Chương 1: Thế giới thay đổi

Edit: Cơ Hoàng

"Mạc Phàm, sáu điểm!"

Thầy giáo số học Đặng Vĩnh Xuyên vừa dứt lời, cả lớp bỗng cười ầm lên.

Hầu như tất cả mọi người đều quay xuống nhìn thiếu niên có mái tóc đen ngắn đang ngồi ở cuối phòng học. Cậu ta là Mạc Phàm, một học sinh kỳ lạ đi thi chỉ được mấy điểm hàng đơn vị.

"Mạc Phàm [1], em phải cố gắng học tập Mục Bạch đi. Bài thi khó như thế mà em ấy vẫn đạt chín mươi sáu điểm. Tại sao điểm của em lại chỉ bằng số lẻ của người ta thế? Đừng phụ lòng cái tên bố mẹ đặt cho em." Đặng Vĩnh Xuyên thở dài.

[1] Mạc Phàm: chỉ sự không tầm thường tức phi thường

Sao lớp của ông lại có một học sinh có vấn đề như vậy nhỉ? Rõ ràng nhập học với thành tích thủ khoa đầu vào, vậy mà mới lên lớp tám đã sa đọa. Khi em ấy đi thi thành tích vô cùng thê thảm, liên tục kéo tụt điểm trung bình của cả lớp xuống.

"Thưa thầy! Bạn ấy xứng đáng với cái tên đó lắm chứ ạ. Mạc Phàm nghĩa là không tầm thường mà. Bạn ấy còn kém hơn bình thường mấy lần, sắp thành rác rưởi đến nơi rồi." Học sinh tên Mục Bạch nói.

"Ha ha ha!"

"Chuẩn!"

"Không hổ là Mục Bạch, mắng người mà không thô tục chút nào, trình độ đúng là không tầm thường!"

Trong lớp toàn tiếng cười, mãi đến khi Đặng Vĩnh Xuyên bắt đầu giảng bài mọi người mới dừng lại.

...

"Tên Mục Bạch này thật là ghê tởm. Nó tưởng mình đẹp trai, thành tích tốt, biết âm nhạc là giỏi lắm à!" Quan Cốc mặt đen như than ngồi cạnh Mạc Phàm nói.

"Một tên ấu trĩ thôi." Mạc Phàm khinh thường.

"Tan học đi làm mấy ván bài không?"

"Có việc rồi, không đi đâu."

"Lại tới chỗ ông Doanh à? Cũng chỉ có mày mới dám đến cái nhà tranh rách nát sau núi đó thôi. À đúng rồi, tao đi mượn mấy quyển tiểu thuyết huyền huyễn, ma huyễn về đọc, mượn luôn cho mày một quyển nhé?"

"Cứ để trong cặp sách của tao đi. Mà bớt đọc mấy loại tiểu thuyết này đi bạn, mày sắp tẩu hỏa nhập ma rồi đấy." Mạc Phàm nói.

...

Đối với học sinh thì tiếng chuông vui tai nhất chính là chuông tan học. Sau khi kết thúc một ngày với chương trình học khô khan, Mạc Phàm ngáp một cái đeo cặp sách lên và đi ra sau núi.

Phía sau núi là cửa sau của trường học, chỗ này gần như quanh năm cũng không có ai lui tới.

Ông Doanh mà cậu bạn cùng bàn tên Quan Cốc vừa nhắc đến là bảo vệ của trường ở phía sau núi để bảo đảm an toàn cho học sinh trong trường, đồng thời không cho học sinh nội trú trốn ra ngoài quán Internet suốt đêm, nhà trường đã giao cho ông Doanh trông coi ở đó.

Ông lão tứ cố vô thân [2], lúc qua đời cũng không có ai hỏi thăm. Nhà trường chỉ an táng cho ông lão một cách qua loa.

[2] Tứ cố vô thân: không người thân không bạn bè.

Mạc Phàm rất thân với lão Doanh, trước khi ông lão qua đời đã từng nói để lại một vài thứ cho Mạc Phàm, mãi đến ngày hôm nay Mạc Phàm mới nhớ tới ý tốt của ông lão nên đến nhà tranh của ông lão xem thử.

Lão Doanh luôn nói ông ấy là người thừa kế của một nhân vật nào đó rất trâu bò trong lịch sử. Trong tay ông ây có một cái nhẫn đồ cổ năm ngàn năm...

Mạc Phàm đã từng thấy chiếc nhẫn kia, nó có màu đen thui, trông không giống đồ cổ cho lắm. Điều quan trọng là Mạc Phàm đã từng mang chiếc nhẫn này đi giám định, nhưng ông chủ ở đó lại mất kiên nhẫn đuổi hắn ra ngoài và nói hắn không biết ngại, dám mở miệng nói chiếc nhẫn bằng đồng đó là đồ cổ. Vì thế Mạc Phàm cũng không còn tin những lời lão Doanh từng khoác lác nữa.

Mạc Phàm sẽ nhận lấy ý tốt của ông lão trước khi qua đời, coi như là một kỷ niệm.

Lão Doanh là một bảo vệ già rộng lượng, không đặt nặng vấn đề sống chết. Mạc Phàm cũng mong ước ông lão được an nghỉ. Nếu không sống được ở server này, có lẽ ông ấy đến server mới sống lại một lần nữa thì sao?

"Cháu có tin là có một thế giới ma pháp tồn tại song song với cái thế giới tôn trọng khoa học này không? Ở nơi đó con người không học tập khoa học mà học tập ma pháp..."

Đây là một câu mà lão Doanh thường hay nói với Mạc Phàm. Vì vậy, sau khi Mạc Phàm nhìn thấy ông lão rời đi cũng tin là ông ấy sẽ đến những server khác mở nhân vật mới, tiếp tục sống một cách vui vẻ, sung sướng.

Mạc Phàm tìm được chiếc nhẫn một cách dễ ràng, nó được đặt trong một chiếc hộp gỗ ở dưới giường trúc.

Mạc Phàm vừa mở hộp thì thấy có một luồng khí vẩn đục và mơ hồ tản ra. Có điều bây giờ Mạc Phàm đã mười lăm, mười sáu tuổi rồi, sẽ không tin trên thế giới này có ma pháp nữa. Hắn càng không tin lời giải thích của lão Doanh, đeo nhẫn của ông ấy học tập ma pháp là có thể cứu vớt vũ trụ.

