Chương 2: Giai cấp chân thực

Edit: Cơ Hoàng

Đây là một khu dân cư được xây quanh một ngọn đồi, cứ đi thẳng theo con đường có hàng rào sắt phía trước, đến cuối con đường nhỏ đó sẽ tới nhà Mạc Phàm.

Đó là một căn nhà nhỏ thấp thấp, cao khoảng một tầng rưỡi. Tường bên ngoài ngôi nhà đã loang lổ lộ ra gạch đỏ, xung quanh có rất nhiều đồ vật linh tinh.

Nhà hàng xóm láng giềng đều cao ba tầng rưỡi, sau khi trang trí lại càng trông giống một ngôi nhà, còn nhà của Mạc Phàm thì vừa ở trong góc tối lại vừa thấp bé nên trông khá keo kiệt và cũ kỹ.

"Mạc Phàm, anh về rồi... Em nói cho anh một tin tốt này." Vừa tới cửa nhà, một thiếu niên trông như con khỉ nhảy ra, mặt hiện rõ vẻ vui sướng và nói.

Cái tên trông giống con khỉ kia là Trương Tiểu Hầu, cậu cũng sống ở khu quảng trường cũ này, là bạn cùng lớn lên với Mạc Phàm.

"Tin tức tốt gì?" Mạc Phàm hỏi một câu.

"Tiểu công chúa trở về rồi, hôm nay em thấy cậu ấy ở cửa sơn trang. Uầy, anh không biết bây giờ tiểu công chúa xinh đẹp như thế nào đâu, như một thiên sứ nhỏ ý." Trương Tiểu Hầu có hơi kích động nói.

Mạc Phàm liếc mắt nhìn sơn trang nằm trên con đường trước mặt, sơn trang này là một vùng cây xanh tinh xảo khiến cả thành thị đều ước ao. Mỗi một tấc đất, hoa cỏ, cây cối đều được cắt tỉa một cách tỉ mỉ, đã đạt đến cấp bậc lâm viên [1].

[1] Lâm viên là khu trồng cây cối, hoa cỏ để du ngoạn, nghỉ ngơi.

Có điều bây giờ cái lâm viên đẹp đẽ này đã bị bao quanh bởi những song sắt cao.

Nhớ khi còn bé, chỗ này không có hàng rào sắt, hắn thường hay dẫn theo bọn trẻ con chơi đùa trong vườn cây của sơn trang này.

Chỗ cao nhất trong sơn trang có vài tòa biệt thự kiểu Âu vô cùng tinh xảo, trong mắt đám trẻ con thì trông chúng giống như lâu đài trong truyện cổ tích. Mà ở bên trong lâu đài thật sự có một cô công chúa xinh đẹp khiến người ta quên thở, tuổi tương đương với bọn họ, Mạc Phàm thường kéo theo một đám trẻ con lừa công chúa ra chơi cùng...

Nhưng không biết sơn trang đã có thêm hàng rào sắt từ lúc nào, người lớn ở khu phố xung quanh đều không cho phép con mình đi vào sơn trang nữa, còn cô công chúa từng chơi đùa cùng mọi người đã thật sự trở thành công chúa trong lâu đài, càng trưởng thành càng không thể với tới, số lần được gặp càng ngày càng ít.

"Anh biết không? Em nghe nói tiểu công chúa đang là sinh viên trọng điểm của trường Học viện Ma pháp Đế Đô danh giá, trời sinh có năng lực ma pháp Băng hệ mà người khác không thể sánh bằng. Cô ấy mới mười lăm tuổi đã phóng thích được ma pháp Băng hệ rồi." Trương Tiểu Hầu ra vẻ thần bí và nói.

Mạc Phàm ngẩn người, nếu Trương Tiểu Hầu nói với hắn là tiểu công chúa thi đấu đạt được giải thưởng toàn quốc gì đó, có lẽ hắn sẽ không có cảm giác gì. Nhưng nếu là Ma pháp sư Băng hệ, vậy thì quá ghê gớm rồi!

Đa số mọi người phải đến mười sáu tuổi, tức là lúc học lớp mười mới bắt đầu thức tỉnh, có được hệ ma pháp đầu tiên.

