Edit: Cơ Hoàng
Không khí nóng vượt qua từng dãy núi, khí xuân âm u bao phủ vùng đất phương Nam này, thời tiết đã chuyển sang mùa hạ nhưng vẫn hơi lạnh.
Sau đó một cơn mưa lớn bỗng trút xuống mà không có dấu hiệu báo trước nào, lá dập, hoa rơi, khắp nơi héo tàn!
Bác thành vẫn được tính là một thành phố có bốn mùa nhưng có khi thời tiết rất tùy hứng.
Ví dụ như buổi sáng sớm mặt trời đang lên cao chói chang, bầu trời xanh ngắt không một đám mây vậy mà buổi trưa mới ngủ một giấc đã như xuyên không đến nơi khác vậy, cuồng phong rít gào, mây đen dày đặc, tới chạng vạng thì mưa tuôn xối xả, gió rít lạnh lẽo!
“Chẳng lẽ là sắp có bão? Cái thời tiết quỷ quái này... Đúng là một năm bốn mùa tùy ý muốn đến thì đến muốn đi thì đi!” Trong túc xá, Trương Tiểu Hầu bắt đầu oán giận.
“Trương Tiểu Hầu, chẳng phải mày là Phong hệ sao? Mau ra chỗ gió to bên ngoài thử xem có thể phóng thích ma pháp Phong hệ sơ giai - Phong Quỹ hay không?” Lục Tiểu Bân ở cùng ký túc xá nói.
“Mẹ, mày cũng là Thủy hệ, sao không thấy mày chạy ra trời mưa luyện tập Thủy Ngự vậy? Đường đường là một Ma pháp sư Thủy hệ mà ra ngoài vẫn phải che ô, nói ra không sợ mất mặt à?” Mạc Phàm đổ ập xuống giường mắng tên Lục Tiểu Bân này một trận.
Mặt Lục Tiểu Bân lúc trắng lúc xanh.
Nghĩ cũng đúng, khi trời mưa to thì Ma pháp sư Thủy hệ cũng có thể cao ngạo lướt qua giữa trời đất độc một màu mà không dính một giọt nước giống như đã mặc áo mưa vậy.
Vấn đề là đã sắp đến sát hạch hàng năm mà Lục Tiểu Bân cũng chỉ khống chế được bốn Tinh Tử, chuyện này cách giai đoạn phóng thích ma pháp Thủy hệ - Thủy Ngự vẫn còn xa lắm!
“Trương Tiểu Hầu, cậu có thể dùng Phong Quỹ thật hả? Mau biểu diễn mấy phát cho anh em xem nào. Nói thật ngoại trừ thấy cô nàng bạo lực Chu Mẫn kia phóng thích Hỏa Tư ra thì chúng ta cũng chưa từng thấy ai trong lớp phóng thích ma pháp hoàn chỉnh được.” Trưởng ký túc xá cả ngày miệng đầy ý nghĩ xấu xa với Đường Nguyệt nói.
“Chuyện này có vẻ không hay lắm, tao cũng không phóng thích thành công trăm phần trăm đâu.” Trương Tiểu Hầu hơi ngại ngùng nói.
“Hầu tử, chú cứ thử một lần đi, anh cũng muốn xem thử ma pháp Phong hệ trông như thế nào.” Mắt Mạc Phàm sáng lên, buông sách lý luận trong tay xuống.
“Không gian ở đây nhỏ quá.”
“Ra hành lang đi, hành lang rộng mà.”
“Được... Được rồi, để em thử xem sao. Nhưng em không thành thạo lắm đâu.” Trương Tiểu Hầu gật đầu.
Mới chưa hết học kỳ mà tên nhóc Trương Tiểu Hầu này rất có thiên phú, bây giờ cậu ấy đã là một trong số ít những người trong lớp khống chế được cả bảy Tinh Tử.
Mọi người đều rất tò mò về ma pháp của các hệ khác nhau, đương nhiên sẽ muốn xem thử Trương Tiểu Hầu phóng thích ma pháp như thế nào.
Trương Tiểu Hầu nhắm hai mắt lại, bắt đầu tiến vào trạng thái phóng thích.
Cậu ta triển khai khá chậm, hiển nhiên là chưa khống chế Tinh Tử thật sự thành thạo.
