Edit: Cơ Hoàng
Mạc Phàm mang theo tâm trạng vui vẻ, vừa đi vừa hát vu vơ bài quả táo nhỏ đến trường trung học cơ sở Minh Văn.
Trường trung học cơ sở Minh Văn là một ngôi trường tư nhân dành cho nữ sinh, ngôi trường này là nơi tập trung của các thiếu nữ tươi trẻ nhất, thời thượng nhất của Bác thành.
Nơi này đào tạo lý luận ma pháp không có sự âm u chết chóc, không có lũ mọt sách chỉ biết cắm đầu vào đống sách ma pháp trong mỗi kỳ thi giống như những trường khác. Các thiếu nữ ở đây đều có gia tộc ma pháp chống lưng nên họ có sự hiểu biết nhiều hơn bọn học sinh ma pháp được giáo dục chín năm bắt buộc kia. Những loại trang sức Ma khí có chứa sức mạnh ma pháp thường được các cô gái đó đeo trước ngực chính là một ví dụ.
So với những con người có xuất thân từ gia tộc ma pháp vừa sinh ra đã được mang Ma khí bên người để có thể bồi dưỡng sức mạnh tinh thần này, loại người yếu kém [1] như Mạc Phàm thường phải leo từng bước lên.
[1] Nguyên văn là điểu ti: đây là tiếng lóng chỉ những người thua kém mọi mặt: không tiền, không chỗ dựa, sự nghiệp nhợt nhạt, yêu đương thất bại.
Lúc này đang là giờ tan trường nên có rất nhiều xe xa hoa đắt tiền đậu chật ních trên con đường nhỏ dẫn vào trường. Mạc Phàm hiểu rất rõ tính cách của Tâm Hạ, cô bé sẽ tránh xa những bạn nữ có bối cảnh này và chỉ đi đường hẻm nhỏ thuộc về mình, ngửi mùi thơm cây trúc xanh được trồng bên cửa sổ các ngôi nhà...
Mạc Phàm tránh khỏi cửa chính và đi vào con đường ngõ nhỏ để chặn đường... ấy không, là yên lặng đợi em gái hàng xóm Diệp Tâm Hạ.
Trong đường không có nhiều người, Mạc Phàm đi băng qua sân nhà người khác tiến vào con đường ngõ nhỏ quen thuộc này.
Thế giới đã thay đổi nhưng cái thành phố quen thuộc này vẫn chẳng thay đổi chút nào, hàng cây trúc xanh sống qua mùa đông vẫn còn in bóng bên cửa sổ các hộ gia đình.
Có lẽ Diệp Tâm Hạ cũng không hề thay đổi.
...
Mạc Phàm đứng ở giữa ngõ, dựa lưng vào tường như một tên lưu manh chuẩn bị doạ dẫm mấy đứa học sinh tiểu học đi ngang qua. Thỉnh thoảng hắn liếc mắt ra đầu ngõ, trong lòng định sẽ dành cho thiếu nữ sắp đi qua nơi này một niềm vui bất ngờ, không ngờ hắn chờ mãi vẫn không thấy bóng dáng xinh đẹp đó xuất hiện.
Sao tới giờ em ấy vẫn chưa đến nhỉ?
Mạc Phàm dựa vài tường đã hơi nhức mỏi lưng rồi.
Nhắm mắt lại, Mạc Phàm tiến vào trạng thái minh tu như một thói quen...
Bỗng nhiên Mạc Phàm nghe thấy một vài âm thanh huyên náo truyền ra từ phía đầu ngõ dẫn về ngọn núi nho nhỏ. Bình thường thì những âm thanh này sẽ bị tường ngõ cao ngăn cách, không biết sao bây giờ lại truyền vào lỗ tai của hắn...
Chẳng lẽ hiệu quả phụ của minh tu là nâng cao năng lực nhận biết của hắn lên?
Mạc Phàm đi về phía đầu ngõ dẫn tới ngọn núi nhỏ kia với sự tò mò.
Vừa ra khỏi hẻm đã thấy đầu ngõ hướng ra núi trở nên rộng rãi sáng sủa. Thực ra chỗ này cách ngọn núi đối diện khoảng chừng một kilomet, dưới chân núi chính là ngôi nhà cũ của hắn vừa bị bán đi cách đây không lâu.
Dưới ngọn núi có các bãi cỏ nho nhỏ, các bãi cỏ được bố trí thành một công viên, đến gần vị trí đầu gió có một cái xích đu được mắc trên cành cây cổ thụ.
Dây xích đu buông thẳng xuống, không chút lay động.
Một thiếu nữ tóc đen dài như thác nước đang bất động ngồi trên xích đu, gió mùa đông thổi bay mái tóc của cô gái để lộ ra gò má xinh đẹp, trắng nõn mượt mà. Đôi lông mi của cô rất dài, sống mũi nhỏ tinh xảo, đôi môi non mịn ngọt ngào...
Cô gái đang nhìn về phía trước, yên tĩnh như một đóa hoa sen yêu kiều dung nhập vào trong bức tranh xích đu mùa đông lạnh lẽo và buồn bã, nhưng cô gái lại tỏa ra khí chất và mùi hương thơm ngát đặc biệt.
Mạc Phàm đang bước đi thì bỗng dừng lại, chẳng biết hắn đã thích yên lặng ngắm cô gái ấy như vậy từ lúc nào. Mỗi khi nhìn thấy cô bé an tĩnh ngồi ở một nơi nào đó, đáy lòng hắn sẽ ấm áp như có một dòng nước chảy qua, sau đó hắn sẽ không tự chủ được mà mỉm cười.
