Chương 32: Đáng tiếc

Tại khu vực tiếp tân, Chu Phúc nhìn tiểu muội tiếp tân đang nở nụ cười thân thiện, khách khí nói:

“Xin chào, làm ơn giúp ta tra thông tin của người có tên là ‘Học sinh cao trung hành hung võ giả’”

Trần Tiểu Khả nghe vậy thì cảm thấy hoài nghi.

Mặc dù số hội viên của võ đạo quán lên đến hơn trăm vạn người, nhưng cái tên này chắc chắn là thứ để lại ấn tượng sâu sắc nhất cho nàng.

Nàng làm sao có thể quên được cái tên học sinh tướng mạo soái khí nhưng lại không biết tự lượng sức, không chịu nghe người khác khuyên bảo.

Ba tiếng trước, chính nàng là người đã đăng ký thẻ hội viên cho Lâm Phong, chỉ là nàng không biết tại sao gã mập mạp trước mắt lại hỏi việc này.

Một học sinh cao trung thì có cái gì đáng để chú ý chứ?

Dù sao đó cũng đâu phải võ giả có hợp đồng với võ đạo quán.

Khi này, sắc mặt Trần Tiểu Khả dần trở nên bối rối, khu vực tiếp tân cách rất xa so với khu vực lôi đài chiến đấu, cho nên nàng không biết ở đó đã xảy ra chuyện gì.

Nàng cũng không biết chàng trai mà khi nãy mình xem thường đã gây ra náo động lớn tới mức độ nào ở võ đạo quán.

“Chào tiên sinh, người học sinh ấy vừa mới đăng kí ngày hôm nay, đồng thời cũng là lần tham gia chiến đấu đầu tiên, không có lịch thi đấu cố định.”

Mặc dù cảm thấy hoài nghi, nhưng tố chất nghề nghiệp chuyên nghiệp vẫn làm Trần Tiểu Khả quyết định giải thích.

Chu Phúc đương nhiên là biết những điều này, hắn nói vậy chỉ là để làm tiền đề cho câu nói tiếp theo:

“Vậy thì làm ơn tra giúp ta thông tin của người học sinh đó, ta rất muốn biết về nó.”

“Tiên sinh, ngài không cần cố nữa, võ đạo quán có quy định không được phép tiết lộ thông tin của khách hàng.”

“Hãy giúp ta một chút đi mà, đây là chút lòng thành của ta.”

Chu Phúc rút ra một chiếc phong bì, nhanh chóng đặt lên quầy tiếp tân, cười nói: “Đã làm phiền rồi, làm ơn giúp ta một chút đi.”

Bây giờ là thời hiện đại, khoa học kỹ thuật phát triển tiên tiến, việc chuyển khoản rất nhanh gọn, dễ dàng, nhưng đã là người làm ăn, chuẩn bị trước một chút tiền mặt trên người vẫn là việc cần thiết.

“Cái này…”

Tiểu muội tiếp tân giật nảy mình, sau sự kinh ngạc ban đầu là sự nghi ngờ chính mình?

Mình mà lại bị hối lộ sao!

Mình có tư cách được người khác hối lộ từ lúc nào vậy?

Đây là lần đầu tiên của nàng trong suốt ba năm làm việc.

Nhìn độ dày của chiếc phong bì kia, chỉ sợ ít nhất cũng phải là một vạn tân tệ!

Người đàn ông trung niên mập mạp này không ngờ lại hào phóng như vậy, chỗ đó ngang với ba tháng tiền lương của nàng.

Nói nàng không động tâm là giả!

Nếu trong đó là mười vạn tân tệ, có lẽ nàng sẽ chỉ do dự một chút rồi sẽ liền đồng ý, dù sao việc này cũng chỉ là một việc nhỏ, nhưng đây chỉ là một vạn tệ, lỡ như không may bị đuổi việc thì chuyện này với nàng chính là được không bù mất.

Mặc dù tiền lương của công việc tiếp tân tại võ đạo quán không quá cao, nhưng ít nhất nó vẫn có thể tính là ổn định, ngoài ra môi trường làm việc và đãi ngộ nhân viên ở đây đều rất tốt.

Có cây đại thụ là Lôi Đình võ đạo quán đứng sau lưng, tuy rằng nàng chỉ là một nhân viên tiếp tân nhưng không phải ai cũng dám khi dễ nàng.

Không chỉ có như vậy mà ngay cả sự an toàn của người nhà nàng cũng được bảo vệ, vì vậy cho nên Trần Tiểu Khả rất trân trọng công việc này.

“Tiên sinh, ngài đừng nói đùa nữa, đấy là quy định của võ đạo quán.”

Trần Tiểu Khả hơi cúi mặt xuống, ngữ khí nghiêm túc nói, đồng thời, ánh mắt nàng không khỏi nhìn về phía người giám sát đang đứng cách đó không xa.

