Edit: Cơ Hoàng
Trong cái đình trên gò núi, năng lượng màu tím cực kỳ rực rỡ lóe lên một cái rồi biến mất nhanh chóng đến khó tin.
Mùi khét lẹt tràn ngập trong không khí.
Trên các cây cối xung quanh đều xuất hiện vết cháy đen.
Trên sàn nhà có hai người đang bị co giật một cách kịch liệt, thảm không nỡ nhìn. Trông bọn họ chẳng còn chút vẻ ngông cuồng tự đại khi nãy nữa.
Ba người còn lại sợ đến ngây người.
"Mạc... Mạc... Mạc Phàm đại ca... xin hãy nể...nể tình chúng ta lớn lên cùng một khu... một khu mà tha... tha cho chúng tôi một lần đi. Sau này... sau này chúng tôi không... không dám nữa!" Thanh niên ngậm thuốc đã sợ đến nỗi bay mất hồn mất vía, trong mắt của hắn thì thiếu niên mười sáu tuổi này còn đáng sợ hơn cả ma quỷ!
"Ngài... Ngài là Ma pháp sư cao quý... Xin đừng... đừng chấp nhặt với đám rác rưởi như bọn tôi. Cầu xin ngài, đừng, đừng ra tay với bọn tôi." Thanh niên mặc quần jean run rẩy nói.
Nhìn Từ Băng với tên cơ bắp kia đi, trông quá khủng bố!
Thanh niên cao bồi không muốn mình cũng bị biến thành như vậy!
Sau khi lửa giận trong lòng được phóng thích triệt để theo Lôi Ấn, cuối cùng Mạc Phàm cũng dần trở nên bình tĩnh.
Hắn liếc nhìn dáng vẻ không còn gì thê thảm hơn của Từ Băng và tên cơ bắp rồi lại liếc sang ba con người đã bị dọa sợ kia.
"Đưa bọn họ đến bệnh viện đi." Mạc Phàm bình tĩnh nói.
Thực ra Mạc Phàm cũng không ngờ được ma pháp Lôi hệ sơ giai - Lôi Ấn lại có uy lực lớn như vậy!
Đây là lần đầu tiên hắn phóng thích ma pháp một cách hoàn chỉnh, nếu hắn điều khiển nó thông thạo hơn một chút, khống chế chính xác hơn một chút, đồng thời lúc giải phóng ma pháp không bị do dự khiến sức mạnh tản đi, e rằng chỉ cần một đòn Lôi Ấn này là đủ đánh chết năm người này rồi!
Cũng may là không ai bị chết.
Nếu không chuyện này sẽ phiền phức lắm!
"Vâng, vâng, vâng, chúng tôi sẽ cút ngay lập tức!" Thanh niên mặc đồ cao bồi thấy vị Ma pháp sư trẻ tuổi này đã hết tức giận thì mừng như vừa được sống lại.
Hai người khác cũng không dám nghĩ nhiều, vội vội vàng vàng đỡ hai người đã bại liệt trên đất dậy...
Kết quả mới đụng vào hai người kia thì tàn dư sấm sét đã chui vào cánh tay bọn họ, doạ bọn họ run cầm cập.
"Gọi xe cứu thương đi, tiền thuốc thang các người tự giải quyết." Mạc Phàm lạnh lùng nói.
"Vâng, vâng."
Mạc Phàm đã hết tức giận, thực tế hắn còn đang khó có thể che giấu được sự cuồng nhiệt.
Nhưng bây giờ hắn đang diễn vai một vị thần chết, sao có thể lộ ra dáng vẻ mừng rỡ như điên trước mặt mấy tên ngốc này được.
Đi vào trong đình, Mạc Phàm hất những lá bài trên xe lăn xuống, nhấc xe lăn lên rồi đi xuống cầu thang.
Ba người kia vẫn còn sợ hãi nhìn theo Mạc Phàm.
Bỗng nhiên Mạc Phàm quay người lại.
Ba người lại bị dọa sợ đến nỗi vội vàng vàng lùi về phía sau.
"À quên, nếu ai hỏi thì phải nói là do bọn họ nghịch điện nên bị giật, nếu các người dám để lộ một chữ về chuyện tôi là Ma pháp sư, tôi sẽ cho các người câm miệng vĩnh viễn. Hơn nữa, tôi nghe nói là cảnh sát sẽ không làm khó các Ma pháp sư lỡ tay giết người, đặc biệt là đám cặn bã của xã hội không muốn sống tự đi khiêu khích Ma pháp sư như các người." Mạc Phàm chợt nhớ ra gì đó, quay đầu lại căn dặn mấy người này một câu.
Ba người kia gật đầu như giã tỏi, nghe lời đến nỗi không thể nghe lời hơn.
"Còn về phía Triệu Khôn Tam với Mục Bạch, tôi nghĩ với trí thông minh của mấy người, chắc mấy người biết phải nói như thế nào rồi chứ?" Mạc Phàm hỏi.
"Chúng tôi... chúng tôi chưa gặp ngài."
"Được, coi như mấy người thông minh, chuyện lần này tôi sẽ bỏ qua. Sau này nếu có chuyện gì có thể tới tìm tôi, các người cũng đã được nhìn thấy năng lực của tôi rồi đấy."
