Chương 38: Nam Diệp Thu-Bắc Lâm Phong

Ăn trưa xong, ba người Lâm Phong nghỉ ngơi một lát rồi đi ra khỏi nhà.

Vừa bước ra khỏi dãy cầu thang tối tăm, bầu không khí oi bức phả vào mặt khiến con người ta cảm thấy vô cùng nóng nực.

"Nóng quá vậy trời!" Cao Hải phàn nàn.

Thứ mà những người béo mập như Cao Hải sợ nhất chính là nắng nóng.

Trong thời tiết như này, chẳng cần mất quá nhiều thời gian để quần áo của hắn trở nên ướt đẫm mồ hôi.

"Ha ha, cần ta mang ô cho ngươi không." Dương Phàm trêu ghẹo.

Cao Hải trợn mắt nhìn Dương Phàm, khinh thường nói: "Cũng có thấy mặt trời đâu, che ô thì được cái tác dụng gì."

Dương Phàm nhìn chung quanh, không biết nên đáp lại như nào.

Tại khoảng thời gian này ở Ngạn Biên cư xá, bởi vì ánh nắng mặt trời đã bị các toà nhà cản lại nên có nhiều người đang đi dạo.

Rất nhiều người đang tụ tập lại một chỗ để nói chuyện phiếm và đánh cờ, khi bọn hắn nhìn thấy Lâm Phong đi qua, sắc mặt hơi kích động, vội vàng chạy đuổi theo hắn.

"Tiểu Phong, sao hôm nay lại không đi học vậy?"

"Các ngươi định đi đến Lôi Đình võ đạo quán sao?"

"Bao giờ thì đấu vậy hả? Hôm nay ta cũng không đi làm này, ta sẽ cổ vũ cho ngươi."

Thái độ của những người hàng xóm rất niềm nở.

Ngày hôm kia, vì chuyện thất bại trong ngày thức tỉnh và Nhã Ca chuyển nhà, hàng xóm không biết nên chào hỏi Lâm Phong như nào cho phải, bọn họ nhìn hắn với ánh mắt thương hại.

Nhưng chỉ trong vòng một đêm, loại thương hại này đã biến mất, thay vào đó là sự ngạc nhiên và hào hứng.

Rất rõ ràng, sự việc trên võ giả diễn đàn đã lan truyền ra khắp khu cư xá.

"Tiểu Phong, hôm nay ngươi sẽ đấu ở võ đạo quán phải không?"

Một bác lớn tuổi tay phải cầm một chiếc quạt, vừa vẫy quạt vừa nói.

"Từ lúc ngươi còn nhỏ, ta đã rất coi trọng ngươi, hôm nay phải chiến đấu cho thật tốt để còn làm rạng danh cư xá của chúng ta."

"Tiểu Phong, mấy cái trên diễn đàn nói có phải là thật không? Ngươi che giấu thiên phú vì Nhã ca thật hả?"

Một bà cô dắt theo con trai hỏi.

"Tiểu Phong, có chắc là sẽ có người bỏ tiền thuê ngươi quảng cáo không vậy?"

"Chắc là có thể được mấy chục vạn, nhưng nhớ là dưới mười vạn tuyệt đối không được chấp nhận."

Mọi người nói chuyện ầm ĩ, thay nhau bộc lộ suy nghĩ.

Lâm Phong mỉm cười, không trả lời ai.

Mặc dù người sống ở Ngạn Biên cư xá đều là người nghèo, nhưng họ lại đoàn kết hơn nhiều so với người sống ở nội thành.

Nếu xuất hiện một người có tiền đồ, cho dù có ghen tị thì bọn hắn cũng sẽ đồng thời vì đó cảm thấy tự hào.

"Đương nhiên là thật rồi, làm sao mà là giả được."

Cao Hải vỗ ngực tự hào nói.

"Buổi chiều hôm nay, tại Lôi Đình võ đạo quán nam khu, nếu mọi người rảnh có thể tới đó để xem Phong ca đại sát tứ phương như nào."

Giữa những tiếng cổ vũ, ba người vất vả lắm mới thoát khỏi những người hàng xóm nhiệt tình, đến khi bọn hắn ra được khỏi cư xá, cả quá trình đáng lẽ chỉ mất mười phút nhưng cuối cùng lại kéo dài đến mười giờ.

