Chương 31: Cuồng bạo

Việc được phát sóng trên chiếc màn hình ở trung tâm sẽ khiến độ chú ý của hắn tăng lên toàn diện.

   Hầu hết khán giả đều không quá hứng thú với các trận đấu của thể tu cảnh, thứ bọn hắn quan tâm chính là trận đấu của các võ giả.

   Thể tu cảnh chiến đấu đơn giản là so độ mạnh yếu của cách đấu thuật, chênh lệch giữa các đối thủ cùng cấp bậc là không quá lớn.

   Mà khi võ giả chiến đấu, khán giả sẽ được chiêm ngưỡng các loại võ kỹ uy lực không tầm thường, thậm chí là những võ kỹ hiếm thấy, hiệu quả thị giác càng thêm đặc sắc.

   Bất quá sau khi những người này nhìn thấy cái tên phách lối "Học sinh cao trung hành hung võ giả" trên màn hình trung tâm liền nhịn không được mà chạy đến xem một chút.

   Sau đó, bọn hắn lại bị hấp dẫn bởi chiếc áo phông màu trắng khoa trương kia của Lâm Phong, đặc biệt là ống kính máy quay phóng to đặc tả làm người khác càng thêm chú ý, còn có thực lực song phương chênh lệch, tất cả đều như đang nói lên trận lôi đài này lạ thường đến cỡ nào.

   Thế là không ngừng có người tò mò hỏi thăm người bên cạnh, dẫn đến kết quả cuối cùng là càng ngày càng có nhiều khán giả xuất hiện.

   Dù sao, những trận đấu đặc sắc vẫn thường xuyên xảy ra, nhưng học sinh cao trung phách lối như vậy quả thật là rất hiếm thấy.

  "Cao lão nhị cố lên, đánh hắn ngã lăn ra sàn cho ta."

  "Làm lão tử thua nhiều tiền như vậy, mau đánh chết hắn cho ta!"

  "Cao Đồng, ngươi mà thắng tiểu tử kia thì hôm nay bà đây sẽ là của ngươi."

   Không ít người xem lớn tiếng hô to, dân cờ bạc thua đỏ mắt quyết định đặt cược toàn bộ số tiền còn lại, gửi gắm hy vọng vào trận đấu này, trong đó còn có một số lượng không nhỏ đàn bà con gái, xem ra cái tên Cao Đồng này đúng là có chút danh tiếng.

  "Nhóc con cố lên, ta xem trọng ngươi!"

   Tám trận chiến đủ để mang lại cho Lâm Phong một vài người hâm mộ.

  "Cao Đồng, 39 tuổi, thể tu cửu đoạn, số trận chiến: 61 trận, chiến tích: 57 thắng, 4 thua."

   Nhìn số liệu hiển thị trên chiếc màn hình lớn treo phía trên võ đài, Lâm Phong tỏ ra rất bình tĩnh.

  39 tuổi vẫn còn thể tu cửu đoạn, việc này chỉ có một nguyên nhân, đó chính là tư chất võ đạo quá kém.

   Nhưng nói theo cách khác, điều này cũng đồng nghĩa với việc người này chỉ còn cách võ giả có một bước.

   Không thể đột phá võ giả, Cao Đồng chỉ có thể ma luyện cách đấu thuật, tỉ lệ thắng siêu cao chứng minh thực lực của hắn không thể khinh thường, hắn cao tới một mét tám mấy, thể phách tráng kiện, tại thể tu cảnh, chỉ sợ không có mấy người là đối thủ của hắn.

   Khó trách tỉ lệ cược của Lâm Phong tăng lên đến 1 cân 4.7, đây là tỉ lệ cược lớn nhất của hắn từ đầu đến giờ.

  "Tiểu tử, không thể không nói ngươi cũng có chút thực lực, nhưng so với ta vẫn còn kém lắm."

   Cao Đồng cởi trần, để lộ đường cong cơ bắp như tạc tượng, thỉnh thoảng lại làm mấy động tác gồng cơ khoe dáng, khiến cho một số phú bà trên khán đài thét lên, thấy vậy, Lâm Phong chẳng biết phải làm gì ngoại trừ im lặng.

   Đây là đang bán thân sao?

Đừng bảo đây là công việc của ngươi đấy nhé?

   Ở phía dưới, Chu Phúc ngồi trong hàng ghế Vip, vừa uống rượu vừa trò chuyện với bạn, trông rất nhàn nhã, lúc này hắn hơi hiếu kỳ nhìn chiếc áo trắng của Lâm Phong.