Chiếc nhẫn đen thui trông rất tầm thường, nếu phải tìm điểm đặc biệt của nó thì có lẽ là bên trong có tám cái lỗ rất nhỏ, thợ thủ công bình thường chưa chắc đã làm được.

Chiếc nhẫn đen thui lạnh lẽo, lúc Mạc Phàm đeo lên lập tức cảm thấy một trận lạnh xuyên tim, đang mùa hè nóng cháy mà hắn lại run cầm cập, chuyện này đúng là quái lạ!

"Quái lạ cái rắm!" Suy nghĩ trong chốc lát, Mạc Phàm vội phủ định cái ý nghĩ vớ vẩn kia.

Buổi tối hắn còn phải đi làm, nhưng một cơn buồn ngủ đột nhiên kéo tới. Mạc Phàm dọn dẹp qua chiếc chiếu trúc và nằm ngay trong phòng. Cứ ngủ một giấc trước đã, mười giờ đêm hắn sẽ phải đến siêu thị hai tư giờ làm nhân viên bán hàng tới tận sáu giờ sáng hôm sau.

...

Cơn buồn ngủ nặng nề kéo đến, Mạc Phàm cứ thế thiếp đi.

Hoàng hôn hạ xuống giữa khe núi, để lại một vầng sáng đỏ như máu. Vầng sáng nhuộm đỏ cánh rừng phía sau núi, cũng nhuộm đỏ ngôi nhà tranh nho nhỏ này.

Cảnh tượng lúc này giống như có một cánh cửa đang từ từ đóng lại trong một vùng tăm tối, anh sáng dần dần bị hút vào trong cánh cửa. Khi hoàng hôn hoàn toàn chìm xuống, ngọn núi bị bóng tối thống trị, khu vực phía sau núi như bị bịt kín bởi một vầng sáng kỳ lạ.

Nhìn từ xa, khu vực này giống như khoảng không mờ ảo. Khung cảnh cứ mơ hồ như ở trong nước, trông tổng thể giống như một ảo ảnh bên dưới biển máu vậy.

Thiếu niên vẫn ngáy khò khò ngủ say trong nhà tranh, không hề biết rằng chiếc nhẫn trên ngón tay của mình đang phát ra tiếng kêu vù vù chói tai. Nó đang đáp lại sự hô hoán của ảo ảnh đang chiếu rọi lên thế giới chân thật này.

"Vù!"

Nó rung động, toàn bộ không gian cũng đang rung động!

Trường trung học cơ sở Thủy Nam tọa lạc ở trên núi Cao Long phía nam Bác thành.

Thành thị đã lên đèn sáng choang, tất cả đường phố, cửa hàng, nhà cao tầng đều được phủ dưới ánh sáng lóng lánh rực rỡ yêu kiều. Trong thành phố, người già thì tản bộ sau bữa tối, các bác gái thì đang múa tập thể ở quảng trường, trẻ con chơi đuổi nhau trong hẻm nhỏ, các cặp tình nhân thì đang hẹn hò ở trong công viên...

Buổi tối không làm mọi người cảm thấy bất an hay sợ hãi, ngược lại, họ đang hưởng thụ sự nhàn nhã sau khi tan học, tan tầm hoặc sau khi ăn xong. Tuy nhiên, nếu có người để ý tới vị trí sau núi của trường trung học cơ sở Thủy Nam thì sẽ phát hiện ngôi trường lẽ ra phải bật đèn sáng choang nhưng không biết bị một tầng hỗn độn bao phủ từ khi nào!

Trong không gian bình tĩnh như mặt nước đột nhiên xuất hiện một vòng xoáy như hố đen. Cái vòng xoáy đó càng ngày càng lớn nhưng lại lặng yên không phát ra một tiếng động!

Một bên là thành thị nhàn nhã an lành, đèn đuốc huy hoàng!

Một bên là vòng xoáy màu đen nuốt hết nửa ngọn núi!

Tất cả tạo thành một hình ảnh cực kỳ đáng ngạc nhiên trong đêm mùa hạ ở phía nam Bác thành!

Không gian thời gian bị biến đổi bắt nguồn từ cái hố đen kỳ lạ, khó có thể giải thích bằng khoa học kia.

Mà ở trung tâm hố đen đó chính là ngôi nhà tranh phía sau núi...

Sau đó vòng xoáy khổng lồ bỗng nhiên khuếch tán, tan thành mây khói, như thể tất cả chưa từng xảy ra.

Một con người nào đó vẫn đang say giấc mộng đẹp, không hề biết tất cả đã thay đổi một cách chóng mặt. Không hề biết mình đã vào một thế giới song song khác.

...

...

Cơn mưa lạnh lẽo như đánh xuống một quyền, hung hăng, kiêu ngạo chèn ép cái nóng ngày hè chói chang.

Không khí sáng sớm cực kỳ trong lành, cửa hàng bánh bao nóng hổi gần cổng trường đang toả ra mùi thơm mê người. Từng chiếc bánh quẩy vàng rực rỡ làm cho người ta thèm thuồng.

"Chú Bảy ơi, cho cháu một sữa đậu nành với bánh quẩy." Một thiếu niên đầu tóc rối bù đặt mông xuống cái ghế băng, nói với ông lão bán bánh quẩy.

"Có ngay!" Ông lão bánh quẩy nhanh nhẹn rót sữa đậu nành, cố ý cho đầy bát. Gương mặt bóng loáng của ông cười tươi: "Mạc Phàm này, các cháu sắp thi sát hạch ma pháp rồi nhỉ? Phải cố gắng tranh thủ đỗ vào một trường học ma pháp, mang vinh quanh về cho gia tộc chúng ta nha."

Mạc Phàm sững sờ đưa mắt nhìn chú Bảy nhà mình đang bán bữa sáng ở cổng trường. Hắn cẩn thận suy nghĩ một chút, chắc là mình nghe lầm, nên vừa ăn vừa gật đầu.

