Chương 15: Thảo luận về yêu ma

Edit: Cơ Hoàng

Sau khi đưa Diệp Tâm Hạ về nhà cô mình, hai người ăn một bữa cơm tối thì Mạc Phàm định tiếp tục luyện tập ma pháp Lôi hệ một chút. Nhưng khi hắn luyện tập khống chế như bình thường lại cảm thấy đầu đau như búa bổ, ccảm giác đó giống như hắn liên tục đánh Liên Minh Huyền Thoại suốt ba đêm trong quán Internet vậy, sắp ngỏm đến nơi rồi!

Con mẹ nó, lại có chuyện gì xảy ra vậy?

Tinh thần suy yếu.

Lẽ nào là do hôm nay sử dụng Lôi Ấn hai lần, tiêu hao ma năng Lôi hệ quá độ nên tinh thần của hắn bị mệt mỏi sao?

Chắc trêu, tính cả lần phóng thích không trọn vẹn trên xe buýt thì hôm nay hắn cũng chỉ sử dụng Lôi Ấn có hai lần. Mẹ, mới thế mà đã hết ma năng rồi hả?

Vốn tưởng rằng bỏ ra năm tháng minh tu thì ma năng trong Tinh Trần của hắn đã đầy đủ lắm rồi, ai ngờ mới phóng thích Lôi Ấn có hai lần mà toàn bộ Tinh Trần Lôi hệ đã nhạt nhòa không còn thấy rõ vậy.

Bình thường thì Tinh Trần Lôi hệ trong thế giới tinh thần trông khá là rực rỡ yêu kiều, ánh sáng màu tím ở dưới bảy Tinh Tử giống như một bức tranh bầu trời sao đẹp đẽ. Thế nhưng giờ đây toàn bộ Tinh Trần đều mất đi ánh sáng lộng lẫy, rơi vào bóng tối.

Lúc mới đầu Mạc Phàm cũng sợ hết hồn, cũng may sau khi nghỉ ngơi bình tĩnh lại, Tinh Trần Lôi hệ đã có dấu hiệu dần dần khôi phục hào quang, mặc dù quá trình này vô cùng chậm chạp.

“Xem ra là Tinh Trần chưa đủ lớn mạnh, mỗi một lần phóng thích ma pháp thì ánh sáng Tinh Trần sẽ nhạt bớt một chút, đến khi hoàn toàn mất đi ánh sáng nghĩa là ma năng trong Tinh Trần đã bị tiêu hao sạch sẽ.”

Tinh Trần là nơi tồn trữ ma năng.

[1] Ma năng: năng lượng ma pháp.

Chẳng trách từ sáng đến tối thầy chủ nhiệm Tiết Mộc Sinh đều nhấn mạnh: Dù quá trình minh tu có khô khan đến đâu cũng phải cố gắng duy trì, Ma pháp sư có thiên phú tốt cỡ nào mà không chăm chỉ minh tu cũng sẽ trở nên cực kỳ bình thường.

Câu nói trên có thể hiểu nôm na là: Kỹ năng của bạn cao thì sao? Nếu không có mana thì bạn là một tên rác rưởi!

Thôi bỏ đi, không nghĩ những thứ này nữa, phải mau ngủ một giấc thôi, nếu không hắn sẽ bị tắt điện mất!

...

Nằm trong phòng, ngủ một giấc đến tận bình minh.

Cô bé Diệp Tâm Hạ này cũng khá ngoan ngoãn, gần đến buổi trưa cũng chưa gọi hắn dậy.

Mạc Phàm bò từ trên giường xuống, tinh thần run rẩy.

Thành thạo tiến vào trạng thái minh tu, kiểm tra một hồi thì phát hiện Tinh Trần đã sáng lên hơn một nửa, chắc sẽ khôi phục hào quang thường ngày nhanh thôi.

