Chương 30: Khiêu khích khán giả

"Không thể nào, thật sự là học sinh cao trung sao?"

  "Sắp thi tốt nghiệp trung học rồi mà không ở trường học bài đi, chạy tới đây làm gì?"

  "Ha ha, thật sự là chọc cười chết ta rồi."

  "Nhận quảng cáo, đây là muốn thu hút tài trợ a, tên nhóc này tưởng mình là đội viên Lôi Đình chiến đội ư? Thèm tiền đến phát điên rồi."

  "Nhóc con, mau tranh thủ thời gian đi xuống đi, nếu không đến lúc đó bị đánh gãy chân thì đừng có mà khóc nhè!"

   Sau khi Lâm Phong ra sân, chiếc áo phông trắng buồn cười kia khiến rất nhiều người chú ý, đủ loại trêu chọc chế giễu lập tức đua nhau mà tới.

   Đối với cái này, Lâm Phong bất động thanh sắc, thậm chí miệng còn hơi nhếch lên, để lộ một tia khinh thường, hắn chĩa thẳng ngón giữa về phía khu vực phát ra âm thanh lớn nhất!

   Rất rõ ràng, hắn đang khiêu khích khán giả.

   Mấy chuyện như đấu sĩ khiêu khích người xem là rất hiếm thấy, bởi vậy khi hành động khiêu khích của Lâm Phong vừa ra, thứ nhận được chính là những lời chế nhạo càng thêm điên cuồng, thậm chí xen lẫn trong đó còn có cả mấy lời chửi rủa thô tục.

   Âm thanh huyên náo kia làm những người đang xem thi đấu ở nơi xa phải nhíu mày, đưa mắt nhìn về chỗ đó.

   Lôi Đình võ đạo quán có một trăm cái lôi đài, hầu như lúc nào cũng có người sử dụng.

   Khán giả chắc chắn không thể xem tất cả lôi đài cùng một lúc, vậy nên bọn hắn thường chọn lôi đài có thực lực không chênh lệch nhiều với bản thân, hoặc là lôi đài có trận đấu đặc sắc nhất để quan sát.

   Những người này chủ yếu tập trung quanh năm lôi đài nằm ở khu vực trung tâm.

   Vị trí lôi đài của Lâm Phong không quá tốt, nằm ở chỗ vắng vẻ nhất, đây là vì chiến tích thi đấu của hắn chẳng có gì, xung quanh gần như không có người xem, bất quá do tiếng bàn tán và tiếng mắng chửi mà rất nhiều người đã bị hấp dẫn tới đây.

  "Xem ra hiệu quả không tệ."

   Lâm Phong bắt đầu làm nóng người, không ngừng vung tay đá chân, mặt quay về hướng khán đài lớn nhất.

   Theo góc nhìn của khán giả, Lâm Phong lúc này chính là đang tỏ ra phách lối, tiến hành tấn công bọn hắn.

   Rất rõ ràng, đây cũng là khiêu khích.

   Nếu không phải có nhân viên bảo an, chỉ sợ có vài người tính tình nóng nảy đã xông lên lôi đài luôn rồi.

  "Ha ha."

   Nhìn đám khán giả sắp tức đến phát điên, Lâm Phong cười ha ha.

   Hỏa lực địch nhân càng mãnh liệt, hắn càng hài lòng, nếu không có người chú ý thì hắn làm sao có thể thu hút đầu tư?

   Hắn đến Lôi Đình võ đạo quán không phải là để kiếm tiền đặt cược.

   Tám trăm tệ của hắn chỉ có thể lãi được một số tiền nhỏ, hơn nữa cũng chỉ làm được một lần duy nhất, thứ hắn muốn bán chính là quảng cáo!

   Cho nên càng nhiều người chú ý, giá quảng cáo lại càng cao, đây cũng là nguyên nhân hắn quyết định chọn cái tên "Học sinh cao trung hành hung võ giả".

  "Tiểu tử, ngươi quá phách lối."

   Một giọng nói thách thức truyền đến, có một người thanh niên khoảng 20 tuổi, mặc võ phục màu đen xuất hiện ở phía đối diện lôi đài.

   Trên màn hình lôi đài bắt đầu hiển thị thông tin của hai bên.

  【 Vương Huy, 20 tuổi, thể tu bát đoạn, số trận chiến: 17 trận, chiến tích: 9 thắng, 7 thua, 1 hoà 】

  【 Lâm Phong, 18 tuổi, thể tu thất đoạn, số trận chiến: 0 trận, chiến tích: 0 thắng, 0 thua, 0 hoà 】

  "Có lầm không vậy?"