Trương Tiểu Hầu duy trì nhịp điệu hô hấp, mỗi một lần hô hấp cũng có thể nghe được hơi thở.
“Vù vù vù!“
Đột nhiên sách trên bàn bắt đầu chuyển động.
Cửa ký túc xá cũ kỹ vang lên kẽo kẹt.
Gió cuốn tro bụi dưới đất lên, cuốn theo một cái quần tam giác bẩn giấu dưới gầm giường. Trưởng ký túc xá mới định bắt lại mà cái quần tam giác nhỏ lại bị thổi đi cực kỳ phóng khoáng tung bay theo gió!
“Phong Quỹ - Tật Hành!”
Khí chất trên người Trương Tiểu Hầu bỗng thay đổi, đôi mắt cậu ta chuyển thành màu xanh, vạt áo bay lên phần phật.
Cậu ta vừa dứt lời thì những đồ vật trong ký túc xá như bàn chải đánh răng hay chén bát đã va chạm nhau loảng xoảng, toàn bộ bọn chúng đều di chuyển theo một quỹ tích nào đó.
Mạc Phàm vội vàng chú ý nhìn kỹ, từ những những đồ vật linh tinh và đống tro bụi bị cuốn lên, hắn kinh ngạc phát hiện trong túc xá xuất hiện một quỹ đạo khí lưu rất đặc biệt. Quỹ đạo này bắt nguồn từ chỗ Trương Tiểu Hầu và kéo dài tới tận nhà vệ sinh công cộng cuối hành lang!
“Vèo!”
Bóng người Trương Tiểu Hầu đột nhiên mờ đi rồi biến mất.
Trương Tiểu Hầu vừa nãy còn đứng im giữa túc xá đột nhiên lao ra ngoài nhanh như bão, trông cậu ta như đang triển khai Lăng Ba Vi Bộ mà lao mạnh về phía WC cuối hành lang theo quỹ tích Phong hệ như ẩn như hiện trong không khí!
“Ngầu lòi!” Lục Tiểu Bân kêu to một tiếng.
Một đám người trong ký túc xá đồng loạt chen ra cửa đuổi theo Trương Tiểu Hầu.
Nhưng mà mới trong giây lát mọi người đi ra khỏi ký túc xá thì Trương Tiểu Hậu đã di chuyển từ đầu bên trái đến cuối hành lang rồi.
Má ơi nhanh quá!
Vận động viên marathon chạy nước rút trăm mét gì đó cũng chậm hơn tốc độ di động này!
Trong lòng Mạc Phàm gợn sóng mãnh liệt, ma pháp Phong hệ sơ giai này cũng rất ngầu nha, chắc là cảm giác được giẫm Phong Quỹ chạy như bay sảng khoái lắm.
“A a a a a... Cứu mạng... cứu mạng...”
“Ầm!”
Hành lang bỗng nhiên truyền tới một trận động đất, Mạc Phàm vừa mới cảm khái xong mà Trương Tiểu Hầu ở đằng xa đã đâm và dính chặt lên cửa nhà vệ sinh công cộng rồi!
“Xì xì xì xì!“
Vòi nước bị lệch phun nước ra tung tóe, cửa WC bị phá hỏng một bên, mùi tanh hôi nồng nặc không có cửa ngăn cản nhanh chóng bay ra khắp tầng lầu, tiếng mắng chửi nổi lên ngập trời.
Cuối cùng quỹ tích Phong hệ cũng tiêu tan, mũi Trương Tiểu Hầu còn đang chảy máu cứng ngắc ngã xuống đất.
Dáng vẻ này đã thảm lắm rồi, thế mà chiếc quần tam giác bay theo gió vừa nãy lại rơi ngay trên mặt thằng nhóc.
Lục Tiểu Bân với xá trưởng [1] vội vàng lôi Trương Tiểu Hầu về ký túc xá.
[1] Xá trưởng: Người đứng đầu một phòng ký túc xá.
Xá Trưởng đoạt lại chiếc quần tam giác của mình, cậu ta vừa mở ra đã nhìn thấy có vết máu chình ình ở đó.
“Xá trưởng cũng có kỳ kinh nguyệt cơ à?” Lục Tiểu Bân cười to.
“Mày cút ra chỗ khác đê.” Xá trưởng không muốn ném chiếc quần tam giác mình yêu quý này vào thùng rác.
