Edit: Cơ Hoàng
Ký túc xá học sinh
“Phàm ca, đến giờ phải đi rồi, kỳ sát hạch hàng năm mà đến muộn là không hay đâu.” Trương Tiểu Hầu nói với Mạc Phàm.
“Chú cứ đi trước đi, anh luyện khống chế thêm một lúc nữa.” Mạc Phàm nói rằng.
“Nước đến chân rồi mới nhảy.”
Mấy người trong ký túc xá không chờ Mạc Phàm nữa, ăn mặc cực kỳ ra dáng đi đến trường thi.
Đương nhiên là lần thi này sẽ không phải cầm một tờ giấy và múa bút thành văn trong phòng học nữa. Tuy rằng cũng có thi lý luận ma pháp nhưng nó chiếm tỉ trọng không lớn trong cơ cấu điểm thành phần, quan trọng nhất vẫn là kỳ thi thực tiễn sát hạch hàng năm.
Nói trắng ra thì kỳ thi này được tổ chức để kiểm tra tình hình tu luyện sau khi thức tỉnh trong một năm qua của các học sinh, từ đó còn có căn cứ để tiến hành chia lại lớp.
Mạc Phàm là người cuối cùng đến thao trường huấn luyện, ngày thường mọi người đều phải học thực hành ở đây, nhưng hôm nay sân bãi đã được bố trí một cách khác biệt. Ngoại trừ bàn giám khảo được kê thành hình vòng cung ra thì còn có một viên Tinh Cảm Thạch đang lơ lửng trên không.
Nhìn sơ qua thì Tinh Cảm Thạch trông khá giống một viên đá cuội màu đen và lớn bằng quả dưa hấu, lúc này nó đang lơ lửng trên một cái trụ đá ở phía trước sân huấn luyện.
Tinh Cảm Thạch chính là công cụ quan trọng nhất để sát hạch bọn học sinh.
Thật ra kỳ thi sát hạch hàng năm rất đơn giản, khá giống như lễ thức tỉnh lúc trước. Các học sinh chỉ cần đặt bàn tay mình lên Tinh Cảm Thạch khổng lồ này, rồi các giám khảo có thể thông qua độ sáng của Tinh Cảm Thạch để phán đoán thành quả tu luyện một năm nay của học sinh ngay lập tức.
Cũng giống như khi đi thi đại học, vận mệnh bọn học sinh có thể bị phán định bởi một tờ giấy thi, đây cũng là chỉ tiêu của thế giới này, hoặc là tiếp tục học tập rồi thu được cơ hội tốt hơn, hoặc là cuốn gói rời khỏi, tìm lối thoát khác.
“Hãy nhớ kỹ những lời tôi đã nói với các em, ánh sáng Tinh Trần mạnh yếu bao nhiêu sẽ đại diện cho ma năng trong Tinh Trần của các em mạnh hay yếu bấy nhiêu. Các bạn ban số tám, thời khắc chứng minh thành quả nỗ lực trong một năm của các em đã đến rồi. Hãy cho người ta biết Tinh Trần của các em tỏa sáng như thế nào đi!” Thầy chủ nhiệm Tiết Mộc Sinh cổ vũ sôi nổi.
“Dạ thưa thầy Tiết, em xin lỗi, em sợ là em sẽ bị đuổi học mất.” Một cô gái có vẻ rất nhu nhược vừa nói vừa nước mắt như mưa. Có vẻ cô gái vô cùng căng thẳng, bất an làm cho các bạn xung quanh đau lòng, thương tiếc một trận.
“Sao mà biết chắc được chứ, môn nào em cũng nỗ lực lắm mà, đừng bi quan như vậy nữa.”
“Nhưng mà em ngốc lắm, cho dù ngày nào em cũng rất nỗ lực tu luyện nhưng Tinh Trần của em vẫn yếu ớt như vậy.” Cô gái tên là Hà Vũ nói.
