Edit: Cơ Hoàng
"Vậy chú con không sao chứ? Sao chú lại chạy vào trong núi ạ?" Mạc Phàm nói.
"Ai mà biết được chứ, ngoài thành đã phát cảnh giới màu nhạt ra hiệu cho người dân đừng tùy tiện đi vào rừng sâu núi thẳm rồi, chú mày nói có một đội thợ săn đã hết đồ ăn thức uống trong quá trình lùng bắt một con Độc Nhãn Ma Lang, nếu chú mày đưa đồ đến thì sẽ trở thành một nhân viên hậu cần. Công việc dễ mất mạng như thế này mà chú mày cũng dám nhận, bố của mày cũng vậy, cô có khuyên thế nào bố mày cũng không nghe." Mạc Thanh nói.
"Bố con cũng đi sao?" Mạc Phàm đột nhiên thay đổi sắc mặt.
"Đúng vậy, thấy bảo là bên kia trả công rất cao, hai cái người này, người ta là Ma pháp sư học đồ mà còn không dám nhận việc, người bình thường như họ lại... Không bị làm sao còn may, nếu không may gặp phải yêu ma thật thì chúng ta biết phải làm sao bây giờ?" Mạc Thanh nói.
"Cô à, cô cũng đừng lo lắng quá, hai người họ cũng đã nghĩ kỹ rồi, chắc sẽ không có việc gì đâu. Họ chỉ chở hàng đến trạm dịch được chỉ định thôi mà, những con đường từ nội thành đi tới các trạm dịch bên ngoài đều thuộc khu vực an toàn cả." Diệp Tâm Hạ ở bên cạnh nói.
"Nói chung là cô vẫn hi vọng hai người họ làm nhân viên chở hàng trong thành phố là tốt rồi, ra khỏi thành phố cô không yên lòng." Mạc Thanh lại lẩm bẩm một câu.
Nghe Mạc Thanh oán giận xong, trong lòng Mạc Phàm vẫn thấy hơi khó chịu.
Nửa năm nay không thấy bố đến trường học thăm hắn, thì ra bố có công việc khác là chở đồ dùng đến dịch trạm cho các ma pháp sư tuần tra, đi săn ở bên ngoài. Đúng là công việc này có thu nhập cao hơn làm nhân viên hậu cần chở đồ dùng cho những người giàu có, tuy nhiên vẫn có độ nguy hiểm nhất định.
...
Cả kỳ nghỉ đông Mạc Phàm đều không rảnh rỗi phút nào, sau khi ở nhà của cô mình mấy ngày, Mạc Phàm đã trở về thư viện của trường trung học phổ thông Ma pháp Thiên Lan.
Trong thư viện có quá nhiều tri thức hắn cần bổ sung, ví dụ như Hắc Giáo Đình mà hắn từng được nghe tới.
Sau một phen tìm hiểu thì Mạc Phàm mới rõ Hắc Giáo Đình là tổ chức gì.
Tổ chức này khá giống với tổ chức khủng bố và tà giáo, họ thường làm một số chuyện gây nguy hại đến sự an toàn của người dân. Đồng thời để đạt được mục đích của mình, thậm chí bọn họ còn dùng người sống làm công cụ để tu luyện. Đương nhiên những chuyện điên rồ này sẽ không được quốc gia khoan hồng chút nào!
Một tháng qua Mạc Phàm đều chuyên tâm minh tu.
Sau khi biết Tinh Trần Lôi hệ chỉ giải phóng được hai lần Lôi Ấn thì ma năng đã bị khô kiệt, Mạc Phàm càng hiểu thêm tầm quan trọng của việc minh tu.
Vì lẽ đó suốt một tháng này, dù việc phóng thích ma pháp Hỏa hệ - Hỏa Tư hấp dẫn bao nhiêu thì Mạc Phàm vẫn chưa hề giao tiếp với Tinh Tử của Hỏa hệ, trước tiên hắn phải đánh chắc phần cơ sở đã.
Cố gắng hết sức chăm chỉ minh tu, sau khi coi tất cả những thứ này thành thói quen mỗi ngày rồi sẽ cảm thấy thời gian trôi đi một cách nhanh chóng.
Lại sắp tới một mùa khai giảng mới.
Mạc Phàm quét sạch mạng nhện đang chăng đầy trong thư viện để chuẩn bị đón tiếp một học kỳ ma pháp mới.
Hăng hái đi vào lớp, Mạc Phàm ngồi vào vị trí hàng cuối cùng như thường ngày.
Ý?
Hôm nay có gì đó không đúng.
Mạc Phàm liếc mắt nhìn Trương Tiểu Hầu bên cạnh thì thấy biểu hiện của thằng nhóc có gì đó không ổn.
Thường ngày thì ánh mắt của tên này cực kỳ linh hoạt và hiếu động như một con khỉ nhỏ, đồng thời trên lớp sẽ không ngừng thao thao bất tuyệt kể cho hắn nghe những gì mà cậu ấy biết được trong mấy ngày nay.
Nhưng hôm nay hai mắt cậu ấy cứ dại ra, miệng hơi hé mở, say sưa nhìn về phía trước một cách khó hiểu.
Nhìn lại Hứa Thanh Lâm, Lục Tiểu Bân ở xung quanh thì thấy hai người này cũng học một bộ y như Trương Tiểu Hầu, trông như là... như là bị trúng tà!
Uây, chẳng lẽ chuyện Tà Nhãn Chiểu Yêu ẩn núp ở trong thành phố mà cô Mạc Thanh từng nói là thật sao? Toàn bộ những người này bị trúng tà rồi hả!