Có điều Mạc Phàm lập tức nhận ra có gì đó không ổn.
Hắn lập tức nhíu mày lại, bước nhanh tới chỗ thiếu nữ thanh nhã đang ngồi trên xích đu.
Có vẻ như cô gái kia cũng cảm thấy có người đang đi tới nên quay đầu lại, sau khi nhìn thấy Mạc Phàm, cô bé cũng không hề kinh ngạc chút nào. Thiếu nữ chỉ nở nụ cười dịu dàng nhã nhặn như cô đã biết chắc chắn người này sẽ đến, còn cô chỉ đang chờ hắn ở đây.
"Mạc Phàm ca ca." Cô gái ngọt ngào gọi một tiếng.
"Mấy tên khốn kia lại bắt nạt em đúng không?" Mạc Phàm đi tới, gương mặt lộ ra vẻ tức giận.
Tâm Hạ chỉ im lặng không nói gì.
"Hôm nay anh phải trừng trị bọn họ một trận mới được. Một lũ rác rưởi!" Mạc Phàm tức giận cuồn cuộn, đưa tầm mắt tới bậc thang đi lên gò núi.
"Bọn họ có nhiều người lắm, thôi bỏ qua đi ạ." Tâm Hạ lắc đầu khuyên Mạc Phàm kiềm nén cơn tức giận xuống.
"Không thể để yên như thế được, anh không thể tha cho đám rác rưởi này nữa." Mạc Phàm không nói gì, bắt đầu đi lên cầu thang dẫn lên gò núi.
Tâm Hạ ngồi trên xích đu muốn kéo Mạc Phàm lại nhưng Mạc Phàm đã nổi giận đùng đùng đi lên trên núi.
Tâm Hạ biết tính khí của Mạc Phàm, trước kia vì cô mà anh ấy không ngừng đánh nhau với đám lưu manh kia, lần nào cũng một mình đánh nhau với mấy người, sau đó sẽ kéo theo thân thể đầy vết thương trở về...
Đây là điều mà cô không muốn nhìn thấy.
Lần này những người bắt nạt cô không phải mấy tên lưu manh quèn kia nữa, bọn họ là đám thanh niên đã bỏ học từ lâu, từng lăn lộn ở vùng này. Bọn họ được gọi là Thanh Hùng bang, chuyên làm tay sai cho các cô gái con nhà giàu ở lân cận, cứ thấy ai không vừa mắt là họ sẽ bắt nạt.
Bên kia có ít nhất là năm người, trong đó hai người có thân thể cường tráng, khổ người lớn hơn Mạc Phàm rất nhiều. Nếu Mạc Phàm đánh nhau với bọn họ, chắc chắn sẽ bị họ đánh cho sưng mặt mũi.
...
Trong đình nhỏ trên gò núi.
"Tao bảo này Từ Băng, hình như chúng ta làm vậy mất phong độ quá..." Một tên thanh niên ngậm một điếu thuốc, tay cầm bài pu-khơ nói.
"Sao lại mất phong độ? Đây là lần thứ mười sáu tao tỏ tình chân thành với cô ấy, mong cô ấy đồng ý làm bạn gái tao rồi... Chẳng phải giờ tao còn đánh bài ở trong cái đình nhỏ xíu này là đang cho cô ấy một chút thời gian suy nghĩ sao?" Thanh niên tên là Từ Băng nói.
Trên cổ Từ Băng có một hình xăm màu xanh rất to, do hắn mặc áo jacket ngắn nên đã để lộ hình xăm quấn quanh nửa cái cổ, vô cùng dễ thấy. Vừa nhìn đã biết đây không phải là loại người dễ chọc.
"Đúng vậy, nếu cô ta lại từ chối thì chúng ta cứ đi là được... Tao nổ rồi, ha ha ha, chúng mày mang tiền đây, bom tăng gấp đôi!" Thanh niên mặc quần áo bò mài lỗ ngồi ở bên khác nói.
"Cái đệt, mày dẫm phải vận cứt chó à."
"Thêm mấy ván nữa, đánh thêm mấy ván nữa đi, tao không tin đánh tới trời tối mà cô nàng kia không biết sợ là gì." Từ Băng híp mắt lại, dáng vẻ rất hưởng thụ sự bá đạo áp đặt người khác này.
Đối phó với con gái ấy mà, phải cứng rắn một chút mới được. Con gái trời sinh e lệ, có một số việc không mạnh mẽ sẽ không làm được gì. Cô bé Tâm Hạ kia đúng là càng lớn càng xinh đẹp, làm cho ai nhìn thấy cũng chảy nước bọt. Có người còn dám nói hắn là cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga, đã vậy thì hôm nay hắn phải bắt được cô gái này, để xem còn ai dám lắm miệng nữa không.
"Đúng rồi, tao nhớ là cô nàng này còn có một người anh trai rất đáng ghét nữa." Thanh niên mặc đồ cao bồi nói.
"Sức chiến đấu của nó không bằng loại rác rưởi, ngoại trừ có chút cốt khí ra thì chỉ là một cái bao thịt cho người ta đánh đập thôi." Từ Băng không thèm để ý nói.
"Đúng đấy, lúc trước chỉ một mình tao đã đối phó được với nó rồi, bây giờ tao đã luyện được cơ bắp toàn thân, chỉ cần vài giây là tên kia đã bị đánh bay!"