  "Nhận quảng cáo? Tự tin đến thế sao?"

   Chu Phúc là một thương nhân gốc Giang Thành, kinh doanh trong ngành ăn uống, hắn đã mở nhiều nhà hàng tại Giang Thành, mặc dù hương vị món ăn rất ngon, thậm chí còn từng được lên một số chương trình ẩm thực, nhưng vẫn không có chút danh tiếng gì.

   Vì để có được danh khí, mở rộng sức ảnh hưởng, những năm này hắn luôn muốn tìm một đại minh tinh quảng cáo cho chuỗi nhà hàng của hắn.

   Trong xã hội hiện tại, diễn viên và ca sĩ chỉ là gia vị cuộc sống, minh tinh duy nhất chỉ có thể là vinh quang tuyển thủ.

   Vinh quang chi chiến là một trong những thứ được chú ý nhất trên toàn thế giới, thậm chí liên quan suy thịnh của một quốc gia.

   Mỗi một vinh quang tuyển thủ cường đại đều là sủng nhi của các công ty quảng cáo.

   Chu Phúc đương nhiên cũng hi vọng có vinh quang tuyển thủ quảng cáo cho nhà hàng của mình.

   Nhưng hắn lại chướng mắt những người đến từ phổ thông chiến đội, không có danh tiếng, còn người danh khí lớn đều cần số tiền quảng cáo ít thì mấy ngàn vạn, nhiều thì hơn ức, lấy tài lực của hắn, hiển nhiên là không trả được nhiều tiền như vậy.

   Về phần những thành viên của thập đại câu lạc bộ, cho dù có tiền, đối phương cũng chưa chắc đã thèm để ý hắn.

   Những người đó đều là cây hái tiền của các câu lạc bộ, không chỉ có phí đại ngôn vô cùng lớn, yêu cầu về nhãn hiệu cũng rất cao, hắn căn bản không đủ tư cách.

   Từ khi mới nhìn thấy Lâm Phong, hắn liền có chút tò mò.

   Cái tên phách lối kia đã khiến hắn chú ý đến Lâm Phong từ sớm.

   Vốn tưởng rằng đó chỉ là một trò đùa loè người, nhưng khi chiến tích tám trận thắng liên tiếp xuất hiện, hắn không khỏi thay đổi dáng ngồi.

   Nhận quảng cáo, kỳ thật chính là đại ngôn, tại các võ đạo quán, việc này cũng không quá hiếm thấy.

   Trên TV chiếu đủ loại chương trình quảng cáo, những chiếc áp phích to lớn của các vinh quang tuyển thủ được dán khắp mọi nơi tại Giang Thành, bất quá đó đều là các tuyển thủ chuyên nghiệp thuộc vinh diệu liên minh, đại minh tinh chân chính đều sở hữu trăm vạn, thậm chí là ngàn vạn fan hâm mộ.

  Đương nhiên không thể đánh đồng việc tìm người đại ngôn trong võ đạo quán so với việc tìm người đại ngôn trên TV, mặc dù vậy, cũng chỉ có một số ít người có thể làm được đến mức này.

  Hơn nữa đó cũng là sau khi có được danh tiếng nhất định, được một công ty coi trọng và ký kết mới có thể nhận được hợp đồng đại ngôn.

   Chu Phúc chưa bao giờ thấy có người viết ba chữ "Nhận quảng cáo" lên trên quần áo của mình, trực tiếp chiêu thương.

   Không thể không thừa nhận, ngay cả người tự nhận kiến thức rộng rãi như hắn khi nhìn thấy vẫn có chút chấn kinh.

   Vậy mà còn có thao tác như vậy sao?

   Làm sao mà có chuyện khác thường đến vậy?

   Trong mắt Chu Phúc, từ cách lấy tên "Học sinh cao trung hành hung võ giả", cho đến chiếc áo ghi dòng chữ “Nhận quảng cáo", cuối cùng là hình thức khiêu chiến ngẫu nhiên, mục đích của chúng đơn giản là thu hút ánh mắt của người khác, từ đó nâng cao khả năng nhận được đề nghị quảng cáo.

   Nhưng theo hắn, bất luận là Lâm Phong thắng tám trận hay mười tám trận, hắn cũng khó lòng nhận được đề nghị quảng cáo từ người khác.

   Mặc dù thiên phú của Chu Phúc không tốt, chỉ có thực lực thể tu ngũ đoạn, nhưng hắn rất thích đến võ đạo quán xem thi đấu.

