Edit: Cơ Hoàng
Đôi mắt linh động của Đường Nguyệt nhìn về phía Mạc Phàm, lúc kiểm tra năng lực của Mạc Phàm, đôi môi cô ấy không khỏi hơi hé ra.
"Mạc Phàm, mày đứng ra mà không biết ngại à? Một học kỳ trôi qua rồi mà mày cũng không khống chế nổi một Tinh Tử Hỏa hệ, Tinh Trần thì u ám gần như không thấy đâu, mày đừng đùa tao nữa có được không!" Triệu Khôn Tam lập tức nói.
Đầu mỗi học kỳ sẽ có bài kiểm tra tiến độ tu luyện của các học sinh, đương nhiên là chẳng có gì bất ngờ, Tinh Trần Hỏa hệ của Mạc Phàm vẫn giống như hồi mới thức tỉnh. Sau đó cả lớp đều biết việc này, khiến Triệu Khôn Tam với Mục Bạch cười muốn rụng cả hàm răng!
Đúng là ngu vẫn hoàn ngu, dù thức tỉnh Hỏa hệ cũng chẳng có tác dụng gì, đời này hắn không thể trở thành Ma pháp sư được.
"Thiên phú Hỏa hệ của em rất tốt, nhưng sao tu vi lại yếu như vậy? Mạc Phàm, rất nhiều người đều khát vọng mình có thể trở thành Ma pháp sư Hỏa hệ, em đã có ưu thế mà rất nhiều người không có rồi, không chăm chỉ tu luyện là không được đâu nha." Đường Nguyệt nhìn Mạc Phàm, giọng nói còn chứa vài phần đáng tiếc.
"Em biết rồi thưa cô Đường Nguyệt." Mạc Phàm gật đầu.
Sau khi trải qua minh tu, sức mạnh tinh thần của các Ma pháp sư sẽ trở nên mạnh hơn, nó mạnh đến nỗi có thể cảm nhận được những chi tiết nhỏ mà người bình thường không thể nhận biết được, trong đó có việc nhận biết năng lực thông qua hơi thở của những Ma pháp sư khác.
Thông qua độ mạnh yếu của hơi thở có thể phán đoán ra tu vi của một Ma pháp sư là cao hay thấp.
Tu vi là thứ không thể che giấu, đây là điều mà Mạc Phàm đã biết từ lâu.
Nhưng điều thú vị là nếu Mạc Phàm ẩn giấu sức mạnh của Lôi hệ đi và chỉ lộ ra năng lực Hỏa hệ, thì những người khác cũng chỉ cảm nhận được năng lực Hỏa hệ. Đương nhiên bọn họ cũng chỉ phán đoán được tu vi Hỏa hệ là cao hay thấp mà không thể nhận ra sự tồn tại của một hệ khác.
Vì vậy Mạc Phàm thường dùng Hỏa hệ để che dấu tai mắt của người khác!
"Em vừa định học tập Hỏa hệ thì lại có một giáo viên Hỏa hệ lợi hại như vậy, xem ra em có hi vọng hoàn thành phóng thích kỹ năng sơ giai Hỏa Tư trước kỳ sát hạch rồi." Mạc Phàm tự tin hơn hẳn.
Ý?
Sao bạn gái kia lại nhìn chằm chằm vào hắn bằng ánh mắt kỳ quái như thế?
Hình như cô bạn này tên là Chu Mẫn, học cùng lớp với hắn, cũng là Hỏa hệ.
Mạc Phàm buồn bực, hắn chưa đắc tội với cô bạn Chu Mẫn này mà? Tại sao ánh mắt bạn ấy nhìn hắn lại bất thiện như vậy nhỉ?
Chu Mẫn đứng bên kia nhíu mày lại, thấy tên dốt Mạc Phàm cũng đang nhìn mình thì lập tức trợn mắt lên như muốn ăn tươi nuốt sống hắn vậy.
Chu Mẫn không vui, cực kỳ không vui.
Dựa vào cái gì mà thiên phú Hỏa hệ của tên Mạc Phàm này lại tốt hơn cô ta cơ chứ?
Thầy chủ nhiệm Tiết Mộc Sinh nói Mạc Phàm là người có thiên phú Hỏa hệ tốt nhất trong lớp, lúc hắn thức tỉnh còn có ngọn lửa lóe lên. Đến bây giờ, cô giáo Đường Nguyệt vô cùng lợi hại này cũng nói hắn có thiên phú tốt.
Thôi bỏ đi, cô ta không thèm chấp với loại học dốt không có chí tiến thủ đó. Dù sao không qua được kỳ thi sát hạch hàng năm thì hắn cũng sẽ bị đuổi học, tên này chỉ nghêu ngao được nửa năm nữa thôi.
Cô ta thực sự không hiểu nổi, rõ ràng là hắn xuất thân trong một gia đình rất kém cỏi, phải bán cả nhà cả cửa mới mua được một chỗ trong trường trung học phổ thông Ma pháp Thiên Lan, vậy mà sau khi hắn thức tỉnh Hỏa hệ thì lại không chịu tu luyện, cứ lười nhác như vậy, không thấy có lỗi với người nhà sao? Lương tâm bị chó ăn rồi à?
