Chương 12: Sức mạnh Lôi hệ, Lôi Ấn!

Edit: Cơ Hoàng

"Mà tao bảo này, khẩu vị của mày cũng hơi nặng đấy Từ Băng. Tuy rằng cô nàng kia trông cũng khá xinh, nhưng... chưa chắc bên trong đã được như vây đâu." Thanh niên ngậm thuốc lá nói.

"Tao cũng cảm thấy thế."

"Trong trường nữ sinh có nhiều gái đẹp lắm đấy, còn nhiều tiền nữa, mày chỉ cần đe dọa một tý là ôm được một đứa rồi, sao cứ phải xoắn xuýt mãi một đứa con gái như thế..."

"Chúng mày thì biết cái gì? Cái này người ta gọi là phẩm vị." Từ Băng trợn trắng mắt nhìn đám người kia.

Đang lúc khó chịu vì phẩm vị thấp của đám người này, Từ Băng vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy một thiếu niên mặc áo sơ mi đen, mặt ầm ầm khí lạnh đi tới cái đình này.

Ồ, sao trông thằng nhóc này quen thế?

Á đệt, nhắc tới Tào Tháo là Tào Tháo đến luôn. Chẳng phải thằng nhóc này là anh trai nhà hàng xóm của cô nàng kia sao?

Khá lắm, tao đã muốn dạy cho cái thằng năm lần bảy lượt xía mũi vào chuyện của tao, ngăn cản tao tán gái như mày một bài học rồi, không ngờ hôm nay mày lại tự dâng lên cửa. Đúng lúc mấy người anh em của tao đều đang ở đây, tao phải cho mày nếm thử mùi vị bị đánh hội đồng mới được, để xem sau này mày còn dám ngông nghênh làm chim đầu đàn nữa không!

"Các anh em, cầm vũ khí lên!" Từ Băng chậm rãi đứng dậy, nhìn thẳng vào cặp mắt lạnh như băng của Mạc Phàm.

Tên mặc đồ cao bồi, thanh niên ngậm thuốc, người đội mũ, người mặc áo khoác lông đều đồng loạt đứng lên ngơ ngác nhìn bốn phía...

"Đại ca, chúng ta không mang vũ khí." Thanh niên ngậm thuốc tiến đến ghé vào tai Từ Băng và nói một câu yếu ớt.

"Mẹ mày, đối phó với con vật nhỏ này mà phải dùng vũ khí à? Chúng mày cứ đánh chết nó cho tao, người anh em Triệu Khôn Tam đã dặn rồi, đánh nó tàn phế rồi mới được tha cho nó!" Từ Băng tát một cái lên gáy thằng lắm miệng kia, tức giận nói.

Thằng em ngậm thuốc mặt oan ức, rõ ràng là anh bảo cầm vũ khí mà... hóa ra chỉ là một câu khách sáo thôi sao?

"Nếu người anh em Triệu Khôn Tam đã căn dặn... Ha ha ha!" Thanh niên mặc áo khoác lông lập tức cởi áo khoác ra để lộ áo lót màu trắng, bắp thịt trên người cuồn cuộn hiện lên!

Mạc Phàm nhìn năm thằng rác rưởi của Thanh Hùng bang này như nhìn mấy con súc vật.

...

"Hừ, nhóc con, anh nói với mày một câu, đứa em gái kia của mày được Từ Băng này để ý là phúc phận mấy đời của cô ta rồi. Mày tưởng ai cũng không ngại chuyện cô ta là một... một người tàn tật như Từ Băng này sao? Loại người tàn tật này có gì tốt mà cứ giả làm thánh nữ thế? Có người để ý là phải mau chóng đốt tiền bái Phật tạ ơn rồi!" Từ Băng chỉ thẳng vào mặt Mạc Phàm, lộ rõ bản chất.

Mấy năm nay Từ Băng đã mất hết kiên nhẫn rồi.

