Thứ khiến Lâm Phong e sợ bên trong chiếc hộp sắt lại chẳng phải quái vật ăn thịt người hay gì cả.
Chỉ có những con quái trùng màu đen đang chậm chạp bò dưới đáy hộp.
Những con quái trùng này toàn thân đen tím, chỉ dài bằng ngón út của trẻ con, có hơi giống một con rắn nhỏ.
Trên đầu lũ rắn nhỏ ấy là hai chiếc sừng màu đen cùng với cặp mắt màu tím trông có vẻ hơi bí ẩn.
Trên cái thân dẹp dài của chúng có hai chiếc cánh nho nhỏ, tuy vậy không có con nào trong số đó có thể bay được vì giữa cánh của chúng đều đã bị đục một lỗ nhỏ, thành ra đám quái trùng đó chỉ biết bò lúc nha lúc nhúc trong hộp.
"Tử dực linh trùng!"
Khi nhìn thấy lũ quái trùng màu đen này, cho dù là Lâm Phong cũng khó lòng giữ vững bình tĩnh hoàn toàn.
Đó là nỗi sợ hãi đã khắc sâu trong lòng hắn!
Ở giai đoạn hiện tại, hắn chính là người hiểu rõ nhất về giá trị của tử dực linh trùng.
Mặc dù răng của tử dực linh trùng rất sắc nhọn, nhưng chúng không hề ăn mà chỉ uống máu.
Máu của cả nhân loại lẫn yêu thú!
Điểm đặc biệt của tử dực linh trùng là trong cơ thể của nó có chứa một lượng nhỏ chất độc thần kinh.
Trong lúc tử dực linh trùng hút máu, loại độc thần kinh này sẽ đồng thời được tiêm vào cơ thể của đối tượng.
Chất độc đó không gây nguy hiểm đến tính mạng con người, mà chỉ làm cho người trúng độc bị tê liệt tạm thời.
Ở dã ngoại, nhiều võ giả sẽ sử dụng chúng như một loại thuốc tê mỗi khi bị thương.
Chỉ có một điều cần chú ý là một con tử dực linh trùng có thể được dùng làm thuốc tê, nhưng nếu sử dụng số lượng quá lớn cùng một lúc thì tác dụng gây tê sẽ hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một cơn đau đớn vượt ngoài sức tưởng tượng.
Chất độc thần kinh của ba con tử dực linh trùng đủ để làm cho một người trưởng thành cường tráng đau đến phát khóc.
Tử dực linh trùng là một loại côn trùng thần kỳ chỉ có ở dị thế giới, hiện tại con người vẫn chưa tìm ra phương pháp nhân giống.
Mặc dù nó không phải yêu thú nhưng lại có một loại tác dụng đặc biệt.
Đó chính là để mười con tử dực linh trùng đốt bản thân cùng một lúc, trải qua nỗi đau đớn sống không bằng chết, khi đó chúng sẽ mang lại hiệu quả tôi thể, đã vậy còn không có bất cứ tác dụng phụ nào.
Đối với võ giả thể tu cảnh, về cơ bản, cách thức phụ trợ tu luyện đơn giản nhất chính là ăn đồ bổ và dùng thuốc.
Ăn nhiều huyết nhục yêu thú sẽ giúp cơ thể tràn đầy khí huyết, nhưng hiệu quả của việc ăn uống còn lâu mới nhanh và có tác dụng lớn bằng việc sử dụng đan dược.
Dù vậy, bất kể là thuốc bổ hay khí huyết đan và tôi thể đan đều có một số tác dụng phụ.
Là thuốc ba phần độc không phải là không có đạo lý.
Ngay cả với những tử đệ của các đại gia tộc, mỗi tháng cần dùng đan dược gì và dùng mấy khoả đều đã được quy định rõ ràng.
Có thể tưởng tượng, sự xuất hiện của một vật có hiệu quả tôi thể mà lại không hề có tác dụng phụ sẽ gây ra sự oanh động lớn đến mức nào.
Cho dù cách này chỉ có hiệu quả một lần thì nó vẫn đủ để tạo ra cám dỗ chết người với những thiếu niên sắp thi đại học.
Những sinh vật tí hon đáng sợ này là do Lâm Phong mua sau khi ra về từ Lôi Đình võ đạo quán.
Hắn và Cao Hải đã phải tìm ở rất nhiều tiệm thuốc mới mua được, vơ vét hết mọi chỗ có thể cũng chỉ mua được mười ba con.
Dù sao, trong mắt đa số mọi người, chúng hoàn toàn chẳng có chút giá trị gì.
Bình thường chỉ có võ giả mới chuẩn bị vài con để dùng làm thuốc tê tạm thời.
Lúc Lâm Phong mua mỗi con chỉ có giá 18 tệ, quá mức tiện nghi.
Ở kiếp trước, từ sau khi công dụng đặc biệt của chúng được khám phá, giá của một con tử dực linh trùng đã lên đến mười vạn tệ.
Trước khi sử dụng, Lâm Phong lấy ra một chiếc bình thuỷ tinh từ trong túi áo.
Trong bình là một viên khí huyết đan màu đỏ, một viên có giá mười vạn tân tệ.
21 vạn tân tệ vừa mới kiếm được ở võ đạo quán, bây giờ chỉ còn lại một nửa.
"Chút tiền này đúng là không đủ tiêu a."