   Nhờ vậy, hắn biết tại võ đạo quán, cho dù thực lực của ngươi có mạnh, chiến tích của ngươi có tốt, nhưng nếu không tạo đủ nhiệt độ và có đủ sự thu hút thì sẽ không được người hâm mộ để ý, dẫn đến không thể chuyển hoá nó thành lợi ích kinh tế.

   Có thể nói, ngay cả ở Lôi Đình võ đạo quán cũng chỉ có một số rất ít người mới có tư cách đại ngôn.

   Hơn nữa những người đó đều là yêu linh sư, cảnh giới võ đạo đều là ngũ phẩm trở lên, trải qua nhiều năm phát triển, đã sở hữu một số lượng người hâm mộ vừa đủ để tạo ra hiệu ứng quảng cáo, như vậy mới có giá trị đại ngôn trong suy nghĩ của các công ty.

  

  "Chu Phúc, ngươi thấy thế nào, người thiếu niên này mặc dù hơi khoa trương, nhưng ngoại hình lại rất anh tuấn, đây là một điểm cộng đó, không phải ngươi vẫn luôn tìm kiếm minh tinh đại ngôn hay sao?"

   Người bạn nọ thấy dáng vẻ hứng thú của Chu Phúc liền cười nói, trong giọng nói mang theo một tia châm chọc.

  "Ha ha, ngươi đừng xem nhẹ tên nhóc này, chả có bao nhiêu người có thể sở hữu cách đấu thuật mạnh đến vậy ở tuổi 18 đâu." Chu Phúc nói.

  "Nói vậy cũng đúng, ta cũng không ngờ học sinh cao trung bây giờ lại mạnh đến vậy, thế mà lại có thể vượt cấp chiến đấu." Người bạn tán thành nói.

   Đa số học sinh cao trung đều có rất ít kinh nghiệm chiến đấu, việc Lâm Phong có thể đánh bại nhiều lão điểu lăn lộn tại võ đạo quán nhiều năm đã nằm ngoài dự liệu của rất nhiều người, đồng thời làm cho không ít người phải câm lặng.

  "Số khán giả đang xem có vẻ không quá ít, xem ra vẫn có chút hiệu quả!"

   Chu Phúc quan sát hàng dài khán giả trên các khán đài, hiện tại đã là bốn giờ chiều, đó là giờ làm việc, bởi vậy võ đạo quán có hơi hiu quạnh, nếu là ban đêm thì sẽ náo nhiệt hơn nhiều.

   Hiện tại võ đạo quán có khoảng chừng một đến hai vạn người xem, hơn phân nửa trong đó đang chăm chú theo dõi trận đấu này, thông thường chỉ có một số ít tuyển thủ chiến đội nổi danh mới có thể mang lại nhiệt độ như vậy, nhưng điều đáng tiếc nhất là những người khán giả đó đều thuộc dạng xem náo nhiệt, vì vậy loại nhiệt độ này khả năng cao là sẽ không duy trì được quá lâu.

   Chỉ cần một trận đấu thất bại là sẽ chẳng có ai tiếp tục chú ý tới hắn nữa.

  "Đã đến lúc thể hiện trình độ thực sự của mình rồi."

   Liếc mắt nhìn Cao Đồng đứng đối diện, Lâm Phong quyết định không điệu thấp nữa.

   Mục đích của tám trận đấu trước chỉ là để kiếm chút tiền đặt cược nên hắn mới cố ý tỏ ra yếu thế, bây giờ mới là khả năng thực sự của hắn .

   Keng!

   Tiếng chuông tuyên bố bắt đầu trận đấu vang lên, Lâm Phong điểm nhẹ mũi chân lên mặt đất, cả người phóng về phía Cao Đồng như một luồng tia chớp.

  "Tiểu tử, ngươi vẫn còn quá non."

   Cao Đồng đứng im tại chỗ, không có bất cứ hành động gì, vẻ mặt khinh thường.

Mặc dù Lâm Phong đã thắng tám trận liên tiếp, nhưng đối thủ mạnh nhất trong đó mới chỉ là thể tu bát đoạn mà thôi.

   Hắn là thể tu cửu đoạn, chỉ cách võ giả có một bước, cộng với việc đang trong trạng thái đỉnh phong, sức mạnh lẫn thực lực đều hơn xa Lâm Phong, không có gì phải sợ cả.

  "Bịch!"

   Cao Đồng nâng tay phải lên, tuỳ tiện ngăn cản đòn đá ngang của Lâm Phong, quả nhiên lực đạo của đòn đó khá yếu, nhưng ngay lúc hắn chuẩn bị chế giễu Lâm Phong, sắc mặt hắn đột ngột biến đổi.