Hôm qua, hắn ngủ đến nỗi hoa mắt váng đầu, giống như hắn mơ một giấc trải qua rất nhiều thế kỷ, lúc tỉnh lại như đã cách một đời, không biết Đông Tây Nam Bắc, không biết là sáng sớm hay buổi trưa.

Mạc Phàm ăn như hùm như sói. Trên tay hắn cầm nửa cái bánh quẩy vừa định đưa lên miệng, đột nhiên cảm thấy bên cạnh chìm xuống. Có một người đàn ông hơn ba mươi tuổi hói nửa đầu đang ngồi ở bên cạnh, trên người tỏa ra mùi khói.

"Hello Mạc Phàm, đang ăn sáng hả?" Người đàn ông hói đầu cười chào hỏi với Mạc Phàm.

"Chào buổi sáng, thầy Hồ Đoạn Trường." Mạc Phàm vội vàng cười chào lại.

Người này là Hồ Đoạn Trường nổi danh lừng lẫy trong trường. Mỗi ngày thầy ấy đều mặc một bộ âu phục không vừa vặn, mang theo một cái trán hói sáng loáng đến trường.

"Thầy không mang đồng hồ, mấy giờ rồi em?" Hồ Đoạn Trường hỏi, lộ cái miệng đầy răng vàng ra.

Mạc Phàm móc chiếc Nokia nát của mình ra nhìn một chút: "Còn mười lăm phút nữa là vào lớp."

"Chết, không kịp rồi! Tôi còn có bài giảng lý luận ma pháp chưa làm xong, không kịp ăn sáng nữa..." Hồ Đoạn Trường lập tức đứng dậy, suýt thì làm Mạc Phàm ngã ngửa do lệch trọng tâm.

"Ông chủ ơi, tôi không lấy sữa đậu nành nữa... Đi tới văn phòng quá chậm, thôi vậy, tiêu hao chút ma năng cũng không sao." Hồ Đoạn Trường lầm bầm lầu bầu.

Mạc Phàm lại hoang mang, cảm thấy Hồ Đoạn Trường đang nói tiếng sao Hoả.

Lúc hắn vừa nghĩ là mình nghe lầm, bỗng nhiên lều che của cửa hàng sữa đậu nành lại chuyển động một cách quái lạ, giống như có vật gì đó tuôn khí áp từ trong cửa hàng sữa đậu nành ra...

Gió lạ thổi tới, thổi rối tóc Mạc Phàm, vạt áo hắn phát ra tiếng phần phật.

"Phong Quỹ - Tật Hành!"

Hồ Đoạn Trường lẩm bẩm, bỗng nhiên bộ âu phục không vừa vặn của ông ta tự nhiên rung động, như có gió lớn thổi vào.

Chiếc cà vạt của ông ta bay lượn, ống quần đong đưa. Mạc Phàm kinh hãi, giời ạ, mới sáng sớm sao lại nổi gió lên rồi? Đã thế còn thổi lên người Hồ Đoạn Trường trông cực ngầu lòi nữa.

"Xèo!"

Một tia sáng màu xanh xẹt qua, Mạc Phàm chợt nhìn thấy xung quanh Hồ Đoạn Trường xuất hiện một quỹ tích ánh sáng hoa lệ lóe lên một cái rồi biến mất.

"Mạc Phàm, thầy giáo đi trước đây, em phải học tập thật tốt nha." Hồ Đoạn Trường xoay đầu lại, nở nụ cười đầy răng vàng với Mạc Phàm.

Mạc Phàm nhìn mà choáng váng, hắn còn chưa kịp phản ứng lại đã nghe thấy "Vèo" một tiếng!

Hồ Đoạn Trường hơi béo phì, hói đầu, âu phục không vừa vặn như mở phần mềm hack, cuốn bụi mù bay lên rồi vội vàng lao nhanh về trường học theo quỹ tích gió vừa nãy!

Trong quá trình chạy cực kỳ nhanh này của ông ta, đám học sinh mặc đồng phục đang đi bộ lại như bị bất động. Bọn họ mặc cho thầy giáo Hồ Đoạn Trường này nhanh chóng xuyên qua, chỉ để lại một cái quỹ tích gió bụi ngơ ngác...

Mới mấy giây ngắn ngủi, thậm chí Mạc Phàm còn cảm thấy Hồ Đoạn Trường vẫn ở trước mặt mình, thế nhưng lúc này ông ta đã biến mất không thấy bóng dáng ở sâu trong cổng trường rồi.

Bên tai còn vang vọng câu nói "Em phải học tập thật tốt nha", thế mà đã không thấy người nói đâu. Hắn còn đang nhai một nửa cái bánh quẩy thì động tác nhai lại im bặt đi, nửa cái bánh quẩy còn lại thì cứ thế rơi từ bàn tay Mạc Phàm xuống!

Hồ Đoạn Trường, con mẹ nó thầy là truyền nhân của Đoàn Dự đấy hả? Còn xuất ra cả tuyệt học Lăng Ba Vi Bộ nữa?

...

"Đây là ảo giác, nhất định là ảo giác." Rất lâu sau Mạc Phàm mới dụi mắt.

Chắc chắn là do tối hôm qua mình không ngủ ngon, ép vào sợi dây thần kinh nào rồi, nếu không sao mình lại thấy hình ảnh như vậy được?

Phải nhanh chóng ăn xong rồi đến lớp ngủ bù thôi. Ông trời ạ, cái quỷ gì đang diễn ra thế không biết? Hồ Đoạn Trường đầu hói biết Lăng Ba Vi Bộ hả?

Đến lớp học, để quên đi cái ảo giác vừa nãy, hắn không nói hai lời đã gục xuống bàn ngủ.

Bên tai truyền đến hai tiếng thì thầm nói chuyện, một người nói: "Thời gian còn không tới một tháng nữa, nếu như không thi đỗ lên cấp ba thì phải làm sao bây giờ nhỉ?"

"Cậu giỏi như vậy, chắc chắn có thể đỗ vào trường trung học phổ thông Ma Pháp Thiên Lan."

"Đâu có đâu có, cậu mới giỏi ấy. Điểm môn lý luận của cậu cao như vậy, có thể nhận biết hầu hết các loại yêu ma, còn biết nhược điểm của bọn chúng là gì nữa."

