Chương 37: Chất vấn

(Ad: bỏ qua mẹ chương này đi, tác câu chương vl, ai muốn biết tâm lí nhân vật thì đọc ko thì skip cho đỡ tốn thời gian, cảnh báo spoil 👉: nội dung chương này chỉ có dương phàm đến nhà na9, na9 bảo dương phàm xoá cmt câu chuyện tình yêu vì sợ nó gây tiếng xấu cho Nhã Ca với không muốn dính dáng gì nữa, vài thằng trên mạng ko tin chuyện của na9 là thật, vài thằng thì tin, thế là cãi nhau, hết.)

Sáng sớm.

Lâm Phong bị đánh thức bởi tiếng động từ bên ngoài.

"Năm giờ."

Lâm Phong vớ lấy cái điện thoại xem thời gian, thân thể hắn vẫn còn đang mệt rã rời, nhưng để tránh cho người khác cảm thấy lo lắng, hắn nhanh chóng mặc quần áo tử tế rồi đi ra ngoài.

"Mọi người dậy từ mấy giờ vậy?"

Lúc này mặt trời vẫn chưa mọc hẳn lên, sắc trời còn rất tối tăm, ở Ngạn Biên cư xá càng là như vậy.

Ngoài phòng khách bật đèn sáng trưng, cả nhà đều đang ngồi quanh bàn ăn, vừa ăn bữa sáng vừa nhỏ giọng trò chuyện.

Không khó để thấy tâm trạng của tất cả mọi người đang rất tốt.

"Nhanh đi rửa mặt đi."

Lâm Phong vừa xuất hiện, mọi người lập tức chú ý tới hắn.

Ngoại trừ Nhạc Nhạc đơn thuần là đang vui vẻ ra, ánh mắt của mẹ, lão Mã và chị gái đều lộ ra những cảm xúc phức tạp: tự hào, hạnh phúc, bất an, .v.v.

"Sao mọi người lại dậy sớm như vậy?" Lâm Phong hỏi.

Ngay cả người em gái ngày thường thích ngủ nướng cũng dậy sớm hơn cả hắn, đúng là rất kỳ lạ.

Lâm Phong nhìn liếc qua liền biết tối hôm qua nhất định bọn hắn không được ngủ ngon giấc.

Hi vọng về một cuộc sống tương lai tốt đẹp đã xuất hiện, nhưng đi kèm với nó là nỗi sợ mọi thứ chỉ là ảo ảnh, là một mong muốn ngoài tầm với.

"Hôm qua ta đã đột phá thể tu bát đoạn."

Vì để cả nhà không lo lắng nữa, Lâm Phong mở miệng cười nói.

Quả nhiên, sau khi biết Lâm Phong đã đột phá thể tu bát đoạn, mọi người đều cảm thấy vui mừng, tâm trạng bất an đã giảm đi rất nhiều.

"Sao mà đột phá nhanh như vậy được?" Lâm Phương bất ngờ nói.

Thể tu cảnh mỗi một lần đột phá một giai đoạn, khí huyết sẽ càng trở nên tràn trề, sức chiến đấu và thể chất đều tăng lên đáng kể.

Đột phá từ thể tu thất đoạn đến thể tu bát đoạn chỉ trong vòng một đêm, việc này mang lại cho Lâm Phương một lòng tin rất lớn.

Bọn hắn cuối cùng cũng hoàn toàn tin Lâm Phong đã luôn ẩn giấu thiên phú suốt nhiều năm qua, nếu không làm sao hắn có thể đột phá nhanh như vậy.

"Đã nói với mọi người rồi, ta thế nhưng là võ đạo thiên tài, trước đây chỉ là điệu thấp."

Lâm Phong nói đùa: "Về sau các ngươi sẽ dần quen thôi."

"Ừm, quen với việc này không tệ lắm nhỉ." Lâm Khả Nhu cười nói.

"Anh trai của ta đúng là thiên tài mà." Mã Nhạc Nhạc nịnh nọt.

"Đồ béo, ngươi nói quá chuẩn!"

Lâm Phong véo mặt Mã Nhạc Nhạc, sau đó đi vào nhà vệ sinh.

Rửa mặt xong, Lâm Phong nhìn vào bản thân mình trong gương, khuôn mặt vốn tái nhợt liền trở nên hồng hào hơn một chút, chỉ là quầng thâm quanh mắt vẫn khó lòng mà che giấu được.

Cũng khó trách, tối hôm qua, lúc đột phá thể tu bát đoạn đã gần ba giờ sáng, hắn mới ngủ được có hai tiếng.

Hơn nữa, chất lượng giấc ngủ trong hai tiếng đó của Lâm Phong rất tồi tệ, con Mộng Yểm kia thỉnh thoảng lại quấy rối hắn, làm hắn không thể nào ngủ ngon được.

Liên tục hai ngày không ngủ được khiến đầu óc Lâm Phong có hơi mơ màng.

Ăn sáng xong, sau khi mọi người lần lượt đi làm, đi học, Lâm Phong một mình đợi ở nhà.

Hôm nay hắn quyết định không đi học, phải nghỉ ngơi cho thật tốt để chuẩn bị cho việc khiêu chiến Lôi Đình võ đạo quán.

Lâm Phong nhắn tin cho Cao Hải một cái rồi lập tức về phòng đánh một giấc.

Lần này hắn ngủ từ lúc đấy thẳng đến giữa trưa, thẳng đến khi nghe thấy tiếng chuông cửa mới tỉnh lại.

"Có vẻ ban ngày nó an phận hơn rất nhiều."

Lâm Phong phát hiện dao động tinh thần của Mộng Yểm vào ban ngày rất yếu, không mạnh mẽ bằng ban đêm, cái này giúp hắn cuối cùng mới được ngủ một giấc ngon lành.

Xem ra sau này phải thay đổi thói quen sinh hoạt một chút mới được.

 "Dương Phàm sao ngươi lại đến đây?"

Lâm Phong đi ra mở cửa nhà, thứ khiến hắn kinh ngạc là ngoại trừ Cao Hải, Dương Phàm vậy mà cũng tới, hơn nữa hai tay còn đang cầm theo đồ ăn.