  "Cái quái gì vậy."

  "Không thể nào!"

   Trên khán đài lúc này, đám khán giả vốn đang hờ hững đột nhiên đứng dậy, trên mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc.

   Trên lôi đài, Cao Đồng cường tráng đang không ngừng né tránh, trước mặt hắn, tên học sinh cao trung liên tục ra đòn, một quyền rồi lại một quyền, cùng lúc đó, trên dưới toàn thân hắn: tay, chân, khuỷu tay, đầu gối,... chỉ cần là bộ phận có thể dùng để công kích, toàn bộ đều hóa thành vũ khí để Lâm Phong sử dụng, không chỉ hung mãnh dữ dằn mà tốc độ còn nhanh đến đáng sợ.

   Mặc dù phạm vi tấn công không lớn, nhưng lại liên miên không dứt, tư thế thanh thoát, mãnh liệt như thiểm điện.

  ”Hự.."

   Ngực bị trúng đòn khiến Cao Đồng đau đớn kêu lên, sự hoảng hốt lộ rõ trong mắt, tại phút giây này, hắn còn chẳng thể phản kích nổi.

   Lâm vào đợt công kích như mưa giông gió bão, lúc nãy hắn đúng nghĩa là một cái bao cát, liên tục trúng đòn, hắn thậm chí không thể di chuyển hai tay để tiến hành phản kích bởi vì những đòn tấn công kia thực sự quá mức cuồng bạo.

   Không biết từ lúc nào, toàn bộ khán đài đã trở nên yên tĩnh.

   Tất cả mọi người hết sức kinh hãi theo dõi cả quá trình, một đại hán trung niên có thực lực thể tu cửu đoạn và thể trạng cường tráng mà lại bị một học sinh cao trung hành hung, lại còn không có nổi năng lực để phản kháng.

   Nếu như không phải những đòn công kích của tên học sinh cao trung ấy quá mức khoa trương thì có lẽ bọn họ còn tưởng hai người này đang diễn kịch.

  "Bốp!"

   Một tiếng “bốp” lớn vang lên, Cao Đồng ngã thẳng xuống đất không dậy nổi, chiến đấu kết thúc!

   Lúc này, mọi người vẫn đang chậm chạp chưa kịp phản ứng.

   Một lát sau, một loạt tiếng đàm luận cùng tiếng chửi rủa vang lên không ngớt.

  "Mạnh quá! Thật sự có người mạnh đến như vậy sao!"

   Trên khán đài, Chu Phúc nhịn không được mà phải đứng dậy, toàn thân run nhẹ, mặc dù chỉ là thể tu cảnh chiến đấu, nhưng lại khiến hắn có cảm giác nhiệt huyết sôi trào.

   Áp chế!

   Áp chế toàn diện!

   Người tên Cao Đồng kia hoàn toàn không thể phản kháng, thứ đó căn bản không phải chiến đấu, mà là ngược sát.

  "Chẳng lẽ hắn thật sự có thể hành hung võ giả?"

   Trong một khoảnh khắc, trong đầu Chu Phúc bất ngờ xuất hiện một ý nghĩ!

   Giữa thể tu cảnh và võ giả là một khoảng cách cực lớn, gần như không thể vượt qua, nhưng nếu quả như thật sự có người làm được, có thể tưởng tượng, đến lúc đó sẽ tạo ra danh tiếng vang dội đến mức nào.

   Độ chú ý đồng nghĩa với nhân khí.

   Hiện tại, những điều mà thiếu niên áo trắng kia đã làm dường như không còn khiến người khác thấy buồn cười nữa

   Ngoài ra, thực lực như vậy cũng chứng minh cho tiềm lực của tên học sinh này, chỉ sợ lúc này đã có rất nhiều người bắt đầu chú ý đến hắn.

  "Không tốt!"

   Chu Phúc phát hiện người phụ trách của Lôi Đình võ đạo quán đang đứng trong khán đài, ngay cả bọn hắn cũng chú ý tới người thiếu niên này sao?

  "Chu Phúc, ngươi đi đâu vậy?"

  "Lần sau gặp rồi nói tiếp."

   Chu Phúc phất tay, không để ý đến lời hỏi thăm của người bạn.

   Trên màn hình lôi đài chỉ cho thấy tuổi tác, thực lực và chiến tích của người tham chiến, hắn cần biết nhiều thông tin hơn.

   Nếu có thể, hắn muốn ký kết hợp đồng với thiếu niên này.