Mạc Phàm hơi nhướng mày, đây đã không phải lần đầu tiên mình nghe thấy cái khái niệm ma pháp này. Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì thế? Chẳng lẽ mình lại bị ảo giác nên nghe lầm?

Ông mày không chơi thuốc, đến thuốc lá còn không hút nữa mà!

Quên đi, nhất định là do mình ngủ không ngon.

Mạc Phàm ném cuộc đối thoại của hai người bệnh thần kinh kia ra sau đầu, nhanh chóng tiến vào trạng thái ngủ say.

Trải qua nhiều năm đi học như vậy, Mạc Phàm đã học được kỹ năng cao cấp ngủ say trên bàn chỉ trong một giây.

...

"Các em mở sách giáo khoa ra, hôm nay chúng ta vẫn học tập các bước phóng thích ma pháp. Các em có còn nhớ tôi đã từng nói để hoàn thành một ma pháp đơn giản nhất, đầu tiên chúng ta phải liên kết được các Tinh Tử trong Tinh Trần của mình, như vậy mới có thể hình thành một Tinh Quỹ, từ đó lực lượng ma pháp mới có thể truyền ra. Nguyên lý này tôi đã đề cập với các em rất nhiều lần, đồng thời nó cũng sẽ là nội dung thi trọng điểm của các em." Thầy giáo số học Tô Thanh Chí duy trì cách dạy học trầm bồng du dương của mình.

Nếu là lúc trước, chắc chắn Mạc Phàm sẽ càng nghe giảng càng ngủ say. Nhưng sau khi lại nghe thấy mấy từ "phóng thích Ma pháp, Tinh Tử" một lần nữa, hắn lập tức bừng tỉnh.

"Mạc Phàm, em cố gắng nghe giảng cho tôi, chỉ còn gần một tháng cuối cùng nữa thôi đấy! Sao em vẫn học hành chểnh mảng như vậy?" Tô Thanh Chí liếc mắt đã thấy Mạc Phàm, lập tức quát to.

Các bạn trong lớp đều xoay đầu lại, lén lút cười. Mỗi ngày cười học tra [3] đã trở thành việc mà bọn họ thích làm nhất trong lớp.

[3] Học tra: Tiếng lóng dùng để chỉ những con người có lực học cực kém, ngược lại với "học bá và "học thần" tức là những con người học giỏi và cực giỏi. Ngoài ra "học tra" còn có thể được hiểu là những người bình thường không cố gắng học, lúc sắp tới cuối kỳ mới cắm đầu vào học.

"Em mở sách giáo khoa ra cho tôi." Tô Thanh Chí tiếp tục nói.

Mạc Phàm bất đắc dĩ, mở sách giáo khoa của mình ra...

"Mẹ kiếp, cái quái gì thế này?" Mạc Phàm suýt chút nữa thì mắng ra khỏi miệng.

Vốn dĩ trong sách phải là đồ thị, hàm số, công thức thế nhưng đã biến mất sạch, đổi thành mấy cái Tinh Quỹ, Tinh Đồ gì đó mà hắn hoàn toàn không hiểu gì. Còn có liên tuyến như sao băng xẹt qua, tạo thành cái thứ trông như... như... ma pháp trận!

Mạc Phàm cố nén nội tâm kinh ngạc của mình xuống, sau đó lại như hiểu ra gì đó.

Chờ khi thầy giáo không để ý đến mình nữa, Mạc Phàm mới đạp tên Quan Cốc ngồi cùng bàn mình một phát, nói: "Mày làm chuyện này đúng không? Mày đổi sách của tao thành cái gì vậy? Mau trả sách toán học cho tao."

"Đại ca, mày nói sách toán học gì cơ?" Mặt Quan Cốc đầy vẻ oan ức, cậu có trêu chọc ai đâu nhỉ?

"Mày nhìn xem đây là cái gì? Nhanh, trả sách lại cho tao." Mạc Phàm nói, tay mở sách ra chỉ vào những hình Tinh Quỹ, lý luận ma pháp, chú giải kỳ quái kia.

"Đại ca Mạc Phàm, đây chính là sách giáo khoa ma pháp đấy! Toán học là cái gì hả mày? Tối hôm qua mày lại đọc tiểu thuyết khoa học suốt đêm đấy à? Hôm trước còn nói tao đọc tiểu thuyết khoa học đến mức tẩu hỏa nhập ma, có mày mới tẩu hỏa nhập ma ý." Quan Cốc nói, mặt tối sầm lại.

Mạc Phàm nghe Quan Cốc phản bác, tý thì rớt cằm xuống đất.

Cái quái gì đang diễn ra vậy trời?

"Mày đừng có nói hươu nói vượn." Mạc Phàm tức giận nói. Thằng này giả vờ giống thế, nhưng mà tao bị thần kinh thì mới tin mày.

"Đại ca ơi, mày đọc tiểu thuyết đến mức lú lẫn rồi, chúng ta đang ở thế giới ma pháp đấy bố ạ! Ở đây làm gì có cái thứ hão huyền nào gọi là toán học chứ? Nếu khoa học có thật thì con mẹ nó làm gì mỗi ngày tao phải học mấy thứ lý luận ma pháp, Nguyên Tố hệ, yêu ma tẻ nhạt như thế này hả? Nếu khoa học có thật thì tao đã sớm đi học mấy thứ thú vị như toán học, ngữ văn gì đó rồi." Quan Cốc nói với Mạc Phàm, lời lẽ cực kỳ chính đáng.

Mạc Phàm nhìn vẻ mặt của Quan Cốc, sao lúc tên khốn này nói ra những lời hão huyền ấy lại không lộ chút sơ hở nào nhỉ? Như thể đây là một chuyện thực sự vậy.

Tên cùng bàn bệnh thần kinh, nó không chỉ mắc bệnh thần kinh mà còn muốn biến mình thành đứa thần kinh!

Mỗi ngày phải học ma pháp lý luận, Nguyên Tố hệ, yêu ma tẻ nhạt như thế á...

Ha ha! Thế mà mày cũng nói ra được!