"Vâng, vâng, vâng, Mạc Phàm đại ca đi thong thả, ngài đi thong thả." Ba người cúi đầu khom lưng, vừa cung kính vừa sợ hãi.
Mạc Phàm gật đầu, vác xe đẩy rời đi một cách không thể nào phóng khoáng hơn.
Trước tiên phải cho đám này một roi thật mạnh, sau đó lại bố thí một chút ngon ngọt cho bọn họ, Mạc Phàm tin chắc mấy tên này sẽ không dám lỗ mãng, không dám để lộ chuyện này ra nữa.
Một bên là Ma pháp sư Lôi hệ đã phóng thích được ma pháp như hắn, một bên là Mục Bạch với Băng hệ còn ở cấp bậc học đồ, nếu mấy tên này có đầu óc thì sẽ biết nên đứng ở bên nào!
Có điều Mạc Phàm cũng biết năm người này chỉ là lính hầu của Mục Bạch với Triệu Khôn Tam mà thôi.
Khi nào đến lúc thì hắn sẽ cho hai tên khốn đó đẹp mặt!
...
Sau khi đi xuống thềm đá, cuối cùng Mạc Phàm đã không nhịn được ngửa mặt lên trời cười to!
Mấy tháng trước khi mới chỉ là một học sinh bình thường trong trường trung học cơ sở, hắn đã từng nhìn ngoài cửa sổ vì môn lịch sử tẻ nhạt khô khan, thỉnh thoảng cũng từng ảo tưởng bản thân sẽ bay lên như một cơn gió, chân đạp nhẹ lên đỉnh cột cờ, bay lượn phía sau núi của trường học tới chân trời xanh phương xa. Hắn cũng từng ảo tưởng nếu gặp phải lưu manh khiến mình cực kỳ tức giận thì tay của hắn có thể ngưng tụ ra một luồng sức mạnh đặc biệt và đánh bay bọn họ trong lúc bọn họ dựa vào dáng vẻ hung tàn ức hiếp người khác.
Ai ngờ hôm nay hắn đã được thưởng thức cảm giác này!
Tay cầm sức mạnh sấm sét, năm tên du côn thường ngày hắn không thể trêu chọc lại quỳ trước mặt hắn giống như năm con chó nhà có tang, cảm giác này thật sự quá kỳ diệu, trước nay chưa từng xảy ra, giống như nằm mơ vậy!
"Lôi Ấn của Lôi hệ trâu bò như thế, không biết ma pháp sơ giai của Hỏa hệ là Hỏa Tư sẽ có uy lực thế nào. Còn nửa năm nữa là đến cuộc thi sát hạch ma pháp sát hàng năm rồi, chắc là mình vẫn kịp học được kỹ năng Hỏa Tư của Hỏa hệ..." Toàn thân Mạc Phàm đều kích động.
Kỹ năng Lôi Ấn của Lôi hệ sơ giai đã mạnh mẽ như vậy, không biết kỹ năng của những hệ khác sẽ ra sao?
Hơn nữa Mạc Phàm biết kỹ năng sơ giai là căn bản nhất trong tất cả các kỹ năng ma pháp. Sau sơ giai còn có trung giai và cao giai nữa!
"Đúng rồi, hình như trong tiết đầu tiên thầy giáo Phong hệ đã từng nói rằng kỹ năng Phong hệ cao giai - Phong Chi Dực là kỹ năng có thể giúp người ta bay lên... Đệt, nếu học được Phong Chi Dực không biết trông mình sẽ ngầu đến mức nào!"
Một hồi sau Mạc Phàm vẫn chưa thể ức chế tâm trạng đang kích động của mình lại, trong đầu hắn không ngừng nhớ lại kiến thức ma pháp mà hắn học được. Hắn muốn biết ngoại trừ Lôi Ấn ra, Ma pháp sư còn có kỹ năng gì ngầu nổ vang trời hơn!
...
Trên chiếc xích đu đứng im, thiếu nữ tóc dài thẳng tắp vẫn hơi ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào ngôi đình nhỏ bị rừng cây ngăn trở.
"Màu tím vừa nãy là..." Diệp Tâm Hạ tự lẩm bẩm.
Vừa nãy cô nhìn thấy màu tím rực rỡ như một ngôi sao băng lóng lánh xẹt qua đình nhỏ, mặc dù nó biến mất cực nhanh nhưng vẫn khiến cho người ta khắc sâu hình ảnh kinh người đó trong đầu.
"Là Ma pháp sư sao?" Diệp Tâm Hạ lẩm bẩm.
Cô không thể tưởng tượng nổi trong khu vực nho nhỏ như vậy sẽ có một vị Ma pháp sư xuất hiện!
Nhưng sao lại có Ma pháp sư xuất hiện ở chỗ Mạc Phàm với đám côn đồ cắc ké kia? Lại còn sử dụng ma pháp nữa?
Mạc Phàm ca ca vẫn ổn chứ?
Lúc này tâm trạng của Diệp Tâm Hạ vô cùng thấp thỏm, không tự chủ cắn chặt môi lại.
Cuối cùng bóng người quen thuộc cũng xuất hiện trên thềm đá, hai tay người đó đang nâng xe lăn của cô, trên mặt là nụ cười... nụ cười có chút ngốc nghếch?