"Chào buổi sáng các em, tôi xin thông báo là giáo viên lớp ma pháp thực tiễn của các em mắc bệnh nên phải nghỉ ở nhà tĩnh dưỡng. Vì vậy, bắt đầu từ hôm nay tôi sẽ là giáo viên phụ trách lớp ma pháp thực tiễn của các em. Tôi tên là Đường Nguyệt!" Một giọng nói vừa thành thục lại vừa trong trẻo truyền tới.
Đã nghe quen chất giọng khàn khàn chậm rãi của thầy giáo già, bỗng nhiên một giọng nói trưởng thành của phụ nữ tràn ngập xinh tươi và khiêu gợi quyến rũ truyền tới, giống như gió xuân lướt qua khiến Mạc Phàm còn đang mỏi mệt lập tức tỉnh táo lại!
Ngẩng đầu về phía giọng nói truyền tới, ánh mắt của Mạc Phàm cũng dại ra, vẻ mặt cũng trở nên say mê.
Ai da, Tà Nhãn Chiểu Yêu có khả năng mê hoặc lòng người ở đâu thế? Rõ ràng là hồn của bọn con trai dồi dào hormone đều bị cô giáo xinh đẹp quyến rũ này hút mất rồi.
Cô giáo Đường Nguyệt mặc váy công sở màu đen cực kì nghiêm túc, âu phục màu đen bên ngoài và chiếc áo sơ mi trắng bên trong làm nổi bật một ngọn núi cao vút xinh đẹp, vô cùng sống động. Mạc Phàm thực sự hoài nghi cái cúc áo nho nhỏ trước ngực kia có thể ngăn cản được sóng lớn mãnh liệt này sao? Cảm giác đó giống như một cái cửa nhỏ dùng lưng nó chặn cửa lại một cách gắt gao, nhưng xuân sắc trong sân vẫn tràn ra như cỏ dại!
Quá hút hồn rồi.
Sáng sớm vốn là lúc hormone bọn con trai tiết ra mạnh mẽ nhất, bị đâm một nhát như thế không khéo mọi người đều sẽ làm việc lúng túng mất.
"Các em mới thức tỉnh nửa năm, vẫn chưa có bất cứ người nào có thể sử dụng được ma pháp, nhưng tôi vẫn hi vọng các em hiểu rằng dù nắm giữ sức mạnh cũng không có nghĩa là các em sẽ có thể vận dụng tốt sức mạnh đó. Nếu các em không cố gắng khống chế sức mạnh của mình thì thậm chí sẽ dẫn hỏa thiêu thân." Đường Nguyệt mau chóng vào trạng thái giảng bài.
Vốn dĩ thái thái độ của giáo viên nghiêm túc chăm chú như vậy làm không ít học sinh tỉnh táo lại, ai ngờ khi cô quay người viết những ý quan trọng lên bảng đen thì cả lớp bỗng phun máu mũi tung toé.
Thật là gieo vạ, ngực vừa cao mông vừa tròn, Mạc Phàm dám khẳng định lúc này trong đầu bọn con trai tầm thường kia đều đang nghĩ đến một hình ảnh gần giống như vậy.
Khặc khặc!
Lớp học trang trọng như thế, sao có thể suy nghĩ lung tung được, ngược lại Mạc Phàm một lòng đi học, tư duy tuyệt đối không giống đám người phàm bị nửa thân dưới chi phối này. Nói tóm lại, lần sau hắn sẽ không bao giờ mặc quần chật như thế đến lớp ma pháp thực tiễn, bởi vì không phải sinh vật nào cũng biết tránh né khi gặp phải trở ngại để tiếp tục sinh trưởng như cây thường xuân đâu.
Cả buổi sáng hôm nay đều học môn ma pháp thực tiễn, sau khi dạy lý thuyết xong, Đường Nguyệt dẫn tất cả mọi người đến thao trường, đích thân hướng dẫn mọi người các bước để phóng thích ma pháp.
Tiết học khó như vậy nhưng Mạc Phàm vẫn đặc biệt chú ý nghe giảng, nói ví dụ như khi Đường Nguyệt nói những yếu tố liên quan tới công đoạn phóng thích ma pháp thì Mạc Phàm tiếp thu kiến thức vô cùng tốt. Nhưng không biết tại sao lâu như vậy mà cái cúc áo trước ngực cô Đường Nguyệt vẫn chưa tuột ra nhỉ?
Đương nhiên thao trường của trường học không phải dùng để tập thể dục.
Thực ra thao trường chính là sân luyện tập, chúng bị cắt ra thành vài không gian độc lập bằng một lồng ma pháp gì đó mà Mạc Phàm không biết tên. Tất cả sức mạnh tràn ra ngoài đều sẽ bị những cái lồng vô hình này hấp thụ, phòng tránh việc ngộ thương đến các học sinh vẫn chưa có bất kỳ năng lực phòng ngự nào.
"Các em nhìn kỹ đây, hôm nay tôi sẽ biểu diễn cho mọi người xem ma pháp Hỏa hệ sơ giai - Hỏa Tư!" Đường Nguyệt đứng ở giữa nói với học sinh cả lớp.
Toàn bộ học sinh đứng thành một hình vòng cung ở phía sau Đường Nguyệt, còn vấn đề mọi người có đang xem động tác tay của cô giáo Đường Nguyệt hay không thì chưa nói rõ được!
"Hỏa hệ, đó là kỹ năng Hỏa hệ, anh Mạc Phàm... anh mau lau nước bọt đi, đó là kỹ năng hệ Nguyên Tố của anh đó. Thật không ngờ trông cô Đường Nguyệt dịu dàng hiền thục như vậy lại là một vị Ma pháp sư Hỏa hệ!" Trương Tiểu Hầu đẩy Mạc Phàm bên cạnh một cái.
"Há, ừ, anh vẫn đang học đây!" Lúc này Mạc Phàm mới phản ứng lại được...