"Nếu không tin mày tự nghe xem thầy giáo đang nói cái gì đi." Quan Cốc thấy vẻ mặt kỳ lạ của Mạc Phàm, thản nhiên nói.

Lúc này Mạc Phàm mới cẩn thận nghe thầy giáo số học Tô Thanh Chí giảng bài, nhưng hắn lại chỉ nghe thấy tiếng của người sao Hỏa. Một chuỗi danh từ mà Mạc Phàm hoàn toàn không hiểu lọt vào tai, làm hắn cảm thấy không ổn chút nào.

Tô Thanh Chí không đề cập tới nội dung "hàm số, công thức" mình quen thuộc lấy nửa chữ, lại nhắc đến "Tinh Quỹ, Tinh Đồ" thậm chí còn nhắc tới "Hỏa hệ, Băng hệ, Thủy hệ" vô số lần.

"Điên rồi, điên hết rồi."

Niềm tin của Mạc Phàm rất kiên định, hắn không tin những chuyện này.

Tiết sau là tiết của cô giáo mà Mạc Phàm yêu thích nhất - cô Tần - giáo viên môn Ngữ Văn. Chắc chắn cô Tần vừa xinh đẹp gợi cảm lại vừa thành thục, dịu dàng, ngực cao vút, mông tròn vo sẽ không lừa gạt hắn bằng chuyện hoang đường này đâu!

...

Sống qua lớp số học một cách khó hiểu, không lâu sau cô Tần dáng người thon thả mặc bộ váy công sở màu đen đi vào phòng học.

Cô khẽ mỉm cười giống như thường ngày, nhất thời như rọi sáng cả lớp. Các bạn nam lập tức hóa thành mấy bạn nhỏ trong vườn trẻ, tỏ rõ vẻ hứng thú chào cô giáo.

"Chào các em, hôm nay chúng ta sẽ thảo luận về cái lợi và hại của Hắc ma pháp. Chắc mọi người đã biết, Hắc ma pháp được chia làm ba hệ, bao gồm Vong Linh hệ, Nguyền Rủa hệ, Ám Ảnh hệ. Vậy nếu ba hệ ma pháp này mà không cùng cấp thì sẽ như thế nào..." Cô Tần giảng bài với tốc độ chậm rãi, giọng nói mềm mại tươi đẹp.

Thường ngày chắc chắn Mạc Phàm sẽ nghe giảng say sưa, nhưng mà hôm nay, sau khi nghe xong câu nói này của cô Tần, vẻ mặt của hắn như bị nuốt phải một con ruồi chết.

Tên bệnh thần kinh ngồi cùng bàn còn ở bên cạnh làm vẻ mặt "mày thấy chưa, tao nói có sai đâu."

Đồ phá hoại, mày không sai, vậy chắc là ông mày có bệnh rồi!

Không thể nào!

Mạc Phàm rốt cục không nhịn nổi, mạnh mẽ đứng dậy.

"Cô Tần, chẳng phải chúng ta nên học môn Ngữ Văn sao?" Mạc Phàm chất vấn.

Quan Cốc ngồi cùng bàn thấy Mạc Phàm đứng lên chất vấn, định kéo lại mà không kịp. Sau khi nghe hắn nói xong đành làm động tác đập trán "oh my god".

Hắn vừa dứt lời, phòng học đang yên tĩnh đột nhiên cười phá lên.

Cả lớp hơn bốn mươi học sinh đều cười ngã trái ngã phải, đặc biệt là cái tên Mục Bạch, hắn ta cười đến nỗi suýt thì chảy cả nước mắt.

Cô Tần không cười, chỉ đẩy chiếc kính gọng vàng của mình một cái duy trì vẻ bình thản, nhìn Mạc Phàm bằng cặp mắt mèo mẹ trong suốt, nghiêm túc nói: "Mạc Phàm, môn Ngữ Văn mà em nói là thuộc khoa học đúng không? Ở đây không tồn tại khoa học, em đừng mê luyến những thứ không chân thực kia nữa. Em hãy cố gắng học tập ma pháp đi, hãy trở thành một Ma pháp sư có ích cho xã hội, hiểu chưa?"

Bạn có thể tưởng tượng ra khi một cô giáo Ngữ Văn nói ra mấy câu như vậy một cách cực kỳ chân thành và nghiêm túc thì vẻ mặt của thiếu niên nào đó sẽ sụp đổ như thế nào không?

Ông trời ơi giết con đi!

...

Ý! Mà sao cô Tần nói giống những gì lão Doanh từng nói thế?

Chẳng lẽ thế giới ma pháp tồn tại thật sao? Không những vậy, bây giờ hắn còn rơi vào thế giới ma pháp này rồi hả?

...

...

Mạc Phàm vốn tưởng rằng tất cả những thứ này chỉ là mơ, nhưng đáng tiếc mấy ngày tiếp theo đều diễn ra như vậy.

Hơn nữa ý thức tỉnh táo của hắn cũng tự nói với bản thân, đây không phải là mơ.

Sáng sớm ngày thứ tư, lần thứ hai hắn mơ màng ngồi ăn bánh quẩy ở nhà chú Bảy.

Bên cạnh có hai nam học sinh đang thảo luận về Ma cụ, còn Ma cụ là cái gì thì Mạc Phàm chưa rõ. Nghe bọn họ nói thì có vẻ đó là thứ rất lợi hại, cũng rất đắt, có thể bằng một chiếc xe.

"Mạc Phàm, sao trông cháu ỉu xìu thế? Hay để chú mua cho cháu mấy viên thuốc bổ não nhé? Sắp tới cuộc thi lên cấp ba rồi, cháu có thể thức tỉnh trở thành Ma pháp sư hay không chỉ đành dựa vào cuộc thi lần này thôi..." Chú Bảy bán bánh quẩy rất quan tâm Mạc Phàm nói.

Mạc Phàm tự động phiên dịch lời chú Bảy thành đang hỏi thành tích học tập của mình.

"Ào ào ào vù vù!"

Một trận gió lạ thổi vào quán nhỏ, cuốn lên một ít bụi bặm, suýt thì làm bẩn sữa đậu nành của Mạc Phàm. Mạc Phàm uống hết sữa đậu nành cực nhanh, trông có vẻ phờ phạc.

