Lúc này Mục Bạch mới tỉnh ra.

Hết cách, cậu ta thích Mục Ninh Tuyết rất nhiều năm rồi, dù biết mình không có khả năng đứng cùng với cô ấy, nhưng cậu ta cũng không chịu đựng được chuyện cô ấy bị loại rác rưởi như Mạc Phàm theo đuổi. Cậu ta phải trở thành kỵ sỹ để bảo vệ Mục Ninh Tuyết!

Đã đến lúc chứng minh sự nỗ lực nhiều năm như vậy của mình rồi!

Mục Bạch gật đầu, đi đến trường thi.

Mình chờ ngày này lâu lắm rồi, Mục Bạch hít sâu một hơi.

Được gia tộc coi trọng, Mục Ninh Tuyết chú ý là chuyện mà ngay cả nằm mơ Mục Bạch cũng đều nghĩ tới. Ngày hôm nay cậu ta có thể thực hiện được hai việc này rồi.

Đặt tay lên Tinh Cảm Thạch, Mục Bạch đè nén sự kích động trong lòng xuống, cố gắng làm một cách tốt nhất.

Mục Bạch đã từng được huấn luyện việc này rất nhiều lần, dù cho lúc này tâm lý của cậu ta vẫn kích động, căng thẳng nhưng vẫn nhờ vào sự thông thạo mà hoàn thành minh tu tốt như trước.

Hào quang màu trắng nhanh chóng khuếch tán từ trong Tinh Cảm Thạch ra, đồng thời tỏa ra dày đặc ở xung quanh Tinh Cảm Thạch.

Ánh sáng này rất mãnh liệt, thậm chí sắp tràn ra ngoài Tinh Cảm Thạch, rọi lên mặt Mục Bạch.

Thầy trò cả lớp nhìn ngẩn ngơ.

Ánh sáng tỏa ra mãnh liệt, chỉ sợ đây sẽ là lần tốt nhất mà họ nhìn thấy trong số các bài sát hạch ngày hôm nay, ngay cả Chu Mẫn A++ cũng kém hơn ánh sáng của Mục Bạch!

"S!"

"S!"

"S!"

Ba giám khảo cho điểm trước tiên, không ngờ toàn bộ đều là S!

"Tôi nhớ hình như vừa nãy Hứa Chiếu Đình được hai điểm S một điểm A đúng không nhỉ?"

"Nếu như vậy thì Tinh Trần của Mục Bạch thắng Hứa Chiêu Đình rồi!" Mục Hạ lập tức nói.

Lúc này Tiết Mộc Sinh cũng nhìn đến nỗi ngây người, cậu nhóc Mục Bạch này còn giấu giếm thực lực cơ à?

Không hổ là con ông cháu cha (COCC), ông ấy còn tưởng rằng cùng lắm Mục Bạch cũng chỉ được một điểm S, không ngờ thằng nhóc này được tận ba điểm S!

Ba S, đương nhiên thành tích cuối cùng chính là S!

Không còn gì để nghi ngờ nữa, đây chắc chắn là thành tích là đứng đầu toàn trường!

"Cái đệt, Mục Bạch ngầu vãi, được tận ba điểm S, thành tích này vượt qua Hứa Chiêu Đình lớp số bảy rồi, hoàn toàn xứng đáng đệ nhất."

"Thật không ngờ, thật không ngờ..."

"Mục Bạch, cậu thật trâu bò!"

Lúc này mấy nữ sinh đã bắt đầu bật chế độ mê trai.

Mục Bạch vừa đẹp trai, thành tích lại đứng đầu, đúng y như hình tượng bạch mã hoàng tử trong lòng bọn họ.

"Anh cả, ngài cảm thấy thế nào?" Mục Hạ cười cợt, hỏi dò Mục Trác Vân đang đứng bên cạnh.

"Không tồi." Mục Trác Vân chỉ bình luận một câu ngắn gọn.

Mục Ninh Tuyết cũng không nói gì.

Nhìn thấy sắc mặt Mục Ninh Tuyết không có gì thay đổi, Mục Bạch biết ba điểm S không đáng là gì ở trước mặt thiên tài như cô. Hạng mục phóng thích tiếp theo mới là lúc cậu ta biểu diễn!

Mục Bạch quay người lại, đi vào trong trường thi.

"Mục Bạch thi phóng thích rồi!"

"Phí lời, chắc chắn Mục Bạch đã khống chế được bảy Tinh Tử từ lâu rồi."

"Thật chờ mong ma pháp Băng hệ nha."

Trong tiếng bàn luận, ánh mắt Mục Bạch đã kiên định nhìn thẳng vào con rối hình người.

Đúng vậy, kiểm tra Tinh Trần chỉ là cơ sở, người có kiến thức một chút đều hiểu phóng thích mới thật sự là thứ đáng để phán xét.

Cậu ta sẽ làm cho tộc trưởng và Mục Ninh Tuyết nhìn mình bằng ánh mắt khác!

Nhắm mắt lại, tiến vào quá trình phóng thích ma pháp.

Mục Bạch cực kỳ thành thạo nối liền bảy Tinh Tử Băng hệ thành một Tinh Quỹ.