“Hà Vũ, cậu đừng sợ, cho dù cậu không thi qua thì vẫn còn có tớ ở đây mà. Trong nhà chỉ cần có một ma pháp sư là được rồi.” Lục Kiến Hoa, trưởng ký túc xá của Mạc Phàm vỗ ngực và nói với Hà Vũ.
“Mày biến ra chỗ khác đi, không khéo mày cũng bị đuổi học đấy!”
“Đùa gì thế? Chờ ông đây đặt tay lên, ánh sáng phát ra sẽ chói mù mắt chó của mày!” Lục Kiến Hoa kiêu căng tự mãn nói.
Không lâu sau, ba vị lãnh đạo nhà trường cùng với giám thị cũng xuất hiện.
Các giám thị thì chỉ dạy đạo đức, quản kỷ luật, bình thường thì đám học sinh sợ nhìn thấy bọn họ nhất.
“Đến giờ rồi, đề nghị các em yên tĩnh lại. Cuộc thi sát hạch hàng năm ngày hôm nay sẽ do mấy vị trong Ban Giám hiệu chấm điểm, hi vọng các em sẽ biểu hiện thật tốt tinh thần làm Ma pháp sư của mình!” Tiết Mộc Sinh nhắc nhở học sinh như vậy.
Giám khảo dồn dập vào chỗ, hơn ba mươi lớp tân sinh, một nghìn năm trăm người mặc đồng phục học sinh trường trung học phổ thông Ma pháp Thiên Lan đứng ở trên thao trường huấn luyện, họ xếp thành từng đội ngũ hình vuông, khí thế hào hùng.
Trước khi sát hạch thì thầy hiệu trưởng sẽ đứng lên phát biểu, năm nào cũng như vậy.
Tiếp theo là quản lý trường đọc diễn văn.
Khi Mục Hạ bước lên khán đài, hùng hồn miêu tả tương lai tươi sáng của Ma pháp sư cho bọn học sinh, Mạc Phàm đứng trong đám người không khỏi buồn cười.
Lão ta đọc diễn văn đúng là tràn ngập khát vọng của tuổi trẻ, nhưng thực chất lão già Mục Hạ này có đạo đức gì, Mạc Phàm là người hiểu rõ nhất.
“Hôm nay là một ngày cô cùng đặc biệt.”
“Bởi vì chúng tôi đã mời đến đây nữ Ma pháp sư kiệt xuất nhất Bác thành của chúng ta, cô ấy mới mười lăm tuổi đã được đặc cách tuyển thẳng vào Học viện Ma pháp Đế Đô. Tôi nghĩ chắc có không ít người trong số các bạn đã từng nghe về truyền kỳ của cô ấy... Đúng vậy, cô ấy chính là Mục Ninh Tuyết! Lẽ ra vị thiên tài ma pháp được chúng ta vỗ tay hoan nghênh này sẽ học cùng khóa với các bạn, nhưng cô ấy đã lên đại học từ rất sớm!” Mục Hạ cao giọng nói.
Vừa dứt lời, toàn bộ hơn một ngàn người trong thao trường bắt đầu rối loạn.
“Trời ạ, là Mục Ninh Tuyết đó! Tớ nghe nói khi cậu ấy thức tỉnh thì sức mạnh Băng hệ đã biến mặt đất dưới chân thành khối băng.”
“Đó đều là lời đồn cả, tin này của tớ mới chuẩn nhất này. Tớ nghe nói cô ấy chỉ mất tám tháng đã học được ma pháp Băng hệ sơ giai - Băng Mạn rồi đấy.”
“Tám... Tám tháng á? Ông trời của tôi ơi! Tớ học ở trường cả một năm cũng mới khống chế được năm Tinh Tử! Cùng là con người với nhau sao lại chênh lệch lớn như vậy chứ!”