Gió càng thổi càng mạnh, thậm chí Mạc Phàm cảm thấy được một luồng khí áp kỳ quái hình xoắn ốc từ từ ép xuống...

Đống cỏ khô bay loạn, trên đường cát bay đá chạy. Các nữ sinh e thẹn sợ hãi kêu lên, phải dùng tay để giữ cho váy của mình không bị gió tốc bay.

Mạc Phàm đã dần quen với hiện tượng này, chắc lại có thầy cô nào đó đang sử dụng ma pháp "Phong Quỹ" để đi cho nhanh rồi, có điều động tĩnh lần này hơi lớn.

"Oh... Oh my god, kia là cái gì vậy?"

"Ôi mẹ ơi, ngầu quá!"

"Cánh, sau lưng người kia có cánh kìa! Ngầu quá, giống y như trong phim ấy!"

"Phong Dực! Cha mẹ ơi, con được tận mắt nhìn thấy ma pháp Phong hệ cao giai - Phong Dực này!"

Mọi người xung quanh kinh ngạc thốt lên ầm ĩ, làm Mạc Phàm không thể an tâm ăn sáng.

Mạc Phàm bày ra bộ dáng mình không cảm thấy kinh ngạc ngẩng đầu lên, một giây sau hắn ngẩn ra như bị sét đánh. Cặp mắt lim dim của hắn lập tức trợn to mãi cũng không thể dời mắt nổi!

Bầu trời màu xanh thẳm, tại một góc trên sân thượng, tán cây đung đưa, cột cờ trường học lay động...

Một người đàn ông mặc áo gió màu trắng bạc như Tinh Linh trong truyền thuyết xa xưa bay xẹt qua bầu trời, để lại một đường vòng cung đẹp đẽ khiến người ta kinh ngạc!

Bình thường, lúc Mạc Phàm ngồi trong phòng học mà cảm thấy chán nản thì hắn sẽ ngắm mây, bầu trời, tán cây, cột cờ, sau đó lại xem mấy con chim nhỏ tự do bay lượn qua lại. Thế nhưng chưa bao giờ hắn từng nghĩ sẽ có cảnh nào mang tính xung kích thị giác bằng hình ảnh một con người có thể mọc ra hai cái cánh ở lưng bay qua mặt mình như thế này!

Cái hình ảnh vốn chỉ tồn tại trong phim ảnh giờ đây lại chân thực đập thẳng vào mắt hắn!

"Phong... Phong... Phong Dực!" Mạc Phàm nhìn chằm chằm người đàn ông có đôi cánh tuyệt trần màu bạc trên trời kia, vô thức đọc lên tên của ma pháp này.

Khác với Phong Quỹ trước đó, Mạc Phàm có thể cảm nhận được trong nội khiếp sợ của mình có gì đang kịch liệt phun trào, nó đang đánh vỡ chủ nghĩa khoa học mà bấy lâu nay hắn luôn tin tưởng. Nó khát vọng muốn lột xác!

Đúng vậy. Mấy ngày nay hắn đều ngơ ngơ ngác ngác không thể tiếp thu được sự thay đổi này, nhưng bây giờ, đột nhiên hắn hiểu được sự thay đổi này cũng khiến trái tim hắn đập mạnh như chuyện vừa gặp đã yêu vậy!

Sau khi tất cả nỗi khiếp sợ tan theo bóng dáng người đàn ông thần bí bay qua, Mạc Phàm đã tự nhủ với mình: Cho dù đây là một giấc mơ, thì cũng phải đợi tới khi mình học được Phong Dực, được tự do bay lượn trên trời cao rồi hãy tỉnh lại!

...

Thời gian của Mạc Phàm không còn nhiều.

Nếu tính theo thời gian của thế giới cũ, cuộc thi tốt nghiệp lớp chín lên cấp ba sẽ diễn ra vào hai mươi ngày sau.

Hai mươi ngày còn lại này, Mạc Phàm chỉ hiểu rõ được mấy thứ then chốt.

Chương trình học gồm có:

Cơ sở lý luận Ma pháp - theo chương trình học lúc trước là Ngữ Văn

Ma pháp Tinh Quỹ - có lẽ là Hình Học

Khóa Yêu ma - tương đương với môn Sinh Vật

Khóa Ma khí ma cụ - có vẻ là Vật Lý

Khóa Vật liệu - hẳn là môn Hóa Học

Lịch sử Ma pháp với ma pháp địa lý chắc không cần giải thích gì thêm.

Đương nhiên, Mạc Phàm còn tìm được một tin tức quan trọng nhất.

Trong đám học sinh bọn họ vẫn chưa có người nào có thể phóng ma pháp ra, lý do là vì phải trải qua chín năm giáo dục ma pháp bắt buộc này học sinh mới có lý luận, khái niệm và kiến thức căn bản.

Điều này giống như học sinh trung học ở thế giới cũ, sau khi tốt nghiệp vẫn chưa có kỹ năng sinh hoạt.

Chuyện này tuyệt đối là tin tốt với Mạc Phàm, dù sao hắn cũng chưa biết gì về thế giới ma pháp này, hầu như hắn phải học lại từ đầu.

Mà bước chuyển biến mấu chốt để học sinh ma pháp nhảy vọt lên thành một Ma pháp sư chân chính chính là "thức tỉnh Ma pháp".

"Thức tỉnh Ma pháp" giống như một loại nghi thức khai phá vậy, trong lễ khai giảng ở trường cấp ba, tất cả học sinh ma pháp sẽ có một một cơ hội "Ma pháp gột rửa", cũng chính là thức tỉnh ma pháp!

Mỗi người khác nhau sẽ thức tỉnh các hệ khác nhau. Mạc Phàm hỏi thăm được từ bạn Quan Cốc ngồi cùng bàn là đa phần mọi người sẽ thức tỉnh các hệ Nguyên Tố, chính là các hệ mà trong chương trình học bình thường hay được nghe, bao gồm: Phong hệ, Hỏa hệ, Thủy hệ, Quang hệ, Lôi hệ, Băng hệ, Thổ hệ.