   Không ít người lộ vẻ nghi hoặc, thể tu thất đoạn sao lại ghép đấu được với đối thủ thể tu bát đoạn, huống chi chiến tích còn khác biệt như ngày và đêm như vậy.

   Không phải nên là gà con đấu gà con sao?

  "Ngọa tào, các ngươi xem kìa, tên học sinh cao trung này chọn hình thức ngẫu nhiên, tiểu tử này quả nhiên phách lối y như tên hắn."

   Rất nhanh liền có người hiểu ra, chỉ có hình thức ngẫu nhiên mới có thể như thế.

   Nghe vậy, đám người vội vàng lấy điện thoại di động ra bắt đầu đặt cược.

   Rất nhanh, tỉ lệ đặt cược trên chiếc màn hình lớn bắt đầu thay đổi.

  "1 cân 2.7, gần hai ngàn tệ sắp vào tay."

   Lâm Phong nhìn tỉ lệ đặt cược của mình trên màn hình, hài lòng gật đầu nhẹ.

   Hắn cược bản thân tám trăm tệ, nếu như chiến thắng thì sẽ có thể nhận được khoảng hai ngàn.

   Sau khi năm phút đặt cược kết thúc, trên màn hình đột nhiên xuất hiện một đạo tia chớp màu đỏ, báo hiệu bắt đầu chiến đấu.

  "Tiểu tử, ngoan ngoãn về đọc sách đi, xã hội không dễ lăn lộn như ngươi nghĩ đâu."

   Vương Huy cười nói, không tiếp tục nói nhảm, cất bước tiến công, thân hình lắc lư trái phải, không ngừng biến hóa, ngay khi đến gần Lâm Phong liền lượn vòng một cái, cánh tay thẳng tắp như đao, xẹt qua một đường vòng cung công kích vào đầu Lâm Phong, trong không khí phát ra một tiếng rít nhẹ.

   Dường như không phản ứng kịp, Lâm Phong vội vàng nâng hai tay lên để bảo vệ đầu, chỉ nghe tiếng bịch trầm thấp, thân hình của hắn nhịn không được mà lui lại ba bước, nhưng không chờ hắn đứng vững, đối thủ đã nhanh chóng di chuyển đến trước mặt hắn, tấn công mãnh liệt như một con báo săn.

   Xoạt xoạt xoạt!

   Tốc độ chặt cổ tay quá nhanh, những nhát chém làm cho không khí bị nén lại và tạo ra tiếng nổ chói tai.

   Lâm Phong tránh né một cách khó khăn, những đòn không tránh được thì chỉ có thể dùng hai tay ngăn cản, thân hình không ngừng lui về sau.  

  "Cút xuống mau."

   Nhìn thấy Lâm Phong bị đẩy đến góc lôi đài, miệng Vương Huy lộ ra nụ cười thắng lợi, nhưng lúc này, Lâm Phong vốn rơi vào thế yêu đột nhiên dừng bước, thân thể di chuyển né đòn tấn công như tơ liễu trong gió, sau đó xương cốt toàn thân xoắn lại một cái, cả người như là sợi thép bị kéo căng, trong nháy mắt bộc phát!

   Bốp!

   Vương Huy không có lấy một tia phòng bị trực tiếp bị đánh xuống lôi đài, mặc dù không bị thương tích, nhưng sắc mặt mờ mịt, có vẻ như vẫn chưa thể chấp nhận hiện thực.

  "Không thể nào, đã sắp thắng rồi mà lại rớt xuống."

  "Đồ phế vật, ngay cả học sinh cao trung còn đánh không lại."

  "Lỗ rồi, lỗ nặng rồi, mất của ta một vạn tệ rồi."

  "Ha ha, ta kiếm lời hơn ba ngàn tệ, ta đã nói tiểu tử này dám phách lối như vậy, chắn chắn có thực lực, ta đúng là người thông minh a."

   Có người vui có người buồn, còn người thua rõ ràng không phục, sắc mặt hùng hùng hổ hổ.

  "Ta cũng không ngờ nó sẽ như thế a!"

   Vương Huy bị đá ra ngoài sàn đấu sắc mặt hậm hực!

   Hắn có cảm giác từ khi mở màn, mình vẫn luôn chiếm ưu thế, Lâm Phong một mực rơi vào thế hạ phong, không thể phản kháng, nhưng tại sao người thất bại sau cùng lại là mình?