Mạc Phàm yên lặng quay trở lại giường của mình sau khi thầy giáo quản lý ký túc xá rít gào xông lên, coi như tất cả những chuyện này chưa từng xảy ra.
Ma pháp Phong hệ có vẻ khá tốt, tốc độ di chuyển này cũng không chậm hơn một chiếc xe ô tô, là do Trương Tiểu Hầu học môn này chưa đến nơi đến chốn nên chưa biết làm thế nào để dừng lại mà thôi.
“Bọn nhóc các cậu sắp phải sát hạch hàng năm rồi mà còn không thành thật minh tu đi, vẫn còn ở đó gây chuyện. Lần sau mà để tôi gặp được, xem tôi có lột da các cậu ra không!” Tiếng gầm gừ của quản lý ký túc xá truyền khắp hành lang trong ngày mưa gió.
...
Cuối cùng kỳ thi sát hạch hàng năm cũng đến, có thể nói ngày hôm nay chính là một cơn ác mộng của rất nhiều người, bởi vì có khả năng bọn họ sẽ bị đuổi học. Thật ra điều đau buồn nhất của nhóm người này là không có mặt mũi trở lại gặp cha mẹ.
Tuy nhiên học tập ma pháp không phải là trò đùa, trường trung học phổ thông ma pháp nào cũng có chế độ này. Những người không thích hợp học ma pháp sẽ nhanh chóng bị đào thải để họ có thể đi tìm lối thoát khác, tránh trường hợp lãng phí thời gian vào quá trình học ma pháp dài đằng đẵng mà vẫn không có kết quả.
Còn đối với những học sinh tu luyện khắc khổ nỗ lực không ngừng mà nói, ngày hôm nay chính là một ngày để bọn họ tự chứng minh bản thân, đặc biệt là những học sinh cá biệt đã phóng thích được ma pháp kia!
Bão đã tan, sáng sớm ngày hè thời tiết sáng sủa, vô cùng sảng khoái.
Trong trang viên của gia tộc họ Mục.
Mục Bạch cố ý mặc một bộ áo sơmi màu trắng thêu hoa mai, quần phẳng phiu lộ ra vẻ có xuất thân tốt, biết điều và không khoe khoang.
Dựa vào ngoại hình đẹp trai cùng với cách ăn mặc tỉ mỉ lại không mất lịch sự và tao nhã này mà cậu ta đã bắt được trái tim của rất nhiều thiếu nữ.
Nhưng cậu ta đường đường là thành viên chính thống của Mục thị thế gia, sao có thể coi trọng những người con gái tục tằng này. Mục tiêu của cậu ta là con cưng của trời như Mục Ninh Tuyết... Đương nhiên, nếu cô giáo Đường Nguyệt đồng ý đi vào khuôn phép thì cậu ta cũng rất tình nguyện.
“Mục Bạch, hôm nay con phải cố gắng thể hiện thật tốt. Con cũng biết rồi đấy, hàng năm Mục thị thế gia chúng ta đều sẽ phân phối cho đệ tử trẻ tuổi một ít tài nguyên tu luyện. Những tài nguyên này sẽ được phân phối dựa theo sự cống hiến cho gia tộc hoặc theo thành tích tu luyện của những người trẻ tuổi. Con phải nỗ lực vì gia tộc nhỏ sắp bị Mục thị thế gia lãng quên này nha.” Sáng sớm, Mục Hạ thừa dịp đưa Mục Bạch đến trường mà căn dặn.
Mục Hạ là thành viên của ban giám hiệu trường trung học phổ thông Thiên Lan, buổi sát hạch hàng năm ngày hôm nay do chính ông ta chủ trì.
Dù sao Mục Bạch cũng là cháu của ông ta nên Mục Hạ hi vọng Mục Bạch có thể giành chút sĩ diện cho ông ta trong khi những người thuộc Ban giám hiệu đều có mặt!
“Chú cứ yên tâm đi!” Mục Bạch tự tin nói.
Vừa nói xong, Mục Bạch mới nhớ ra cái gì đó, cậu ta liếc một cái, nhỏ giọng hỏi: “Chú, con nghe nói ngày hôm nay Mục Ninh Tuyết sẽ đến trung học phổ thông Thiên Lan đúng không ạ?”