Như Phong Quỹ và Phong Dực mà trước đó Mạc Phàm từng được thấy, hai ma pháp này là ma pháp Sơ giai và ma pháp Cao giai của Phong hệ. Một số người lúc mười sáu tuổi lần đầu tiên thức tỉnh Phong hệ, nỗ lực tu luyện sẽ có thể học được những ma pháp này.

...

Vì lẽ đó, nếu muốn trở thành một Ma pháp sư có thể bay, bước đầu tiên là phải thi đậu trung học phổ thông thì mới có cơ hội được thức tỉnh ma pháp mà chỉ học sinh trung học phổ thông ma pháp mới có!

...

"Mạc Phàm, mày thực sự muốn thi đỗ trường trung học phổ thông Ma Pháp, thức tỉnh trở thành Ma pháp sư hả?" Quan Cốc mặt đen hỏi.

Trong ấn tượng của Quan Cốc thì Mạc Phàm là một tên rất lười học, đột nhiên hắn lại nghiêm túc đọc ma pháp giống như hít thuốc lắc thế này, đúng là chuyện lạ làm người ta sợ hãi.

Mạc Phàm lười giải thích với cậu ta. Hắn đã đặt mục tiêu là nhất định phải thi đậu trung học phổ thông Ma Pháp, nhất định phải lấy được cơ hội thức tỉnh vô cùng quý giá kia.

"Bây giờ mày có nhồi nhét thêm cũng không còn tác dụng nữa đâu. Mày đã bỏ học bao nhiêu năm rồi, thôi đừng lãng phí thời gian như vậy nữa." Quan Cốc khuyên.

Quan Cốc biết lần thi thử ma pháp trước Mạc Phàm chỉ được sáu điểm, thấp nhất khối. Thành tích như vậy thì sao có khả năng thi đỗ lên trường trung học phổ thông ma pháp đây?

Học tra chính là học tra, có cố gắng thế nào cũng vô dụng, chấp nhận đi.

"Quan Cốc, thật ra mày càng phải cố gắng học lên."

Nghe thấy Quan Cốc đang lải nhải bên tai mình, Mạc Phàm cũng hơi mất kiên nhẫn.

"Tại sao?" Quan Cốc thắc mắc.

"Quan Cốc, mày có biết trông mày rất xấu xí không?"

"Tao biết." Quan Cốc chân thành thừa nhận.

"Ừ, mày có nghe câu nói này chưa: Người xấu nên học... à, người càng xấu càng phải học ma pháp!" Mạc Phàm nói đầy thâm ý.

"Em gái mày!*" [4]

[4] Em gái là một câu chửi khá bậy ở Trung Quốc.

Quan Cốc nói không sai, đến thiên tài cũng không thể nhồi nhét hết kiến thức của mấy năm học trong vòng hai mươi mấy ngày được. Đặc biệt là nội dung cuộc thi giữa hai thế giới lại hoàn toàn khác nhau.

Mạc Phàm biết mình không có nhiều hi vọng, hắn bù lại kiến thức không phải để thi đậu, mà là hắn thực sự bị ma pháp thu hút, thực sự muốn học ma pháp!

...

...

Thời gian trôi qua rất nhanh, hai mươi ngày nhanh chóng trôi qua.

Mạc Phàm cũng không tỉnh dậy từ cái gọi là giấc mơ về thế giới ma pháp, hắn cũng đã tin tưởng thế giới này tồn tại một cách chân thực. Đồng thời, hắn bắt đầu nghênh đón kỳ thi lên trung học phổ thông vốn là thi khoa học nay đã biến thành thi ma pháp!

Ngày thi trung học phổ thông ấy, ngoài cổng trường người đông như mắc cửi. Cho dù là thi ma pháp hay thi khoa học, dù là xe ba bánh hay bốn bánh thì phụ huynh của học sinh vẫn lái xe tới đón con mình về nhà. Bởi vì mỗi phụ huynh đều hiểu cuộc thi này có tính quyết định đến tương lai của con mình sẽ ngồi xe ô tô hay sẽ phải lái xe ba bánh tới đón đời tiếp theo.

Ra khỏi trường thi, Mạc Phàm nhìn dòng người ngựa xe như nước mà lòng đầy thắc mắc "vì sao thế giới ma pháp cũng có ô tô, có xe điện...", tuy nhiên dòng suy nghĩ mau chóng quay trở lại nội dung cuộc thi.

Trải qua hơn hai mươi ngày nỗ lực học tập, Mạc Phàm đã thực sự đạt đến trình độ có thể đọc hiểu đề bài, còn trả lời có chính xác hay không... thôi, hắn thấy vui vẻ là được rồi.

"Mạc Phàm, Mạc Phàm..." Trong đám đông, một người đàn ông trung niên mặt vàng như nghệ đang vẫy tay với Mạc Phàm.

Mạc Phàm nhìn khuôn mặt quen thuộc này, hơi bất ngờ kêu một tiếng: "Bố, sao bố lại đến đây?"

"Bố tới đón con. Thi xong coi như con đã tốt nghiệp rồi, bố tìm cho con một chân lái xe ở gần nội thành, chú Phong sẽ hướng dẫn con, chạy xe mấy năm có kinh nghiệm là có thể nuôi sống chính mình rồi. Nếu may mắn một tháng còn có thể kiếm được từ mười bốn đến mười bảy triệu rưỡi đấy, ra xã hội làm việc sớm một chút cũng tốt." Mạc Gia Hưng cười tươi nói với Mạc Phàm.

Tuy thế giới thay đổi nhưng mình vẫn là đứa học dốt, mà bố mình vẫn là người bố này, Mạc Phàm có thể cảm thấy sự thân thiết kia không hề hay đổi.

Nếu như một tháng trước Mạc Gia Hưng đề cập với Mạc Phàm việc chạy xe này, Mạc Phàm sẽ lựa chọn con đường mà bố sắp xếp cho mình mà chẳng hề do dự, bởi vì hắn cũng phải đi lên con đường này tiến vào xã hội.

Thế nhưng bây giờ hắn không cam lòng.

Xã hội này cũng có ô tô, điện thoại di động, máy vi tính, tủ lạnh, các sản phẩm khoa học kỹ thuật không hề thay đổi dù có ma pháp thay thế. Nếu không thể làm một vị Ma pháp sư, bạn sẽ trở thành công nhân sản xuất ra những thứ đồ này. Mẹ nó, thế thì có gì khác thế giới cũ của mình đâu? Ông mày muốn học ma pháp!