Từ Băng hắn muốn tướng mạo có tướng mạo, muốn thế lực có thế lực, cũng được coi là nhân vật có tiếng tăm ở khu vực này rồi, nếu Diệp Tâm Hạ đi theo hắn sẽ được ăn ngon mặc đẹp, sau này có nhường cho mấy đứa em cũng thế!

"Đúng rồi, đừng kiêu ngạo không biết suy nghĩ như vậy!"

"Giờ mày ngoan ngoãn gọi tao một tiếng em rể, bọn tao sẽ nể tình mày là người một nhà mà ra tay với mày nhẹ một chút, bọn tao chỉ cần cho Triệu Khôn Tam với Mục Bạch một câu trả lời là được. Nếu mày vẫn cứng đầu, vậy thì bọn tao sẽ đánh gãy chân mày để mày phải ngồi xe lăn như cô ta!" Thanh niên tập thể hình mặc áo lót màu trắng nói.

Nghe xong lồng ngực của Mạc Phàm phập phồng dữ dội.

Hắn liếc mắt nhìn vào trong đình.

Giữa đình có một cái xe lăn lẻ loi, trên xe lăn là những quân bài pu-khơ để lộn xộn.

Lúc thấy mấy tên cặn bã này coi xe lăn của Diệp Tâm Hạ là bàn đánh bài thì Mạc Phàm đã phẫn nộ lắm rồi, bây giờ còn chính tai nghe thấy Từ Băng sỉ nhục Tâm Hạ, Mạc Phàm cảm thấy lồng ngực mình sắp nổ tung rồi!

Người tàn tật?

Người tàn tật sao?

Mạc Phàm đã từng thề độc nếu còn ai còn dám sỉ nhục Diệp Tâm Hạ như vậy, hắn sẽ cho kẻ đó cảm thấy hối hận vì đã đầu thai làm người ở kiếp này!

"Đừng phí lời với thằng nhóc này nữa, đánh nó đi!"

"Một mình em là đủ rồi, các anh cứ đứng xem đi." Thanh niên tập thể hình bắt đầu bẻ tay phát ra tiếng vang rộp rộp.

Mạc Phàm thấy bọn họ như vậy, trong mắt liền hiện ra sự lạnh lẽo tột cùng.

Những tên lưu manh đường phố này không để ý trong cặp mắt kia của Mạc Phàm đang chiếu rọi một quỹ tích màu tím, Tinh Quỹ cất chứa sức mạnh sấm sét khổng lồ hóa thành một ngọn núi lửa sắp phun trào theo lửa giận của Mạc Phàm!

"Chúng mày vẫn nghĩ tao là cái tên Mạc Phàm mặc cho chúng mày xâu xé lúc trước à?"

Có một luồng sức mạnh đang dao động trong không khí, nhảy nhót xung quanh Mạc Phàm, trông chúng nó như những binh lính được võ trang đầy đủ, chỉ chờ tướng quân ra lệnh là sẽ tiến lên ngay lập tức!

"Đúng lúc tao sẽ cho cái đám không bằng súc sinh như chúng mày nếm thử mùi vị bị sét đánh!"

Lời tức giận được hét ra từ trong yết hầu, lúc này bảy Tinh Tử đã nối liền và hóa thành Tinh Quỹ, chúng truyền toàn bộ sức mạnh trong Tinh Trần Lôi hệ vào cánh tay phải của Mạc Phàm.

"Xẹt!"

Một tia sét giống như con mãng xà đang quấn quanh người Mạc Phàm lóe lên một cái rồi biến mất. Một giây sau, những nguyên tố Lôi hệ trong không khí đang bị dao động đã điên cuồng tụ tập trên cánh tay phải của hắn, phát ra tiếng rít chói tai!

"Ôi trời ơi!"

"Đây là cái gì?"

"Tại sao xung quanh tên nhóc đó lại có tiếng đùng đùng như điện giật vậy?"

