Chương 35: Quái vật ăn thịt người

Trời vừa rạng sáng.

Võ giả diễn đàn: khu Giang Thành.

"Học sinh cao trung hành hung võ giả đã leo lên vị trí thứ năm bảng ngày, cách "Diệp Thu luyện hoá Kinh Cức Ma Long" hai bậc.

Bởi vì bài viết này mà một bài viết khác liên quan tới Nhã Ca là "Yêu linh sư xinh đẹp nhất Giang Thành" cũng từ vị trí thứ mười ba xông vào trước mười, xếp hạng chín.

Đặc biệt là mối quan hệ tình cảm của hai người khiến dân mạng vô cùng hiếu kì và thảo luận rất nhiều.

Cặp đôi thanh mai trúc mã từ nhỏ cùng nhau lớn lên.

Một người có võ đạo thiên phú ưu tú, dù thất bại trong ngày thức tỉnh nhưng lại sở hữu thiên phú chiến đấu hiếm thấy.

Người còn lại luyện hoá bát giai Mị Hoặc Chi Điệp, ký kết với Tụ Tinh câu lạc bộ.

Thanh mai trúc mã, Ngạn Biên cư xá, chia tay,... Quá nhiều chủ đề, đủ để đám người thích buôn chuyện buôn mãi không hết, thậm chí còn bắt đầu dính dáng đến vấn đề tình yêu trong xã hội hiện đại.

Đây cũng là nguyên nhân giúp bài viết này đạt được hạng năm trên bảng ngày chỉ trong vòng một đêm.

Mặc dù thời điểm đó đã là rất muộn, nhưng trên mạng thì có bao giờ thiếu cú đêm đâu.

Cứ mỗi mười giây trôi qua, bài viết "Học sinh cao trung hành hung võ giả đều sẽ có hơn mười bình luận mới xuất hiện, mặc dù đó vẫn là con số không nhỏ, nhưng so với khoảng thời gian long trời lở đất lúc trước thì đã có thể coi là rất ít rồi.

Tuy số bình luận giảm đi, nhưng nhiệt độ thì không yếu đi chút nào, dân mạng vẫn cứ mãi tranh luận kịch liệt.

Dương Phàm chưa ngủ, mà có muốn cũng không ngủ nổi.

Hắn đọc bình luận, nếu thấy có ai tung tin sai sự thật, cố ý gây sự, đều sẽ tức giận đáp trả lại, khiến cho một mảnh quần chúng ăn dưa vây xem.

Trong lúc đang đáp trả lại dân mạng, Dương Phàm phát hiện ở phần bình luận có một dân mạng chia sẻ một bài đăng khác, bên dưới còn có rất nhiều người bình luận.

Nhấn vào để xem xét, cái bài đăng này mới được đăng tải không bao lâu, chủ tài khoản là một tài khoản V0 có tên "Nguyên Tiêu ăn trứng".

Tiêu đề của bài đăng đó phải nói cũng cực kì khoa trương.

Tiêu đề: Lâm Phong nói: Trong ngày thức tỉnh, ngoại trừ Diệp Thu, những người khác đều chẳng đáng quan tâm.

Nội dung bài đăng là một cái video, mặc dù âm thanh hơi ồn ào, nhưng hình ảnh lại rất rõ ràng.

Mở đầu video là hình ảnh chiếc màn hình lớn trên toà cao ốc Trung Nhạc vào thời điểm ngày thức tỉnh.

Trên màn hình, chín đại thiên tài hiện lên như chúng tinh phủng nguyệt xoay quanh Diệp Thu, sau đó máy quay có hơi rung lắc, từ từ lướt qua trên thân những thiếu niên thiếu nữ mặc đồng phục màu xanh trắng, tuy chất lượng hình ảnh có hơi thấp, nhưng cũng đủ để Dương Phàm nhận ra bóng dáng của Lâm Phong và Cao Hải, cùng lúc đó, từ trong bầu không khí huyên náo của ngày thức tỉnh truyền đến một giọng nói quen thuộc:

"Không cần phải ghen tị làm gì, lần ngày thức tỉnh này người thực sự tỏa sáng cũng chỉ có một mình Diệp Thu."