Sau khi thức tỉnh không có nghĩa bạn đã là một Ma pháp sư, bạn còn cần trải qua năm tháng tu luyện dài đằng đẵng, phải có sách ma pháp, chăm chỉ luyện tập mới có thể thả ra một kỹ năng ma pháp. Tiểu công chúa thật là lợi hại, mới mười lăm tuổi đã là Ma pháp sư chân chính rồi!

Lẽ nào đây chính là thần đồng sao? Thần đồng giới ma pháp!

"Anh Mạc Phàm, em tiếc cho anh quá, nếu năm đó mà anh nỗ lực thêm chút nữa thì đã bắt được tiểu công chúa ngây thơ tài mạo song toàn rồi. Chà chà... ngưỡng mộ chết mất." Trương Tiểu Hầu nhướng mày nói.

"Khi còn bé đánh rắm ý, nói cái sợi lông." Mạc Phàm không buồn để ý tới cậu.

Mạc Gia Hưng nghe hai người thiếu niên này thì thầm to nhỏ, ho khan một tiếng, kéo Mạc Phàm về nhà.

Mới vừa về đến nhà, Mạc Gia Hưng lại lên đường: "Bố ra ngoài một lúc, Tâm Hạ ở bên nhà cô rồi, chắc là con bé sẽ không về đâu."

"Vâng, con biết rồi."

...

Mạc Gia Hưng vội vàng rời đi, Mạc Phàm đi một vòng quanh nhà, phát hiện nhà mình không có bất kỳ sự thay đổi nào, vẫn chỉ có bốn bức tường như trước.

Thế giới đều thay đổi, nhưng việc gia đình mình nghèo túng vẫn chẳng thay đổi gì. Tại sao gia đình mình không biến thành mấy gia đình trên sơn trang kia nhỉ? Ông trời phí phạm quá, cứ vội vàng chuyển thế giới khoa học thành ma pháp, vậy mà chút chuyện nhỏ này cũng không thay đổi hộ một chút.

Điều đáng mừng duy nhất là bộ dạng của hắn không thay đổi, vẫn phong lưu phóng khoáng như cũ!

Ngồi mãi ở nhà cũng thấy chán, Mạc Phàm chán nản ra ngoài đi dạo một vòng. Hắn muốn xem mọi thứ có chỗ nào thay đổi hay không.

Đi theo con đường nhỏ mọc đầy rêu có rất ít người, vừa định ra đến phố lớn, Mạc Phàm trông thấy chiếc xe bán tải của bố mình.

Bố hắn là tài xế, trước đây từng lái xe cho ông chủ trong sơn trang, sau đó không biết tại sao bố bị điều đến vị trí hậu cần, chỉ đi mua đồ dùng giúp người trong sơn trang mà thôi. Từ đó về sau tình hình kinh tế gia đình hắn cũng sụt giảm.

"Gia Hưng này, yêu cầu của anh như thế có hơi vô lễ. Anh cũng biết trước đây tôi đối xử với các anh không tệ, con trai nhà anh làm ra chuyện như vậy nhưng tôi vẫn cho anh làm một nhân viên hậu cần, nếu là người khác tôi đã đuổi thẳng cổ đi rồi." Giọng nói của một người đàn ông trung niên truyền ra.

"Anh Mục Hạ, coi như đây là lần cuối cùng tôi nhờ anh đi. Để vào được trường trung học phổ thông Ma pháp Thiên Lan thật sự cần quá nhiều tiền, hoàn cảnh nhà tôi thì ngài cũng hiểu rõ rồi, thực sự là không gánh vác nổi." Giọng nói có vẻ hơi khép nép của Mạc Gia Hưng cũng từ từ truyền đến.

"Anh tội gì phải làm vậy vì đứa con trai không tiền đồ ấy, cậu ta không có bản lĩnh thi đậu trường trung học phổ thông ma pháp thì để cậu ta tự nuôi sống mình đi. Giờ cậu ta cũng gần mười sáu tuổi rồi, hơn nữa dù tôi giúp anh lần này, cậu ta có lên được trường trung học phổ thông ma pháp thì với cái tính cách đó cũng chưa chắc đã chịu làm việc đàng hoàng đâu. Còn không biết cậu ta có thể trở thành một Ma pháp sư chân chính hay không nữa. Làm Ma pháp sư đâu dễ dàng như vậy, Ma pháp sư không chỉ cần có thiên phú mà còn cần cả sự nỗ lực sau này. Hơn nữa, nhà anh có mua được những thứ như sách ma pháp, Ma khí, ma cụ kia không? Không có những thứ này hỗ trợ, con trai anh muốn trở thành một Ma pháp sư sơ giai cũng khó..." Người đàn ông tên Mục Hạ dùng giọng điệu như đang khuyên giải, thế nhưng Mạc Phàm lại nghe thấy sự vênh vang đắc ý trong đó.