“Quên nữa, sợ là Lôi hệ của mình không tiện bại lộ trước mặt người ngoài rồi. Mặc dù đây là xã hội pháp trị nhưng vẫn khó tránh khỏi việc làm người khác GATO, ví dụ như gia tộc họ Mục có thể một tay che trời ở Bác Thành. Xem ra mình vẫn nên tu luyện Hỏa hệ thôi, như vậy mới dễ che dấu tai mắt người khác.” Mạc Phàm vừa đánh răng vừa suy nghĩ vấn đề này.

Nhưng mà một ngày hắn cũng chỉ có ngần ấy tinh lực, phải làm sao vừa để cho vợ cả Lôi hệ ăn no mà vợ hai Hỏa hệ cũng biết nghe lời đây?

Mạc Phàm có thể học được ma pháp Lôi trong vòng năm tháng là vì hắn dồn tất cả thời gian vào việc tu luyện Lôi hệ, không quan tâm tiểu yêu tinh Hỏa hệ mê người. Dù sức quyến rũ Hỏa hệ lớn như thế nào thì Mạc Phàm vẫn chỉ yêu mỗi mình Lôi hệ.

Từ giờ đến cuộc thi sát hạch ma pháp còn khoảng nửa năm, nếu hắn không muốn bại lộ sức mạnh Lôi hệ sớm như thế thì học kỳ sau phải tập trung hết sức tu luyện Hỏa hệ, cũng như phải học được ma pháp Hỏa hệ sơ giai.

Nhưng nếu làm như vậy thì Tinh Trần Lôi hệ của hắn sẽ bị đình trệ phát triển nửa năm.

Nếu không minh tu, Tinh Trần sẽ không mạnh mẽ lên được!

...

Mạc Phàm bắt đầu xây dựng kế hoạch thời gian minh tu của mình trong khoảng thời gian sắp tới.

Từ giờ đến khi sát hạch hàng năm còn hơn sáu tháng, Mạc Phàm dự định sẽ thay đổi việc minh tu mười giờ đồng hồ mỗi ngày thành tám giờ tu luyện Hỏa hệ, hai giờ nuôi dưỡng Lôi hệ.

Mặc dù làm vậy Lôi hệ sẽ tăng trưởng hơi chậm nhưng vẫn có thể duy trì độ khống chế thành thạo ở một mức nhất định.

Mỗi ngày dùng tám giờ để tuy luyện Hỏa hệ là hắn đã được ông trời để ý hơn những học sinh khác chỉ có thể minh tu năm giờ rồi.

...

Lúc ăn cơm trưa, không biết cô Mạc Thanh đã tan tầm trở về từ khi nào.

Cô Mạc Thanh là một người phụ nữ bình thường đến mức không thể bình thường hơn, người rất gầy, da mặt rất vàng nhưng tính tình rất tốt.

“Mạc Phàm ở đây à? Cô nghe bố con nói con đang chuyên tâm tu luyện ở trường trung học phổ thông Ma pháp Thiên Lan hả? Lần này con phải thật cố gắng nỗ lực nha, nếu có thể trở thành một vị Ma pháp sư sơ giai cũng đã làm rạng danh tổ tông họ Mạc chúng ta rồi!” Mạc Thanh nói.

Ma pháp sư sơ giai đã đủ làm rạng danh tổ tông rồi á?

Nhà mình đã nghèo bao nhiêu đời rồi vậy?

Ài, không biết bây giờ mình có được tính là làm rạng danh tổ tông không nữa!

“Chú con đâu rồi ạ?” Mạc Phàm hỏi một câu.

“Chú đi chở đồ vào trong núi cho những thợ săn kia rồi, cô chẳng hiểu một người bình thường như chú mày lấy dũng khí ở đâu mà có gan đi vào trong núi nữa. Ngộ nhỡ gặp phải một con yêu ma có khi chú mày bị nuốt sống mất!” Mạc Thanh oán giận nói.

“Chẳng phải yêu ma vẫn sinh sống trong núi rừng nguyên thủy cách xa thành phố của chúng ta sao?” Mạc Phàm hỏi.