Dứt lời, bốn phía đều trở nên yên tĩnh, người quay video này đột nhiên ngừng di chuyển, hình ảnh dừng lại trước mặt một thiếu niên.

Người thiếu niên này tay lên vai một tên mập, thần sắc bình tĩnh nói:

"Đây chẳng qua chỉ là Giang Thành, một ngày nào đó, thân ảnh của chúng ta sẽ xuất hiện trên sân khấu của toàn Hoa Hạ, thậm chí là của toàn thế giới."

Sau đó, ống kính máy quay liền chĩa thẳng vào mặt Lâm Phong, đồng thời có một giọng nói khác vang lên, lộ rõ sự khinh thường:

"Thế mà cũng nói được hả, một tên phế vật không thể luyện hoá yêu linh, một tên luyện hoá nhị giai yêu linh rác rưởi..."

Rất hiển nhiên, người nói cũng là người quay cái video này, về sau còn có thêm nhiều người gia nhập đội ngũ chế giễu.

Không khó để suy đoán, cái bài đăng này cũng bắt đầu bùng nổ, mặc dù không bằng bài viết của Dương Phàm, nhưng nhiệt độ cũng rất cao, dân mạng đang điên cuồng bình luận.

Nội dung bình luận chủ yếu là cảm thấy Lâm Phong quá cuồng vọng, tự đại, quá mức phách lối, dám đặt bản thân ngang hàng với Diệp Thu, không biết tự lượng sức mình.

"Cái này là ai quay vậy nhỉ, sao lại trùng hợp thế? Nhưng đúng là mấy lời như vậy cũng chỉ có Phong ca dám nói, cũng có thể nói là chỉ có Phong ca mới có tư cách nói."

Dương Phàm đọc bình luận, tự nhủ trong lòng, dù rằng hắn cảm thấy việc này quá trùng hợp nhưng cũng không quá để tâm.

Nhìn thấy video này, Dương Phàm bắt đầu tin rằng Lâm Phong thực sự đã từ bỏ cửu giai Tử Lân.

Nếu như không phải hắn có thể luyện hoá Địa bảng yêu linh thì làm sao Lâm Phong có dũng khí không để chín đại thiên tài trong ngày thức tỉnh vào mắt?

Làm sao hắn dám so sánh mình với Diệp Thu?

Reng reng!

Đúng lúc này, một âm thanh yếu ớt vang lên, Dương Phàm nhấp chuột, mở một nhóm chat lên.

Nhóm chat này có tên là: Nhóm chat giang hồ thông tấn xã.

Chủ nhóm chat là Dương Phàm, tổng số thành viên là bốn người, số người online: bốn người.

Tiểu ma cô: "Phàm ca có ở đó hay không vậy, viết xong cốt truyện rồi này, để ta gửi cho ngươi. Ngươi đọc thử xem?"

Lão đại sắc bén: "Vừa đúng giờ đó, còn để chậm thêm nữa sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả mất."

Bí đao: "Ta buồn ngủ lắm rồi, thêm tí nữa là không tỉnh nổi nữa đâu."

Lão đại sắc bén: "Nhanh bắt đầu đi, đại đạo của ta không thể nhịn được nữa rồi."

Lão đại sắc bén: "Ngủ cái cc, nói không chừng ngày mai bài viết của ta có thể vượt qua Diệp Thu đấy, được như thế thì sung sướng biết bao."

Nhìn đám đàn em thảo luận sôi nổi, Dương Phàm nở một nụ cười nhẹ.

Cái nhóm này đã được tạo ra hai năm rồi, nhưng số lượng thành viên từ đầu đến cuối chỉ có bốn người.

