Chương 20: Tinh Trần Ma khí

Edit: Cơ Hoàng

“Đúng vậy, hôm nay là một ngày rất quan trọng đối với trung học phổ thông Ma pháp Thiên Lan, đúng lúc con bé Mục Ninh Tuyết ở Học Viện Đế Đô được nghỉ hè sớm nên đã trở về, vì vậy ta đã bàn bạc với tộc trưởng một chút. Ta đã nhờ thiên tài nổi tiếng của Bác thành đến trường trung học phổ thông Ma pháp Thiên Lan diễn thuyết cho các con. Nhân tiện ta sẽ đưa con bé đi xem kỳ sát hạch hàng năm của chúng ta luôn, để con bé ước tính chất lượng học sinh khóa này một chút.” Mục Hạ nói.

Mục Hạ nhìn thần thái sáng láng của tên nhóc Mục Bạch này, cũng biết thằng nhóc đang có ý đồ gì. Ông ta cười ha ha vỗ vào vai Mục Bạch nói: “Yên tâm đi, khi nào đến lượt con sát hạch ta sẽ dẫn con bé đến. Con bé đến xem, tộc trưởng cũng sẽ đến xem. Nếu tộc trưởng nhìn thấy con cố gắng như thế, không chừng sẽ phân một ít tài nguyên cho nhà các con. Con cũng biết tộc chúng ta có rất nhiều con cháu, người có tài năng xuất chúng nhiều vô số kể. Nếu con được tộc trưởng xem trọng không chừng sẽ được sử dụng Tinh Trần Ma khí hai, ba tháng, điều này sẽ có lợi không nhỏ đâu!”

“Tinh... Tinh Trần Ma khí? Có thật không ạ? Con mà cũng có cơ hội được sử dụng Tinh Trần Ma khí sao?” Mắt Mục Bạch sáng như đèn pha ô tô.

“Đương nhiên rồi, con thử nghĩ xem tại sao chúng ta lại khác với các Ma pháp sư bình dân? Là gen ưu việt hay là thế gia hun đúc? Dù những thứ này có tốt đến mấy cũng không bằng một Tinh Trần Ma khí! Nếu con có thể trở thành đệ tử nòng cốt của gia tộc thì sẽ được phân phối Tinh Trần Ma khí, tu vi có thể bỏ xa học sinh toàn trường mấy con phố!” Mục Hạ nói.

“Chú, con... con sẽ cố gắng biểu hiện thật tốt!”

Cả người Mục Bạch bắt đầu sôi trào, chẳng trách đám đệ tử của những gia tộc kia đều tu luyện như người điên vậy, hóa ra là để tranh cướp cái thứ tên là Tinh Trần Ma khí này.

Thời gian tu luyện của mỗi Ma pháp sư đều có hạn, những học đồ bọn họ chỉ minh tu năm giờ đã là cực hạn, thời gian còn lại chỉ có thể học lý thuyết, học tri thức.

Mà Tinh Trần Ma khí lại là loại bồn chứa bồi dưỡng tu luyện mà tất cả các Ma pháp sư muốn có nhất.

Mục Bạch không biết nguyên lý hoạt động của Tinh Trần Ma khí là gì, nhưng cậu ta biết Tinh Trần Ma khí có thể giúp những người tu luyện mệt mỏi sẽ nhanh chóng khôi phục tinh lực, đạt đến công hiệu rút ngắn thời gian mệt nhọc.

Nói như vậy, một ngày sau khi minh tu năm giờ thì mười chín giờ còn lại chỉ có thể làm những chuyện khác.

Cả mười chín giờ này thuộc về thời kỳ minh tu mệt nhọc nên chỉ có thể làm chuyện gì đó hoặc là đi ngủ để giết thời gian.

Đối với suy nghĩ của rất nhiều học sinh muốn tiến thêm một bước thì thời gian mười chín giờ thời kỳ mệt nhọc này thật sự quá dài, nhưng họ lại không thể làm gì cả, vì sau khi con người tập trung tinh thần cao độ thì nhất định phải có một khoảng thời gian dài để thả lỏng thần kinh, nếu không tinh thần sẽ tan vỡ.

Mà Tinh Trần Ma khí lại là một Thần khí tu luyện có thể rút ngắn thời gian mệt nhọc.

Rút ngắn được thời gian mệt nhọc sau khi minh tu tương đương với thời gian minh tu mỗi ngày sẽ kéo dài hơn!

Mặc dù một ngày hai ngày chưa chắc có hiệu quả, nhưng nếu là một hai tháng thì sẽ vượt xa những người tu luyện không có Tinh Trần Ma khí một khoảng khá dài. Còn nếu đã sử dụng hai, ba tháng, thậm chí vẫn luôn sử dụng thì sẽ bỏ xa bạn cùng trang lứa mấy quảng trường mất!

Tùy từng người mà hiệu suất minh tu sẽ nhanh chậm khác nhau, tạm thời không cần nhắc đến chuyện này. Nếu được sử dụng Tinh Trần Ma khí thì dù là người có hiệu suất cực thấp cũng có thể chạy trước người khác, nếu có thiên phú tốt lại biết nỗ lực thì đúng là làm ít mà công to!