"Lần này con trai tôi thật sự muốn học tiếp. Anh Mục Hạ, nếu lần này ngài đồng ý giúp tôi, chúng tôi sẽ lập tức dời khỏi Mục gia trang theo lời Mục lão gia lúc trước, như vậy Mục lão gia cũng sẽ an tâm hơn một ít. Tôi bảo đảm đứa con ngu ngốc kia của tôi sẽ không làm phiền tiểu thư Mục Ninh Tuyết nữa." Giọng Mạc Gia Hưng truyền ra.

"Ồ, chuyện này tôi có thể suy nghĩ một chút."

Nghe đến chuyện bọn họ đồng ý chuyển khỏi nơi này, người đàn ông tên Mục Hạ kia mới có hứng thú nói chuyện tiếp.

...

Một thiếu niên đang dựa trên vách tường, nghe đoạn đối thoại này xong, tâm trạng hắn trở nên cực kỳ phức tạp.

Còn tưởng rằng thế giới thay đổi, rất nhiều quan hệ đáng sợ cũng sẽ thay đổi, hóa ra... chẳng có gì thay đổi cả.

Dường như những người giàu thống trị Mục sơn trang kia vẫn cứ cao cao tại thượng, còn bố của hắn thì vẫn phải sờ soạng lần mò giãy giụa ở dưới tầng chót, có gì cũng phải cầu xin khắp nơi. Cái người tên Mục Hạ này chính là chủ tịch sau lưng của trường trung học phổ thông Ma pháp Thiên Lan. Chỉ cần một câu câu nói của ông ta là hắn có thể học ở trường trung học phổ thông Ma pháp Thiên Lan rồi.

Thế nhưng sau khi nghe đến chuyện bố của hắn nói đồng ý chuyển ra khỏi Mục gia trang này, người tên Mục Hạ kia mới thở phào nhẹ nhõm, lập tức đồng ý rất sảng khoái.

Cuối cùng, đoạn đối thoại này kết thúc bằng việc bố của hắn không ngừng cảm ơn Mục Hạ. Mục Hạ lái xe rời đi, để lại chiếc xe bán tải bụi bặm có vẻ cô độc cũ kỹ giống như người bố của hắn vậy.

Thế này thì đâu phải là mơ?

Nó tàn khốc y như thế giới hiện thực, Mạc Phàm tựa vào tường, hô hấp có hơi nặng nhọc. Hắn nhận ra tình hình nhà mình không hề thay đổi một chút nào, địa vị thấp kém cũng không thay đổi.

Chỉ xã hội cũ mới có sự xưng hô lão gia, tiểu thư thôi, thế nhưng trên thực tế, ở thời hiện đại cũng sẽ không kết thúc. Một số gia tộc, thế gia có gốc gác lịch sử lâu đời vẫn tự chiếm cứ thân phận người bề trên, cho dù những người phục vụ bọn họ đã không còn gọi là người hầu nữa mà là công nhân, cho dù không cần phải quỳ xuống hành lễ, thế nhưng vận mệnh của những người ở tầng dưới chót này vẫn nằm trong tay những người giàu có, có thân phận ấy, mặc cho họ tùy ý xâu xé.

Xuất thân của hắn ở tầng dưới chót như vậy, bị một gia tộc họ Mục điều khiển.

Đáy lòng như có gì đó đang kịch liệt phun trào, Mạc Phàm nắm chặt tay, đập mạnh vào vách tường đến nỗi phát ra tiếng.

"Nhà họ Mục các người, bắt nạt tôi khi còn trẻ, bắt nạt tôi khi nghèo túng!"

"Đợi sau này tôi mạnh mẽ lên, các người sẽ phải trả lại tôi gấp mười, gấp trăm lần!"