“Không sao cả, vậy bao giờ ngươi tan làm, để ta mời ngươi một bữa cơm.”

Chu Phúc phát hiện ánh mắt của tiểu muội tiếp tân, vừa cười vừa rút lại chiếc phong bì và đặt vào túi áo.

Hắn thấy, cô gái này có hơi nhát gan, đợi lát nữa hắn trực tiếp đặt số tiền ra trước mặt nàng, không tin nàng không động tâm.

Nếu như vậy mà vẫn không được thì cho thêm mấy vạn nữa là xong.

Đương nhiên hắn cũng có thể tìm thẳng Lâm Phong, nhưng là một thương nhân, hắn muốn chuẩn bị trước một chút, hiểu thêm vài điều về Lâm Phong rồi mới hành động, như vậy mới có thể có được kết quả mong muốn là có quyết định ngay trong lần đầu gặp mặt.

Đàm phán không nên kéo dài quá lâu, đây là kinh nghiệm hắn rút ra được sau nhiều năm làm ăn buôn bán.

“Tiên sinh, xin thứ lỗi, việc đó là quy định, có tan làm hay không thì kết quả cũng như nhau thôi.”

Đến lúc tan làm cũng không xong sao?

Chẳng lẽ thật sự là không nhận không được?

Trần Tiểu Khả hơi động tâm, nhưng biểu lộ bên ngoài vẫn kiên quyết từ chối.

“Thế thì thôi vậy, ta đi đây.”

Chu Phúc khoát tay áo, ra vẻ tiếc nuối rời đi.

Không bao lâu sau khi Chu Phúc bỏ đi, không đợi Trần Tiểu Khả kịp lấy lại bình tĩnh, lại có một người khác tới hỏi thăm về Lâm Phong.

Nhưng lần này người đó không có hối lộ nàng, thế là bị nàng quả quyết cự tuyệt.

“Để ta thử xem xem ngươi thì có gì đặc biệt.”

Đối phó với người đó xong, Trần Tiểu Khả liền vội vàng tra cứu tư liệu của Lâm Phong, rất nhanh, những dòng thông tin mới cập nhật lần lượt hiện ra trước mắt nàng.

“Chín trận chín thắng?! Ngay cả Cao Đồng là thể tu cửu đoạn mà cũng thắng được!”

Trần Tiểu Khả cuối cùng cũng hiểu ra vì sao lại có nhiều người muốn biết thông tin của Lâm Phong như vậy.

“21 vạn?”

Trần Tiểu Khả khẽ nhếch miệng, rõ ràng là đã bị hù doạ, tám trăm tệ đặt cược ban đầu của Lâm Phong đã tăng lên đến 21 vạn.

Đó chính là sáu năm làm việc của nàng!

Một học sinh cao trung chỉ cần chưa tới một buổi chiều đã có thể kiếm được con số ấy.

Trần Tiểu Khả rơi vào sự sợ hãi, mãi mà không thể lấy lại tinh thần.

Tại võ đạo quán, bên trong một căn phòng trang trí đơn giản mà hoa lệ, bảy bóng người đang quan sát hình chiếu 3D trên mặt tường.

“Các ngươi thấy thế nào?”

Người nói là một người đàn ông trung niên, hắn là phó quán trưởng Lôi Đình võ đạo quán – Trần Hiên.

Hắn vốn không có mặt ở võ đạo quán, là vì thuộc hạ gọi điện nói tìm được một mầm mống tốt nên hắn mới vội vã trở về.

Hắn cũng có chút hiếu kỳ về người học sinh đã gây ra náo động tại võ đạo quán.

“Đạt tới thể tu thất đoạn tại năm ba, thực lực coi như không tệ, sinh sống tại Ngạn Biên cư xá, hoàn cảnh gia đình bình thường, không nhận được nhiều tài nguyên phụ trợ tu luyện nên võ đạo thiên phú có thể tính là ưu tú. Nhưng vào ngày thức tỉnh hôm qua, hắn không luyện hoá yêu linh, không có thiên phú trở thành yêu linh sư.”

Một người phụ nữ thản nhiên nói.

“Không thể trở thành yêu linh sư đồng nghĩa với việc không có giá trị bồi dưỡng, có lẽ ở thể tu cảnh hắn rất mạnh, nhưng một khi trở thành võ giả, khi đốt mặt yêu linh sư, cách đấu thuật có mạnh đến mức nào cũng vô dụng.”

“Thật đáng tiếc, nếu như hắn có thể trở thành yêu linh sư, cho dù chỉ là trung cấp yêu linh, với thân thủ của hắn hoàn toàn có thể đề cử cho câu lạc bộ.”

“Đúng vậy, ít nhất cũng là hợp đồng cấp B.”

Không ít người để lộ vẻ mặt tiếc nuối.