“Những cái này đều không quan trọng được không... quan trọng là cô ấy cực kỳ xinh đẹp nha, tài mạo song toàn, thiên chi kiêu nữ chân chính của Bác thành!”
Học sinh toàn trường bắt đầu bàn luận, từ phản ứng của mọi người có thể nhận ra không có ai trong số bọn họ là không biết đến Mục Ninh Tuyết.
Bọn họ không ngờ là hôm nay mình lại được nhìn thấy vị thiên tài ma pháp trong truyền thuyết này trong kỳ thi sát hạch hàng năm của trường!
“Phàm ca, Phàm ca, là tiểu công chúa! Đúng là cô ấy rồi! Không ngờ cô ấy lại đến trường chúng ta.” Trương Tiểu Hầu kích động kéo tay áo Mạc Phàm.
Mạc Phàm ngẩng đầu ngước mắt nhìn lên khán đài, sau đó hắn nhìn thấy một bóng người xinh đẹp lạnh lùng đứng yên ở đó như đóa Thiên Sơn Tuyết Liên. Bộ váy trắng như tuyết ôm sát eo làm nổi bật dáng người nóng bỏng của cô nhưng lại được phô ra một cách tinh tế.
Tuy nhiên điều làm mọi người chú ý nhất không chỉ là dáng người đang toả sức hút gợi cảm của thiếu nữ mà còn là mái tóc dài trắng như tuyết xinh đẹp tuyệt luân của cô...
Mặc dù khí trời khô nóng nhưng cô gái đứng ngạo nghễ trên khán đài lại giống như một tiên nữ tuyết đang chậm rãi bước ra từ trong băng tuyết Thiên Sơn, xinh đẹp xuất trần nhưng lại không thể khinh nhờn!
Sau khi các học sinh và giáo viên toàn trường nhìn thấy cô gái này lên sân khấu thì đều trở nên kích động.
Mọi người đã được nghe giai thoại về Mục Ninh Tuyết rất nhiều lần nhưng chưa từng được nhìn thấy mặt thật. Ai ngờ cô ấy lại giống như Băng nữ thần ở thời kì thiếu nữ cả về khí chất, cách ăn mặc như vậy, mái tóc dài màu trắng phiêu dật như có từ lúc cô ấy được sinh ra.
Đây chính là Mục Ninh Tuyết sao?
Vẻ cao quý tuyệt ngạo đó tỏa ra từ trong xương cốt!
Mạc Phàm cũng nhìn đến nỗi mất hồn, có lẽ sau khi xảy ra sự kiện kia thì đây là lần đầu tiên hắn gặp lại Mục Ninh Tuyết, chắc cũng ba năm rồi nhỉ?
Trước đây, đám trẻ con bọn họ đều thích gọi cô ấy là tiểu công chúa, cô ấy cũng là công chúa ở trong lòng mọi người, sống ở lâu đài trên núi, mặc quần áo và trang sức đều đẹp đẽ hơn các cô gái bình thường không biết bao nhiêu lần, đã vậy còn có dáng vẻ dễ thương mê người nữa...
Có điều sau ba năm, Mạc Phàm sắp không nhận ra cô bé đó rồi.
Giờ cô bé ấy thay đổi nhiều quá.
Dáng vẻ thoải mái, bình dị, gần gũi lúc trước đã biến thành cao quý khiến người khác khó có thể tiếp cận...
Rốt cuộc là do khí chất cô bé thay đổi hay là do tuổi tác hắn tăng lên, địa vị chênh lệch khiến tâm lý sinh ra ý nghĩ như thế?
“Phàm ca, đúng ra hồi đó anh nên bỏ trốn cùng với tiểu công chúa rồi...” Trương Tiểu Hầu nhìn Mục Ninh Tuyết nổi bật như hạc đứng trong bầy gà, thở dài nói.
“Đầu óc chú mày bị va vào cửa nhà cầu nên choáng váng à?”
“Híc, em chỉ thuận miệng nói đùa tý thôi.”