Trong khi Lâm Phong chỉ mới ra được khỏi Ngạn Biên cư xá, Lôi Đình võ đạo quán trong nội thành đã vô cùng náo nhiệt.

Bây giờ là một giờ trưa, là thời gian ăn uống và nghỉ ngơi.

Trước đây, khoảng thời gian này là thời điểm võ đạo quán vắng vẻ nhất, nhưng hiện tại, khu vực khán đài có sức chứa ba vạn người đã chật kín gần một nửa.

Những khán giả này không quá chú ý đến trận đấu đang diễn ra mà thay vào đó là tụ tập lại để buôn chuyện, hầu như đều nói về chủ đề "Học sinh cao trung".

Cũng có nhiều người cắm mặt vào điện thoại, lướt võ giả diễn đàn.

Lúc này, bài đăng "Học sinh cao trung hành hung võ giả" trên võ giả diễn đàn đã vượt lên hạng nhất, thậm chí nhiều cơ quan truyền thông ở Giang Thành cũng bắt đầu đưa tin về việc này.

Nhiều cư dân mạng còn đăng bài, dựa trên khu vực sinh sống của hai người, nghĩ ra cụm từ "Nam Diệp Thu, Bắc Lâm Phong" để làm tiêu đề thu hút mọi người.

Mặc dù vẫn còn nhiều người tỏ ra hoài nghi và khinh thường Lâm Phong, nhưng không thể phủ nhận, hắn cực kỳ nổi tiếng.

Vượt ngoài dự kiến của tất cả mọi người.

Rất nhiều người bỏ tiền ra mua vé vào Lôi Đình võ đạo quán không phải để xem thi đấu, mà chỉ để nhìn tận mắt cái kẻ có danh xưng là học sinh cao trung phách lối nhất lịch sử.

Ngoài những khán giả bình thường đó, thỉnh thoảng sẽ có một số người nam nữ khí chất bất phàm, mặc âu phục, đi giày da xuất hiện và tiến về phía khu vực khách quý.

"Hình như đó là cao tầng của Lôi Đình câu lạc bộ?"

Có không ít khán giả nhận ra thân phận của những vị đại nhân vật ấy.

Không chỉ vậy, ngay cả người phụ trách của các câu lạc bộ Tụ Tinh, Trích Phong, AK cũng đồng thời xuất hiện, đương nhiên, cũng không thiếu các gương mặt quen thuộc đến từ nhiều võ quán khác nhau, bọn hắn tụ tập lại một chỗ trò chuyện với nhau.

"Không ngờ là tên học sinh cao trung đó lại có sức hấp dẫn đến vậy."

Khán giả đưa mắt nhìn nhau, trong mắt mỗi người đều lộ rõ sự kinh ngạc.

Ngoại trừ những người phụ trách từ các câu lạc bộ và các võ quán, rất nhiều cơ quan truyền thông cũng có mặt tại khu vực dành cho phóng viên, tay cầm máy ảnh, quan sát khắp nơi một cách cẩn thận như đang tìm kiếm ai đó.

"Gần như toàn bộ đám người kia đều tới hay sao?"

Trên hàng ghế khách quý, Trương Linh đưa mắt nhìn xung quanh, vẻ mặt có hơi kinh ngạc.

Ở bốn phía của nàng, hầu như tất cả người phụ trách của những câu lạc bộ và những võ quán hàng đầu Giang Thành đều đã tới.

Nàng có thế nào cũng khó mà ngờ được người thiếu niên thất bại tại ngày thức tỉnh, bị nàng khinh thường hai hôm trước lại có thể gây ra động tĩnh lớn đến mức này.

Là người phụ trách chi nhánh Giang Thành của Tụ Tinh câu lạc bộ, Trương Linh biết rằng Nhã Ca đã chia tay với Lâm Phong.

Lúc mới nhận được tin này, nàng còn âm thầm đồng ý, dù sao dưới cái nhìn của nàng, Lâm Phong quả thực không xứng với Nhã Ca.