Bốn người này, gồm cả hắn, là bốn thành viên hạch tâm của giang hồ thông tấn xã, vì để tránh phiền phức, nhãn tuyến của bọn họ không được cho vào nhóm.

Dương Phàm di chuyển con chuột, mở tệp tài liệu mà tiểu ma cô mới gửi cho hắn.

Tệp tài liệu đó tên là: Câu chuyện tình yêu.

Đây là một thiên truyện tình yêu dài đến hơn một ngàn chữ.

Câu chuyện miêu tả một cặp thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên tại Ngạn Biên cư xá, nhưng cuối cùng lại mỗi người một ngả.

Câu chuyện này cẩu huyết một cách kinh khủng, khiến cho ngay cả người biết chân tướng sự việc là Dương Phàm cũng phải câm lặng.

Đúng lúc đó, có tiếng đinh truyền đến.

Tiểu ma cô: "Phàm ca, ngươi thấy lời văn thế nào?"

Dương Phàm: "Không tệ, nhưng kịch bản có cần cẩu huyết đến thế không?"

Tiểu ma cô: "Không phải ngươi nói nguyên tắc truyền tin đồn là chỉ cần không thay đổi sự thật thì càng cẩu huyết càng tốt sao? Ta mặc kệ, chỗ đó ta phải tốn ba tiếng mới viết xong đấy, muốn sửa thì tự đi mà sửa."

Dương Phàm: "Được rồi, chỉ cần ta sửa tiêu đề một chút là có thể đăng lên mạng rồi."

Dương Phàm vừa nói chuyện vừa bắt đầu viết bình luận, với kinh nghiệm tám năm lăn lộn trên võ giả diễn đàn của mình, Dương Phàm biết rõ tầm quan trọng của tiêu đề.

Thứ dân mạng quan tâm đầu tiên chính là tiêu đề.

Một khi không thể thu hút sự chú ý của bọn hắn từ cái nhìn đầu tiên thì gần như không còn cơ hội thứ hai nữa.

Trải qua một phen chỉnh sửa, Dương Phàm đổi tiêu đề thành: "Có một thứ tình yêu mang tên Lâm Phong! Đây là bi kịch tình yêu cẩu huyết nhất mà ta từng nghe."

Sau đó sao chép nội dung, đăng lên võ giả diễn đàn.

Viết xong cái bình luận đó, Dương Phàm liền nhắn một câu trong nhóm chat:

"Hôm nay mọi người đã làm việc rất tốt, bây giờ đi ngủ đi, ngày mai lại tiếp tục chiến đấu."

Nói xong, không tiếp tục dây dưa nữa, trực tiếp offline.

Bài đăng trên diễn đàn tối nay là nhiệm vụ Lâm Phong giao cho hắn.

Những tấm ảnh kia cũng là Lâm Phong cung cấp.

Mục tiêu nhiệm vụ rất đơn giản, đó chính là làm mọi người biết Lâm Phong là siêu cấp thiên tài.

Về phần phải thực hiện như thế nào, Lâm Phong không nói, bảo hắn tự nghĩ biện pháp.

Mà biện pháp hắn nghĩ ra chính là một thiên truyện tình yêu cẩu huyết, kể từ khi đăng lên, việc này đã không còn là thứ hắn có thể tuỳ ý điều khiển.

Bất quá, Dương Phàm tin chắc thời khắc bài viết của hắn thực sự bùng nổ sắp xảy ra.

Ngạn Biên cư xá.

Giống với Dương Phàm, mặc dù đã rạng sáng nhưng Lâm Phong vẫn chưa đi ngủ.

Hắn trốn ở trong chăn, nằm nghiêng người lướt điện thoại.

Lâm Phong muốn nhận được đề nghị quảng cáo của công ty bất kì, bởi vậy hắn cần có danh khí.

Mục đích của việc đăng bài trên võ giả diễn đàn cũng là để nổi tiếng.

Ngoại trừ chương trình tin tức trên TV, còn chỗ nào dễ nổi tiếng hơn là võ giả diễn đàn?