"Bố, con muốn học tiếp." Mạc Phàm im lặng một lúc lâu, vẫn nói mong muốn trong lòng của mình cho Mạc Gia Hưng.

"Chẳng phải con không thích học ma pháp sao?" Mạc Gia Hưng nhíu mày, vẻ mặt kỳ quái hỏi.

"Dạ..." Mạc Phàm có chút đau "bi", nên giải thích thế nào bây giờ? Đúng là tự bê đá đập chân mình mà!

Mạc Gia Hưng nhìn đứa con trai sắp tròn mười sáu tuổi của mình, lại nở nụ cười thật thà nói: "Không sao, bố cũng không trách chuyện lúc trước con không cố gắng học ma pháp, ai cũng có chí riêng mà."

"Không ạ, bây giờ con thật sự muốn đi học."

"Con có thể thi đậu sao?" Mạc Gia Hưng hỏi.

"Không thể." Mạc Phàm khẳng định.

Cho dù là thi Văn Toán Anh hay là thi ma pháp thì Mạc Phàm đều không thi đỗ được, chuyện này không có gì đáng ngờ.

"Không sao, tuy rằng các cụ thường nói: Tất cả đều là hạ phẩm, chỉ có ma pháp cao, nhưng có câu nghề nào cũng có trạng nguyên mà..." Mạc Gia Hưng tiếp tục nói.

Mạc Phàm nghe xong, vô thức phì cười một tiếng.

Bây giờ đã có rất nhiều tin tức Mạc Phàm tự động nghe hiểu, nhưng trong quá trình tìm hiểu lại khiến Mạc Phàm vô cùng cạn lời. Ví dụ, Mạc Phàm nhớ tới có một ngày giáo viên lịch sử nói với các học sinh: Thủy tổ của ma pháp Quang hệ là Edison [5], lúc đó trong đầu Mạc Phàm như có ngàn tỉ dòng đệch mẹ nó đang lao qua!

[5] Thomas Alva Edison sinh ngày 11 tháng 2 năm 1847, mất ngày 18 tháng 10 năm 1931. Ông là một nhà phát minh và thương nhân đã phát triển rất nhiều thiết bị có ảnh hưởng lớn tới cuộc sống trong thế kỷ XX. Ông được một nhà báo đặt danh hiệu "Thầy phù thủy ở Menlo Park" và là người đã phát minh ra bóng đèn. Ở đây tác giả đã chơi chữ ví kỹ năng Quang hệ sơ giai Quang Diệu - Thất Minh có khả năng chiếu sáng giống như cái bóng đèn do Edison phát minh ra.

Mạc Gia Hưng vỗ vai trấn an Mạc Phàm, đột nhiên ông phát hiện con trai mình cứ im lặng nãy giờ, biểu hiện có vẻ không bình thường.

Không ai hiểu con bằng cha, Mạc Gia Hưng chậm rãi thu lại nụ cười, chuyển thành giọng trầm thấp và hỏi: "Con thật sự muốn học tiếp à?"

"Vâng, con muốn đạt được cơ hội thức tỉnh kia, tuy rằng con biết giờ hối hận đã không kịp, nhưng con thật sự muốn học tiếp. Con muốn trở thành một Ma pháp sư." Mạc Phàm thành khẩn nói.

Mạc Gia Hưng im lặng trong chốc lát.

Mạc Phàm cũng không nói gì thêm.

"Muốn học thật hả?" Mạc Gia Hưng xác nhận lại một lần nữa.

"Thật ạ." Mạc Phàm gật đầu không chút do dự.

Ban đầu Mạc Phàm cũng nghĩ đó là sự kích động nhất thời, tuy nhiên đã một tháng trôi qua, hình ảnh ma pháp Phong Dực kia vẫn khiến cho nội tâm Mạc Phàm sôi trào, xao động không hề có dấu hiệu suy giảm. Hắn không đùa giỡn, hắn thật sự muốn học ma pháp!

"Vậy cũng được, để bố nghĩ cách xem sao." Mạc Gia Hưng không nói gì nữa.

"Bố, con đã tìm được một công việc tạm thời là trông giữ thư viện ở trường trung học phổ thông Ma Pháp Thiên Lan rồi, ngày kia con bắt đầu đi làm." Mạc Phàm nói.

Nếu xác định phải học ma pháp, Mạc Phàm sẽ không từ bỏ chỉ vì lý do mình học dốt. Bản thân hắn có lên được trung học phổ thông ma pháp hay không, có được cơ hội thức tỉnh trở thành Ma pháp sư hay không phải phụ thuộc vào bố rồi. Thiếu thốn kiến thức thì hắn phải tự bổ sung, vì vậy trong tình huống biết rõ mình không chút hi vọng thi đậu lên trường trung học phổ thông ma pháp, Mạc Phàm đã sớm tìm được công việc không tồi này.

Công việc này hầu như không có tiền lương, chỉ bao ăn bao ở mà thôi. Thế nhưng với Mạc Phàm thì đây là công việc thật sự rất quan trọng. Ở trong thư viện hắn có thể tìm được nhiều thứ mình cần để bù lại đống kiến thức đã mất.

Mạc Gia Hưng ngẩn người. Ông cũng không biết nguyên nhân gì khiến con trai mình thay đổi ý nghĩ, nhưng nếu con trai một lòng cầu ma pháp, ông lại càng phấn khởi. Dẫu sao thì cái xã hội này chỉ Ma pháp sư mới có địa vị chân chính. Dù có chạy xe cả đời, có phòng có xe cũng không tạo ra giá trị, không được người ta tôn kính bằng một Ma pháp sư tốt nghiệp từ trường học ma pháp.

"Về nhà đi, về nhà rồi nói." Mạc Gia Hưng gật đầu, không nói thêm gì nữa. Đối với ông thì đứa con trai này không có gì khiến người cha như ông không yên lòng. Dù vẫn chưa đầy mười sáu tuổi nhưng thật ra con trai ông đã sớm trưởng thành rồi.