Mặc dù không có mặt tại tổng bộ, nhưng thông qua đồng nghiệp, Trương Linh biết được rằng từ sau khi ký kết vào ngày hôm qua, cao tầng câu lạc bộ đã có một cuộc họp đặc biệt để thảo luận về kế hoạch phát triển tương lai dành cho Nhã Ca.

Điều này thậm chí còn nằm ngoài dự liệu của nàng!

Không thể nghi ngờ, tương lai của thiếu nữ này sẽ cực kỳ rực rỡ.

Mà sự tồn tại của Lâm Phong chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới sự phát triển của Nhã Ca trong tương lai.

Từ góc độ của nàng và câu lạc bộ, việc hai người chia tay đúng là một tin tốt, sẽ giúp tránh được rất nhiều rắc rối.

Nhưng ai mà tin được chỉ một ngày sau, thiếu niên này đã gây ra động tĩnh lớn đến như vậy.

Nếu như những gì được nói trên diễn đàn là thật, vậy thì "Nam Diệp Thu, Bắc Lâm Phong" không còn đơn giản chỉ là một trò đùa nữa.

"Dì này, dì nói xem chỉ một học sinh cao trung mà cần làm đến thế kia ư?"

Bên cạnh Trương Linh, một thiếu niên hơi kinh ngạc.

Thiếu niên này mặc trang phục thể thao màu đen, trông khá đẹp trai, nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ kiêu căng.

"Nguy Nhiên, đừng có coi thường người đó, nếu quả thật đúng như trên diễn đàn nói, thì ngươi biết điều đó có ý nghĩa gì không?"

Trương Linh hỏi cháu trai.

"Có ý nghĩa như nào chứ?" Trương Nguy Nhiên nghi ngờ hỏi.

Cùng là học sinh cuối cấp, hắn vốn được coi là thiên tài nên có phần khinh thường và ghen tị với Lâm Phong.

Khinh thường thực lực của hắn, ghen tị nhiệt độ của hắn.

"Có nghĩa là tất cả đỉnh cấp câu lạc bộ, bao gồm cả Tụ Tinh chúng ta, đều sẽ cho hắn hợp đồng cấp A, thậm chí là cấp S!" Trương Linh nói.

Trương Nguy Nhiên có chút kinh ngạc, nói với giọng khó tin: "Chỉ dựa vào thiên phú chiến đấu của hắn?"

Thấy cháu trai mình bị lấp đầy bởi sự hoài nghi, Trương Linh cười: "Không được coi thường thiên phú chiến đấu, loại thiên phú này còn hiếm thấy hơn cả võ đạo thiên phú, thiên tài có rất nhiều, nhưng thiên tài chiến đấu thì gần như chẳng thấy đâu."

Nói đến đây, Trương Linh ngừng một lát rồi nói tiếp:

"Thực lực của ngươi là thể tu cửu đoạn, luyện hoá bát giai ám ảnh báo, nhờ vào quan hệ của ta nên mới kí được hợp đồng cấp A với Tụ Tinh, nhưng Lâm Phong này không giống ngươi, chỉ cần hắn có thể luyện hoá lục giai yêu linh là đủ để hắn có được hợp đồng cấp A."

Trương Nguy Nhiên há hốc mồm, không ngậm lại được.

Mới thể tu thất đoạn, lục giai yêu linh đã có thể ký được hợp đồng cấp A?

Hợp đồng cấp A rẻ mạt như thế từ bao giờ vậy?

Phải biết ngay cả Nhã Ca luyện hoá bát giai Mị Hoặc Chi Điệp cũng chỉ được nhận hợp đồng cấp B.

"Đừng có mà tỏ ra kinh ngạc như thế, nếu không ngươi cho rằng nhiều người tới nơi này như vậy là để đi dạo chắc?" Trương Linh nói.

Trương Nguy Nhiên vô cùng sửng sốt, nhưng hắn không dám nghi ngờ dì của mình, với tư cách người đứng đầu chi nhánh Giang Thành, Trương Linh hoàn toàn có quyền đưa ra hợp đồng cấp A.

"Trương quản lý, sao ngươi cũng tới rồi? Không phải là Tụ Tinh các ngươi chỉ hứng thú với đỉnh cấp thiên tài thôi sao?"