Số hội viên trên võ giả diễn đàn là ba ức, cho dù chỉ tính ở khu Giang Thành cũng có hơn ngàn vạn người online hàng ngày.

Có nổi tiếng mới có thể hấp dẫn sự chú ý của các công ty, như vậy thì tiền quảng cáo của Lâm Phong mới có giá trị.

Nhưng Lâm Phong cũng biết dù thiên phú chiến đấu của hắn rất mạnh, thật sự có thể hành hung võ giả, nhưng đã không luyện hoá yêu linh thì chắc chắn rất khó hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

Vì vậy, Lâm Phong muốn người Giang Thành, thậm chí là người cả nước đều biết hắn là thiên tài.

Một thiên tài sở hữu võ đạo thiên phú trác tuyệt, có thể khiêu chiến vượt cấp, ngoài ra còn có thể luyện hoá Địa bảng yêu linh.

Hắn muốn để cái tên của mình sánh vai cùng với Diệp Thu.

Đến khi ấy, vinh quang chức nghiệp liên minh sẽ phải hướng ánh nhìn chăm chú của mình vào hắn.

Nếu vận khí đủ tốt, chưa biết chừng còn có thể tiến vào vinh quang tân tú bảng.

Chỉ cần tiến vào vinh quang tân tú bảng, nhận được sự bảo hộ của Lam Nguyệt, khi đó, ở Giang Thành sẽ không có bất cứ ai dám làm tổn thương đến hắn.

Lâm Phong yêu cầu Dương Phàm phải làm thế nào để trong ba ngày, bài viết về hắn phải tiến vào trước mười bảng ngày của khu Giang Thành, bây giờ xem ra Dương Phàm rốt cuộc đã hoàn thành vượt mức.

Điều này có nghĩa là hiện tại đã có mấy trăm, mấy ngàn vạn người biết đến cái tên Lâm Phong.

Tuy rằng bọn hắn chưa phải fan hâm mộ của Lâm Phong, nhưng ít nhất là bọn hắn biết có người tên Lâm Phong tồn tại trên đời này.

"Vẫn chưa ngủ à?"

Có vẻ là chiếc bàn ngoài phòng khách mới vừa bị ai đó va phải nên phát ra âm thanh kẽo kẹt.

Căn hộ này cách âm rất tệ, vào ban đêm, một chút động tĩnh nhỏ cũng có thể gây ra tiếng vang rất lớn.

Có lẽ vì điều được thông báo hôm nay quá khó tin và bất ngờ khiến cho mọi người trong nhà gần như chẳng thể ngủ được, ngoài phòng khách thỉnh thoảng lại có tiếng uống nước hoặc tiếng va chạm.

"Cũng đến lúc nên chuyển nhà rồi nhỉ." Lâm Phong nghĩ thầm.

Chỉ cần nhận được yêu cầu quảng cáo ngon ăn, hắn sẽ lập tức dọn nhà đi nơi khác, mang lại cho cả gia đình một cuộc sống nhẹ nhàng hơn.

Sống ở Ngạn Biên cư xá không chỉ có sinh hoạt bất tiện, mà sau này khi hắn càng ngày càng nổi tiếng hơn cũng sẽ gây ra rất nhiều phiền phức.

Lâm Phong chậm rãi bước xuống giường, bật đèn ngủ lên, để ở chế độ ánh sáng yếu nhất.

Hắn cúi người xuống, chui nửa người vào trong gầm giường, sau vài giây, hắn lấy ra một chiếc hộp sắt màu đen từ trong đó.

Chiếc hộp sắt đó đầy những vết rỉ sét loang lổ.

Chiếc hộp này có một cái nắp đậy, đằng sau cái nắp đó là hơn trăm chiếc miệng nhỏ, nhìn qua chiếc hộp sắt tưởng như bình thường này, cho dù là Lâm Phong cũng để lộ một tia sợ hãi.

Cứ như là, ở trong đó có quái vật ăn thịt người!