"Thằng nhóc này... Trời ạ, hắn là một Ma pháp sư!" Dù sao Từ Băng cũng là người từng va chạm xã hội nhiều nhất, đồng thời hắn cũng là người hiểu rõ nhất là danh từ "Ma pháp sư" này có ý nghĩa như thế nào!

Bọn họ là một đám côn đồ khá nổi danh ở khu vực này, nhưng lưu manh vẫn chỉ dựa vào quyền đấm cước đá, đứng trước mặt một vị Ma pháp sư chân chính, bọn họ còn không bằng một đống rác rưởi!

"Tại sao thằng nhóc đó lại là Ma pháp sư được!"

Đám năm người Từ Băng bị hình ảnh cực kỳ chấn động trước mắt dọa cho sợ tè ra quần.

Ở trong quan niệm của bọn hắn, ai mà đấm một cái hằn vết trên cây đã là trâu bò lắm rồi. Họ chưa từng nhìn thấy cảnh một người sống bị sấm sét đùng đùng bao vây, mà phạm vi mấy mét xung quanh cũng như bị điện cao thế phá hỏng, sức mạnh vô hình đó đè ép khiến toàn thân bọn họ đều đang tê dại!

"Sức mạnh của sấm sét, Lôi Ấn!"

Sau khi hoàn thành tất cả các công đoạn, lần này Mạc Phàm mới thật sự hoàn thành kỹ năng sơ giai của Lôi hệ - Lôi Ấn!

Mạc Phàm giơ cao cánh tay lên, lòng bàn tay hướng lên trời.

Tất cả sấm sét nhảy nhót trong không khí phát ra âm thanh sắc bén như một đám võ sĩ nguyên tố mặc áo giáp màu tím đang nhận được quân lệnh rút vũ khí ra!

"Diệt bọn hắn cho ta!" Mạc Phàm cực kỳ tức giận, hoàn toàn dựa vào bản năng mà điều khiển sức mạnh sấm sét này phục tùng theo mệnh lệnh của mình.

Bàn tay nắm mạnh!

Từng sợi Lôi nguyên tố hình vòng cung được phóng thích ra một cách triệt để, chúng nó điên cuồng đánh về phía Từ Băng và nam thanh niên tập thể hình mặc áo lót trắng đang đứng đầu tiên!

Sấm sét đánh từ trên cao xuống, mỗi một tia sét giống như chiếc roi, chúng không chỉ có sức mạnh to lớn quật Từ Băng và thanh niên có bắp thịt cuồn cuộn ngã xuống mà còn đánh lên mặt đất để lại những dấu vết ghê rợn như những con rắn!

"Xì xì xì!"

Từ Băng và thanh niên tập thể hình bắp thịt cuồn cuộn bị sét đánh trúng ngã lăn xuống đất, vừa nãy hai người này ra oai lắm mà giờ đã bị Lôi Ấn đánh xuống lưng tới nỗi da tróc thịt bong, quá kinh ngạc...

Bọn họ muốn kêu lên thảm thiết nhưng lại không phát ra được một chút âm thanh nào. Sức mạnh của Lôi Ấn như những con mãng xà nho nhỏ chạy toán loạn ở trên người bọn họ, mỗi một lần chúng chạy qua là lại có thể nhìn thấy Từ Băng và thanh niên tập thể hình bị co giật khổ sở!

"Đùng!" Cảm nhận được sức mạnh đáng sợ như ma quỷ này, thanh niên ngậm thuốc sợ hãi đến nỗi ngã quỳ xuống đất, bọn họ bắt đầu run rẩy không thể tự chủ được!

Tên côn đồ mặc đồ cao bồi kia thì ngây ra như phỗng, sắp biến thành một pho tượng.

Mặc dù người đội mũ kia vẫn đứng ở đó, dù hắn ta không bị Lôi Ấn đánh trúng nhưng ống quần jean của hắn đã ướt, nước tiểu đang nhỏ vào trong giày của hắn ta.