Lâm Phong cảm thán một câu, nuốt viên đan dược vào bụng.
"Tới đi, không nỗ lực thì làm sao có được thành quả."
Lâm Phong lấy ra một chiếc khăn màu trắng, nhét vào miệng mình, tránh cho lát nữa khi phải chịu đựng cơn đau nhức kịch liệt thì không cẩn thận tự cắn đứt lưỡi.
Hít sâu một hơi, Lâm Phong vươn tay vào trong hộp, nhanh chóng cầm lấy mười con tử dực linh trùng.
Đám tử dực linh trùng đói bụng đã lâu, vừa như ngửi thấy mùi của máu liền không kịp chờ đợi mà để lộ hàm răng sắc nhọn, cắn nát cánh tay của Lâm Phong và bắt đầu hút máu, trong lúc hút máu, một lượng nhỏ độc tố thần kinh cũng theo đó chảy vào trong cơ thể Lâm Phong.
"Thật thoải mái..."
Khi chất độc thần kinh được đưa vào, toàn thân Lâm Phong bắt đầu nóng lên.
Qua mấy giây, một loại cảm giác hưng phấn kỳ dị khó tả tràn ngập khắp các nơi trong người hắn, dường như mỗi một tế bào đều đang cảm thấy sung sướng, thân thể nhẹ nhàng đến mức tưởng như đang bay trên mây, lúc này Lâm Phong cảm thấy mình trần đầy sức mạnh, nhưng thứ khoái cảm này chỉ kéo dài có năm sáu giây, sau đó sắc mặt hắn trong nháy mắt trở nên trắng bệch.
Phảng phất như rơi từ thiên đường xuống địa ngục.
Một cỗ cảm giác nóng bỏng khiến Lâm Phong cảm thấy như rơi vào dòng sông dung nham cuồn cuộn, ngọn lửa nóng rực như muốn thiêu hắn thành tro bụi.
Lại có cảm giác như đang có ức vạn con quái trùng nhỏ bé bò lúc nhúc trên lục phủ ngũ tạng của hắn, cắn nuốt thân thể, máu thịt của hắn, chẳng khác gì nỗi đau khi hứng chịu thiên đao vạn quả.
Đặc biệt là hiện tại thân thể Lâm Phong vẫn đang trong trạng thái hưng phấn dị thường, tinh thần tập trung cao độ khiến cho nỗi thống khổ sống không bằng chết càng thêm rõ ràng.
Khuôn mặt hắn vặn vẹo, toàn thân run rẩy, co người lại thành một cục, sắc mặt trắng bệch, chẳng có lấy một giọt máu, hắn muốn mở hai mắt ra nhưng hoàn toàn bất lực, yết hầu hơi nhấp nhô, hai tay nắm chặt, móng tay cắm chặt vào da thịt, từng giọt máu tươi chảy ra từ trong vết thương.
Toàn thân run rẩy không kiềm chế nổi, đau đớn kịch liệt đến mức muốn rách cả mí mắt, nhưng Lâm Phong vẫn không dám phát ra âm thanh, sợ người nhà nghe được.
Nếu như người nhà nhìn thấy hắn trong tình trạng này nhất định sẽ bị doạ chết.
Lâm Phong có cảm giác như thời gian đang trôi cực kì chậm chạp.
Sự thống khổ tê tâm liệt ấy kéo dài đến hơn mười phút mới từ từ biến mất.
"Hộc hộc..."
Lâm Phong hơi há miệng, chiếc khăn mặt đã thấm đẫm nước miếng rớt xuống, hơi thở của hắn rất yếu ớt, chậm chạp mở cặp mắt lúc này đã hoá thành màu đỏ, bên trong đôi mắt ấy dường như chỉ còn lại sự mệt mỏi và sợ hãi.
Lâm Phong chống tay xuống đất định ngồi dậy, hai cánh tay hắn đều mềm nhũn, "bịch" một tiếng, hắn ngã lăn ra giường, ngay cả sức lực để bò dậy cũng không có, toàn thân hắn mồ hôi đầm đìa, hư thoát bất lực, thậm chí ánh mắt cũng dần trở nên mơ hồ.
Đau quá, thật đau quá!
"Đi đường tắt đúng là không dễ dàng."
Nhìn đám tử dực linh trùng chết khô trên cánh tay, trong lòng Lâm Phong lại ngập tràn cảm giác sợ hãi.
Mỗi lần bị tử dực linh trùng đốt đều như một lần lăng trì kinh khủng, sẽ không có ai đang yên đang lành lại tự nguyện nếm thử nỗi đau đớn sống không bằng chết ấy.
Chỉ mới mười phút trôi qua, nhưng Lâm Phong có cảm giác như cả một thế kỉ.
Ít nhất thì phần thưởng của việc này cũng rất phong phú, thể phách của hắn bây giờ đã rắn chắc hơn rất nhiều so với trước đó.
Chút ít khí huyết ban đầu trong cơ thể đã hoá tràn trề trong nháy mắt.
Nghỉ ngơi một hồi, Lâm Phong xuống giường, đi tới đứng trước gương.
Dưới ánh đèn lờ mờ, từ trên xuống dưới cơ thể hắn đều được bao phủ bởi những huyết tuyến màu đỏ sậm, đếm cẩn thận có khoảng chừng 81 đường, điều này chứng minh Lâm Phong đã đạt đến thể tu bát đoạn.