“Chú ơi, lúc trước chú nói với con là học sinh lớp chọn sẽ có cơ hội được sử dụng Tinh Trần Ma khí, chuyện này có thật không ạ?” Mục Bạch hơi kích động nói.

“Đúng, đã là trường học thì đương nhiên cũng sẽ có một chút tài nguyên tu luyện, nhưng tài nguyên của trường học là có hạn. Toàn trường có nhiều học sinh như vậy, nếu cho mỗi người dùng một ngày thì chẳng khác gì không sử dụng cả. Chính vì vậy mới phải có kỳ thi sát hạch hàng năm, phải có lớp chọn. Chỉ học sinh lớp chọn mới đủ tư cách được sử dụng Tinh Trần Ma khí trong một khoảng thời gian nhất định. Lấy thành tích của con thì vào được lớp chọn không phải là vấn đề, đến lúc đó ta sẽ làm chút kế nhỏ để con có thể sử dụng Tinh Trần Ma khí của trường nhiều hơn một chút, chỗ tốt không nhỏ chút nào đâu. Dù sao thì trường học cũng là một nơi công chính, ta không thể động tay động chân quá nhiều, bước nhảy vọt chân chính đối với con vẫn là Tinh Trần Ma khí của gia tộc Mục thị chúng ta. Đây là tài nguyên mà cả đời những Ma pháp sư bình dân kia cũng không thể có được, vì vậy nhất định con phải cố gắng quý trọng.” Mục Hạ nói với Mục Bạch đầy thâm ý.

“Chú cứ yên tâm, con sẽ không làm chú thất vọng đâu.”

“Nói với ta cũng vô dụng, con phải biểu hiện thật tốt trước mặt Mục Ninh Tuyết và tộc trưởng!” Mục Hạ vỗ vai Mục Bạch nói.

Mục Bạch gật đầu như giã tỏi, trong lòng không khỏi cười lạnh: Hứa Chiêu Đình, giờ tu vi của mày bằng tao thì thế nào? Mày có Lôi hệ thì thế nào? Sau lưng tao có con quái vật khổng lồ như Mục thị thế gia, cả đời mày cũng không thể chống lại tao đâu!

“À quên nữa, thằng nhóc tên Mạc Phàm thế nào rồi?” Mục Hạ vô tình nhớ ra gì đó, như nhớ tới một tên ăn mày ven đường mà mình không tình nguyện cho tiền, mà như rảnh rỗi nên thuận miệng hỏi.

“Một phế vật thôi, chắc sẽ bị trường học đuổi cổ.” Lúc này Mục Bạch không cần phải che giấu sự xem thường đối với Mạc Phàm.

Mục Bạch vô cùng căm ghét Mạc Phàm.

Mặc dù là hồi còn nhỏ mọi người đều cùng lớn lên ở khu này, nhưng tên Mạc Phàm này đi tới đâu thì cũng sẽ có một đám người theo đuôi giống như đại vương khỉ vậy. Điều khiến Mục Bạch hoàn toàn không hiểu là Mục Ninh Tuyết vô cùng tôn quý như vậy mà cũng chạy theo bọn họ, đã vậy quan hệ còn khá thân cận nữa.

Mạc Phàm là cái thá gì? Mỗi ngày chạy khắp đường khắp phố giống như con khỉ hoang dã, lại còn mang theo khí chất vô lại, biểu hiện thì đê tiện không sót chút nào.

Sao hắn có thể hiểu được cái gì là quyền lực thật sự? Cái gì gọi là thân phận và địa vị? Cái gì gọi là cả đời nghèo túng bị người khác xem thường?

Con của người hầu đúng là kẻ thấp hèn, không có kiến thức, không biết cái gì là nhìn xa trông rộng, cái gì là dã tâm. Không khéo hắn còn cảm thấy ở trong xóm nghèo nghịch bùn giữa đường còn thích thú hơn.

“Nếu vậy thì ta cũng sẽ ký đuổi học nó, coi như ta cũng có một câu trả lời với bên Mạc Gia Hưng. Không phải là ta không giúp đỡ mà do con trai anh ta là một thằng ngu, dù cho nó cơ hội thức tỉnh thì nó cũng không làm Ma pháp sư được. Haiz, đúng là có nhiều người không biết thân biết phận, cứ phải lãng phí tiền để thử. Vấn đề là anh ta đã không có tiền đồ lại vẫn hi vọng con trai mình có thể nhảy một phát qua long môn [1] sao? Lúc nào nghèo cũng đi với vô năng mà thôi.” Mục Hạ châm một điếu thuốc, chậm rãi nói.

[1]Bắt nguồn từ câu "Cá chép vượt vũ môn" với ngụ ý chỉ sự khát vọng của con người luôn muốn vươn lên đến tầm cao mới, nhưng chỉ những ai có được “viên ngọc quý” là sự kiên trì, nhẫn nại và không ngại khó khăn, gian khổ mới có thể đạt được thành công.

Lúc này Mục Hạ híp mắt lại như một con cáo già cao quý, tao nhã và toát ra sự xem thường, cười nhạo đối với sinh vật đê tiện như chồn hôi này.