  "Chắc chắn là do khinh địch, thật sự là đáng tiếc."

   Hắn không có mặt mũi nhìn ai nữa, cúi đầu đi ra khỏi khu vực lôi đài, không dám nói gì cả.

   Lúc này, số trận thắng cảu Lâm Phong tăng lên thành 1.

  "Sao tiểu tử này vẫn chưa đi xuống?"

   Có người hiếu kì nói, bởi vì bọn hắn thấy Lâm Phong vẫn đang đứng trên lôi đài, khởi động tay chân.

  "Là đang hưởng thụ sự chú ý sao? Thật muốn đánh cho hắn một trận!"

   Đám người truyền đến âm thanh bất mãn.

   Bất quá khi bọn hắn thấy trên màn hình hiển thị ghép đấu thành công mới hiểu ra Lâm Phong đang chuẩn bị tiếp tục chiến đấu, lúc bấy giờ, một số người không phục bắt đầu hưng phấn.

   Theo bọn hắn nghĩ, chiến đấu lâu như vậy, thể lực Lâm Phong chắc chắn đã giảm xuống đáng kể, lại thêm đối thủ lần này cũng là thể tu bát đoạn, chiến tích càng là cao tới 25

trận thắng, chỉ thua 7 trânnj, Lâm Phong nhất định sẽ thua.

  Tỉ lệ đặt cược của Lâm Phong nhanh chóng lên tới 1 cân 4.2.

  "Ha ha, lại kiếm được tiền rồi."

   Trên khán đài, Cao Hải hưng phấn hô to: "Cố lên."

   Chỉ có mình hắn biết thực lực thật sự của Lâm Phong, ngay cả thể tu cửu đoạn cũng không phải đối thủ của Lâm Phong, huống chi là thể tu bát đoạn!

   Quả nhiên, kết quả chiến đấu y như Cao Hải dự đoán, lại là trải qua mấy chục hiệp giằng co, cuối cùng Lâm Phong một đá một cú làm đối thủ bay ra bên ngoài lôi đài.

   Năm phút sau, hệ thống bắt đầu ghép đấu đối thủ.

   Năm phút sau nữa, hệ thống lại bắt đầu ghép đấu đối thủ.

  "Ta không tin nổi nữa, tiểu tử này mạnh quá."

  "Năm trận đấu, sau mỗi trận nghỉ ngơi năm phút là phục hồi rồi sao?"

  "Ngươi thử nói xem, liệu cái tên học sinh cao trung này có đang giả heo ăn thịt hổ hay không?"

   Trong tiếng bàn luận của mọi người, Lâm Phong một mực tiếp tục chiến đấu.

   Tám trận liên tục, Lâm Phong toàn thắng, lúc này, không ít khán giả đã sắp phát điên.

   Những người thua trận mặt đỏ tía tai.

  "Tám hiệp, trên tay hiện tại chắc có khoảng mười bảy vạn."

   Lâm Phong trong lòng cảm thán, nói.

   Thẻ đấu võ của hắn chỉ là thẻ đồng sơ cấp nhất, thể tu cảnh đều là thẻ đồng, hạn mức đặt cược cao nhất là một vạn.

  "Ảo quá vậy, tên học sinh cao trung này mạnh mẽ quá!"

  "Thắng liền tù tì tám trận, khó trách dám phách lối như vậy."

   Trong tiếng nghị luận, khán đài số 96 vốn vắng vẻ ít người bây giờ đã chật kín chỗ, rất nhiều người trực tiếp đứng dưới lôi đài xem tranh tài.

   Ngay cả nhân viên võ đạo quán cũng bị kinh động, trực tiếp chiếu các trận đấu của Lâm Phong lên chiếc màn hình ở trung tâm.

   Ở trận đấu thứ chín, Lâm Phong gặp một nam tử trung niên tên là Cao Đồng, nam tử trung niên này có chiến tích là: 57 thắng, 4 thua; tại Lôi Đình võ đạo quán có vẻ có chút danh tiếng, không ít khán giả hô to:

  "Cao lão nhị, cho hắn một bài học đi!"

   Lúc này, tỉ lệ đặt cược của Lâm Phong trực tiếp lên đến con số 1 cân 4.7, tỉ lệ đặt cược siêu cao khiến Lâm Phong càng thêm vui vẻ.

   Nụ cười quỷ dị kia làm khán giả có một loại dự cảm không tốt.