Không như thế giới cũ của hắn, ở ngoài thành thị của thế giới ma pháp có rất nhiều yêu ma đang sinh sống, chúng có sức uy hiếp rất lớn đến tính mạng con người. Đừng nói là người bình thường không dám đặt chân tới địa phương kia, ngay cả Ma pháp sư tới nơi đó cũng có thể mất mạng như chơi.

“Đâu có, con không thấy thông tin cảnh báo của Liên Minh Thợ Săn à? Gần đây lũ yêu ma rất tùy tiện, đã nhiều lần phát hiện dấu hiệu yêu ma xuất hiện bên ngoài Bác Thành của chúng ta rồi. Họ còn đặc biệt nhắc nhở dân chúng bình thường như chúng ta tuyệt đối không nên ra khỏi kết giới an toàn nữa.” Mạc Thanh nói.

“Chắc không nghiêm trọng như vậy đâu nhỉ?” Mạc Phàm cười.

Tuy Mạc Phàm mới đến thế giới này nhưng số sách hắn đọc cũng không ít. Nơi những yêu ma kia sinh sống cách thành thị của loài người khá xa, đồng thời các tổ chức lớn như Hiệp Hội Ma Pháp, Liên Minh Thợ Săn và các gia tộc ma pháp lớn đều sẽ tuần tra định kỳ, bảo đảm an toàn cho tất cả mọi người trong thành phố.

“Thằng bé này lại đọc sách đến mức choáng váng rồi, con cứ nghĩ thử xem có Thị Trưởng nào là không muốn thành phố của mình được yên ổn an bình không? Cho dù có yêu ma xâm lấn, không chừng bọn họ còn phải nói tất cả đều nằm trong sự khống chế để tránh dân chúng khủng hoảng nữa... Thật ra ở ngay cạnh thành phố của chúng ta vẫn luôn có yêu ma, thậm chí là bên trong thành phố cũng có, chỉ là dân chúng tầm thường như chúng ta không nhìn thấy mà thôi.” Mạc Thanh nhỏ giọng nói.

Mạc Phàm nghe mà sững sờ, nhưng vẫn cố gượng cười nói: “Cô lại nói chuyện giật gân rồi.”

“Được lắm, nhóc con vẫn không tin cô à? Vậy cô kể cho con một câu chuyện, là chuyện thật cô từng gặp phải nhé, đừng nói là cô cứ thích hóng hớt này nọ... Cô làm việc ở bên hậu cần của bệnh viện đấy.”

“Vâng.” Mạc Phàm gật đầu.

Cũng còn may là Mạc Thanh không nói là bà làm việc ở cái đền thờ hay thánh viện trị liệu gì đó, nếu không Mạc Phàm lại bị đau trứng một trận mất.

“Có một buổi tối cô đi đưa ít thuốc ngoại thương cho bác sĩ trưởng, không ngờ trong phòng giải phẫu còn có một người hình như là Ma pháp sư hệ Chữa Trị nữa. Ông ta mắng bác sĩ Vương của bọn cô một trận thối mặt và nói: 'Cho dù cậu là một Ma pháp sư học đồ hệ Chữa Trị thì cũng không thể ngu đến mức không phân biệt được độc rết với độc nước chứ! Còn nữa, những người này đều trúng tà cổ mê hoặc nên mới có biểu hiện như bị dại... cậu biến đi, đừng ở đây làm vướng chân người khác nữa. Mau tìm người của Liên Minh Thợ Săn đi, phải tìm ra con Tà Nhãn Chiểu Yêu [3] kia, nếu không sẽ có nhiều người của khu này gặp chuyện đấy!” Mạc Thanh lại gần, dùng ngữ điệu vô cùng cẩn thận nói với Mạc Phàm.

[2] Chiểu: con Rết

Mạc Phàm thấy dáng vẻ của Mạc Thanh, cảm thấy không giống như cô mình đang nói bừa.

Có yêu ma ẩn núp ở gần thành phố, thậm chí ở trong thành phố sao?

Điều này hơi khủng bố, yêu ma là loài ăn thịt người đó, nếu gặp phải một con chắc chắn hắn sẽ phải chết!