Nhờ phúc của Triệu Khôn Tam với Mục Bạch mà bây giờ cả lớp đều biết Mạc Phàm được người khác nhét vào.
"Tôi đã từng nghe thầy chủ nhiệm lớp các em đề cập tới tầm quan trọng của cuộc thi sát hạch hàng năm rồi, những học sinh không hợp cách sẽ bị đuổi học, sau đó có thể sẽ tiến hành chia lại lớp. Những học sinh có thành tích tốt sẽ học cùng lớp với nhau, các bạn có thành tích bình thường sẽ cùng lớp với nhau. Những bạn được phân đến lớp chọn sẽ nhận được sự ưu tiên nhất định cũng như lợi thế cực lớn trong kỳ thi đại học ma pháp. Chính vì vậy mọi người chẳng có lý do gì để không nỗ lực trong học kỳ này cả." Đường Nguyệt nói với cả lớp.
"Thưa cô Đường Nguyệt, cô sẽ dạy ở lớp chọn chứ ạ?" Một học sinh nam hỏi.
"Hừm, nếu không có gì thay đổi thì tôi sẽ tiếp tục là người phụ trách giảng dạy môn ma pháp thực tiễn ở lớp chọn của các em." Đường Nguyệt khẽ gật đầu.
"Cô ơi, Dương Quá... à quên Hoàng Phi Phong em nhất định sẽ cố gắng gấp bội!"
"Cô Đường Nguyệt ơi, sau này em cũng muốn đi theo cô ạ."
Đường Nguyệt duy trì nụ cười nhã nhặn, có thể thấy buổi học đầu tiên trong ngày hôm nay của cô ấy rất thành công, đám học sinh cũng đã được khơi dậy sự nhiệt tình trong học tập.
"Được rồi, nếu ai trong số các em đã khống chế được bảy Tinh Tử thì có thể bí mật đến gặp tôi, tôi sẽ rút thời gian riêng tư ra dạy phụ đạo cho các em." Đường Nguyệt tiếp tục nói.
"Hú hú hú hú! "
Trong lớp truyền ra tiếng tru của một đám sói!
Việc khống chế bảy Tinh Tử đã trở thành mục tiêu phấn đấu của tất cả mọi người ngay lập tức.
"Em sắp khống chế được bảy Tinh Tử rồi, cô Đường Nguyệt chờ em với..."
"Thật hay giả đấy? Cậu khống chế được mấy Tinh Tử rồi?"
"Hai."
"Cút!"
"Tôi được ba Tinh Tử rồi này, chắc chắn nghiền ép được đám rác rưởi như mấy cậu!" Hoàng Phi Phong mặt kiêu ngạo nói.
"Có ba Tinh Tử mà cũng sĩ diện, đúng là không biết xấu hổ, tôi sắp được bốn Tinh Tử rồi này. Càng về sau càng khó khăn đấy, mấy cậu không hiểu được đâu!" Hứa Thanh Lâm khinh thường nói.
"Ôi mấy tên rác rưởi này làm tao buồn cười vãi, Mục Bạch khống chế được năm Tinh Tử rồi kia kìa. Học kỳ tới dù cậu ta có vừa học vừa chơi cũng có thể khống chế được cả bảy Tinh Tử. Tao cá Mục Bạch sẽ là người đầu tiên tìm đến cô Đường Nguyệt đấy." Triệu Khôn Tam lập tức châm biếm.
"Á đù, Mục Bạch ngầu thế cơ á?"
"Năm... Năm Tinh Tử á? Tu luyện kiểu gì vậy? Trâu bò vãi!"
"Tớ nghe người ta nói là học thần [1] Lôi hệ giỏi nhất khối ở ban số bảy cũng mới khống chế được năm Tinh Tử thôi."
[1] Học thần: cách nói để chỉ những người học siêu giỏi, từ này đã được giải thích ở chương 1, bạn nào quan tâm có thể quay lại chương 1 để xem thêm.
Biết các bạn xung quanh đang đàm luận về mình, Mục Bạch bỗng thấy lâng lâng.
Có điều để thể hiện khí chất trưởng thành và bình tĩnh của mình, Mục Bạch không dám lộ ra vẻ mặt vẻ mê say khi được người ta ca ngợi, bởi vì trông cậu ta sẽ rất ngu ngốc.
Tên Triệu Khôn Tam này hơi ngu một chút làm việc cũng không đáng tin, cậu ta chỉ được mỗi ưu điểm là khi chủ nhân không muốn hạ mặt nhưng lại muốn được mọi người quan tâm, Triệu Khôn Tam sẽ có mặt ngay lập tức.
Cũng không thể để mỗi khi người khác thảo luận "tao được ba", "mày được hai", rồi kinh ngạc "người kia được bốn" thì cậu ta lại nhảy ra nói "ông mày được năm rồi nhá" được. Như thế là đang hạ thấp giá trị bản thân, cũng không phù hợp với khí chất công tử của cậu ta, việc này để Triệu Khôn Tam nói sẽ rất hợp lý!
Vừa thể hiện được việc cậu ta rất trâu bò, vừa không làm giảm khí độ của bản thân. Quá tốt!
Cuộc đời người như đánh Liên Minh Huyền Thoại, không chỉ bản thân mình phải trâu bò mà việc có đồng đội biết phối hợp với mình cũng vô cùng quan trọng.