Câu lạc bộ mà các cao tầng của Lôi Đình võ đạo quán nhắc đến chính là Lôi Đình câu lạc bộ.

Là sản nghiệp của Lôi Đình câu lạc bộ, Lôi Đình võ đạo quán có một chức trách quan trọng, đó là tìm kiếm những hạt giống tốt cho câu lạc bộ.

Chỉ cần có hội viên thể hiện thiên phú trác tuyệt, vượt qua tiêu chuẩn đánh giá của bọn hắn thì sẽ được tiến cử cho câu lạc bộ.

Hợp đồng cấp B không thể tính là thấp.

Nó cùng cấp bậc với hợp đồng mà Tụ Tinh dành cho Nhã Ca.

Cách đấu thuật của Lâm Phong vượt ngoài dự kiến của tất cả mọi người, những tư thế thanh thoát, nhẹ nhàng ấy nhìn thì có vẻ đơn giản, nhưng bên trong lại ẩn chứa một vẻ đẹp khó tả.

Không chút màu mè, đơn giản mà hiệu quả, thứ này đã vượt xa tiêu chuẩn của kỹ thuật chiến đấu thông thường, dường như mang chút dáng vẻ của kỹ thuật giết người.

Kỹ thuật giết người là kỹ năng phải trải qua vô số lần sinh tử chém giết mới có thể đạt được.

Một học sinh cao trung chưa từng trải qua chiến tranh hay săn giết yêu thú mà lại có thể làm được đến như vậy, thật sự đúng là vô tiền khoáng hậu.

Phải biết Lâm Phong chỉ mới 18 tuổi mà thôi, thiên phú chiến đấu mạnh mẽ như vậy là cực kỳ hiếm thấy.

Có lẽ gần như không có ai có thể làm đối thủ của Lâm Phong ở thể tu cảnh.

“Đáng tiếc, quá là đáng tiếc.”

Trần Hiên quan sát từng động tác của Lâm Phong, đến cả hắn cũng cảm thấy đáng tiếc.

Thiên phú chiến đấu như vậy đã vượt xa đẳng cấp của học sinh cao trung bình thường, thậm chí rất nhiều võ giả cũng chưa chắc có thân thủ như vậy.

Hắn đã nhìn thấy quá nhiều thiên tài, các loại thiên tài võ đạo thiên phú trác tuyệt, hay thiên tài luyện hoá Địa bảng yêu linh đều không phải thứ gì xa lạ với hắn, nhưng Trần Hiên lại chưa từng chứng kiến một học sinh cao trung có được thiên phú chiến đấu đáng sợ như vậy.

Đáng tiếc thay, Lâm Phong không có thiên phú trở thành yêu linh sư.

Nếu như có thì chỉ cần chọn một con yêu linh hệ chiến đấu, phối hợp với thiên phú chiến đấu kia, đến khi ấy, Lâm Phong đơn giản chính là ác mộng của bất cứ kẻ nào dám đối địch với hắn.

“Đáng tiếc quá a.”

Trần Hiên thở dài một tiếng, để lộ sự tiếc nuối vô tận.

Trên lôi đài, Lâm Phong nhận được sự chú ý của vạn người.

“Tiểu tử đáng chết, dám lừa bọn ta hả, ngươi hại ta thua chín vạn tệ rồi đấy!”

“Tên nhóc học sinh, cố lên, ta sẽ còn đặt ngươi thắng đấy.”

“Thằng nhóc khốn nạn, ta muốn đánh ngươi nhừ tử.”

Đám khán giả nhịn không được mà hét to, tiếng chửi rủa càng ngày càng nhiều.

Ngay cả Cao Đồng thể tu cửu đoạn cũng dễ dàng bị ngược sát, nhưng trận sau lại đại chiến mười mấy hiệp với đối thủ thể tu bát đoạn, cuối cùng là may mắn chiến thắng.

Lúc này, cho dù là kẻ ngốc cũng biết Lâm Phong một mực đang giả heo ăn thịt hổ.

“Ngừng.”

Trong thời gian nghỉ ngơi, Lâm Phong giơ tay ra hiệu cho trọng tài ngừng khiêu chiến.

Thể lực hắn hiện tại đã tiêu hao đáng kể, nếu là gặp được thể tu cảnh thì không sao, nhưng nếu lỡ như xui xẻo gặp phải võ giả thì hắn có thể gặp phải nguy hiểm.

Vì vậy nên Lâm Phong quyết định ngừng chiến.

Hôm nay hắn đã gây ra náo động, phải có chừng mực, mới có thể phát huy tối đa hiệu quả quảng cáo.

“Ngày mai ta sẽ lại tới, trực tiếp khiêu chiến nhất phẩm võ giả.”

Lâm Phong đứng chính giữa võ đài nói, sau đó đưa tay ra hiệu, thân hình dần dần biến mất theo lôi đài hạ xuống, để lại từng trận tiếng hét.