Đúng lúc đó, một lão giả tóc trắng mặc Đường phục bước tới và ngồi vào chỗ ngồi bên cạnh Trương Linh, vừa cười vừa nói.

"Một học sinh cao trung thể tu thất đoạn cũng đáng để ngài xuất mã sao?"

"Sao Giang lão cũng tới nơi này vậy?"

Trương Linh gật đầu nhẹ, khách khí nói.

"Ha ha, Lôi Đình võ đạo quán rất hiếm có sự việc náo nhiệt như này, ta đương nhiên phải tới tham gia rồi." Vị lão giả được gọi là Giang lão cười nói.

"Cũng đúng, nơi này là địa bàn của Lôi Đình câu lạc bộ cơ mà, ngài cũng có hứng thú với thiếu niên kia sao?"

"Ta chỉ đến để xem có phách lối như trong lời đồn không thôi!"

Giang lão cười nhẹ, giọng nói qua loa, hời hợt.

Thấy vậy, Trương Linh mỉm cười, không đáp lại.

Chúng ta tới đây không phải đều là để chứng thực một số thứ sao?

Không thể nghi ngờ, thiên phú chiến đấu của thiếu niên này rất mạnh, thậm chí có được năng lực khiêu chiến vượt cấp, nhưng thiên tài loại này cũng không phải là chưa từng xuất hiện.

Có rất nhiều thiên tài sở hữu cả võ đạo thiên phú và thiên phú chiến đấu, nhưng lại không thể luyện hoá yêu linh hoặc chỉ luyện hoá được sơ giai yêu linh, kết cục cuối cùng là không có tiếng tăm gì, ví dụ như vậy không quá hiếm thấy, loại thiên tài đó còn được gọi là thiên tài yếu kém.

Suy cho cùng, địa vị của yêu linh sư vẫn luôn xếp trên võ giả.

"Động tĩnh lớn đến mức này luôn hả!"

Ở một vị trí khác trên hàng ghế khách quý, Chu Phúc đưa mắt nhìn cảnh tượng sôi động xung quanh, không nói nên lời.

Thời gian mới trôi qua bao lâu chứ, thế mà từ một thiếu niên không ai biết đến đột nhiên trở thành đại minh tinh chỉ trong vòng một đêm?

"Xem ra mình phải bỏ ra một số tiền lớn rồi."

Chu Phúc nhíu mày, hắn muốn Lâm Phong quảng cáo cho hắn.

Càng nhiều người chú ý thì càng có chỗ tốt cho hắn nhưng đồng thời, sự cạnh tranh cũng trở nên cực kỳ kịch liệt.

Chu Phúc phát hiện xung quanh mình có không ít ông chủ lớn, nhiều người trong số đó giàu hơn hắn rất nhiều, hắn không biết liệu mình có cạnh tranh được với những người này hay không.

Tối hôm qua hắn đã dùng một vạn tệ để lấy được tư liệu của Lâm Phong từ chỗ Trần Tiểu Khả.

Không ngờ cuối ngày hôm đó, một bài viết về Lâm Phong lại xuất hiện trên diễn đàn, đã thế còn vọt lên đầu bảng xếp hạng hàng ngày, danh tiếng vang vọng khắp võ giả diễn đàn.

Còn có người tiết lộ thêm thông tin chi tiết về Lâm Phong, tuy hắn không quan tâm đến chút tiền kia nhưng số lượng đối thủ cạnh tranh đã tăng lên đáng kể và làm hắn phải dẹp bỏ kế hoạch ban đầu.

Về phần Lâm Phong có che giấu thiên phú hay không, hắn căn bản không để ý.

Bởi vì hắn biết, nếu Lâm Phong thực sự giống Diệp Thu, hắn sẽ hoàn toàn không có tư cách để tham gia cuộc tranh đoạt này.

Là một thương nhân, Chu Phúc muốn đánh cược một lần.

Thời gian trôi qua, số lượng khán giả ngày càng tăng, khán đài võ đạo quán đã gần như chật kín chỗ, trong khi mọi người đang nói chuyện và chờ đợi thì có ba chàng trai trẻ đến giờ mới xuất hiện bên ngoài võ đạo quán.