Sau khi xác định Dương Phàm sẽ gia nhập, Lâm Phong nói kế hoạch của mình cho hắn: "Bắt đầu từ ngày mai ngươi hãy thu thập danh sách xã viên tiềm năng ở trường, yêu cầu thứ nhất là bối cảnh, tiếp theo là thiên phú và thực lực!"
"Rõ."
Dương Phàm gật đầu, sau đó nói ra chuyện giang hồ thông tấn xã do mình thành lập.
"Hả!"
Hai mắt Lâm Phong sáng lên, hắn không ngờ tới còn có niềm vui ngoài ý muốn.
Hắn vốn còn tưởng rằng Dương Phàm chỉ mới có kế hoạch cho sự nghiệp tương lai thôi, không hề nghĩ rằng hắn vậy mà đã bắt đầu tiến hành đặt nền móng cho sau này.
Ba thành viên hạch tâm, trong tay mỗi người còn có hơn mười nhãn tuyến.
Mặc dù chỉ là một xã đoàn nhỏ giữa các học sinh, nhưng để làm được đến một bước này đã là rất không dễ dàng.
Mặc dù những người đó đều không có thiên phú hay bối cảnh đặc biệt, nhưng nếu như tốt nghiệp xong còn có thể làm việc với nhau thì nói không chừng sẽ đạt được sự phát triển đáng kể.
"Làm tốt lắm, bất quá giang hồ thông tấn xã của ngươi tạm thời vẫn sẽ do ngươi tự tay quản lí và phát triển, chờ võ đạo xã của chúng ta thực sự phát triển lớn mạnh thì đến lúc đó chúng ta sẽ làm chỗ dựa cho các ngươi."
Lâm Phong vỗ vai Dương Phàm, cười nói:
"Ta vẫn chưa biết nên đặt tên võ xã là gì, bây giờ mượn cái tên thông tấn xã của ngươi, võ đạo xã của chúng ta sẽ được gọi là giang hồ võ đạo xã, từ hôm nay ngươi cùng Cao Hải chính là thành viên hạch tâm của võ xã."
"Giang hồ võ đạo xã, cái tên này nghe rất ngầu đó!"Cao Hải hưng phấn nói.
"Ừ, đây đúng là một cái tên hay."
Dương Phàm cũng cười, cảm thấy rất hài lòng với cái tên này.
Mặc dù không biết lòng tin của Lâm Phong là từ đâu tới, không biết hắn sẽ làm gì để những học sinh có bối cảnh kia tự nguyện gia nhập.
Ngay cả khi bọn hắn chấp nhận gia nhập, Dương Phàm cũng vô pháp dự đoán liệu giang hồ võ đạo xã có thể phát triển lớn mạnh hay không.
Nhưng ít nhất từ giờ phút này trở đi, hắn sẽ không còn phải chiến đấu một mình nữa.
Loại cảm giác có tổ chức chống lưng này thật sự rất khiến cho người ta hưng phấn.
"Tốt, hiện tại ngươi đang bị thương nên hãy đi tới bệnh viện để chữa trị trước đi, ta sẽ tìm ngươi vào tối nay." Lâm Phong nói.
"Có chuyện gì sao?" Dương Phàm thắc mắc.
"Đợi đến tối rồi nói, ta có sổ truyền tin của lớp, đến lúc đó ta sẽ gọi điện thoại cho ngươi."
......
Sau khi tạm biệt Dương Phàm, Lâm Phong và Cao Hải liền cúp học.
Đối với một học sinh, trả thù là không được để qua ngày hôm sau, nếu như không ngoài ý muốn, sau khi tan học đám Mạc Huân liền sẽ tìm hắn gây phiền phức.
Vì để tránh phiền phức, Lâm Phong quyết định rút lui trước.
Đây không phải là e ngại, chẳng qua là cảm thấy không cần thiết.
Tuy rằng Lâm Phong không e ngại, nhưng hắn cũng không có dự định giả heo ăn thịt hổ.
Qua mấy ngày nữa, đến khi thầy trò toàn trường đều biết hắn là siêu cấp thiên tài, khi đó một chút phiền toái sẽ nhanh chóng tự động biến mất.
Đối với Lâm Phong, đám người Mạc Huân chỉ là tiểu nhân vật vô giá trị.
"Phong ca, chúng ta thật sự sẽ thành lập võ đạo xã của riêng mình sao?"
Xuyên qua khu phố náo nhiệt, Cao Hải nhìn ngang liếc dọc đồng thời nhịn không được bèn hỏi.
Hắn vẫn đang tiêu hóa cái thông tin bất ngờ vừa rồi.
Võ đạo xã của riêng mình?
Có ngẫm nghĩ lại cũng là bất khả tư nghị.
"Đương nhiên." Lâm Phong gật đầu.
"Thế chúng ta cũng sẽ thu xã phí sao?" Cao Hải tiếp tục hỏi.
Nếu như có thể làm giống tinh anh võ đạo xã, có xã viên của riêng mình, một tháng kiếm hơn trăm vạn xã phí, thế thì đúng là giàu to.
Thậm chí không cần đến một trăm vạn, đối với Cao Hải, chỉ mười vạn thôi cũng là một số tiền khổng lồ.
Gia đình hắn một năm còn không tiết kiệm nổi một vạn tân tệ.
"Chúng ta không thu xã phí, nhưng sẽ lợi dụng bọn hắn để kiếm tiền."
"Kiếm kiểu gì vậy?"
"Về sau ngươi sẽ biết."
Hai người vừa nói chuyện phiếm, vừa đi đến trung tâm thành phố.
Đã hành lập giang hồ võ đạo xã xong, bây giờ đến với kế hoạch tiếp theo, Lâm Phong cần một chút tiền vốn, khắp người hắn lúc này chỉ còn 300 tân tệ, nhất định phải đi kiếm một chút.
"Đại Hải, trên người ngươi có bao nhiêu tiền?"
"Để ta xem một chút, còn hơn năm trăm."Cao Hải thò tay móc túi, đếm tiền rồi nói.
"Cho ta mượn đi, bây giờ chúng ta sẽ đi kiếm một chút tiền."
Lâm Phong vừa nói xong, Cao Hải không chần chờ chút nào liền đưa hết tiền cho Lâm Phong, cũng không hỏi tại sao, trong khi đấy là tiền ăn nửa tháng còn lại của hắn.
"Phong ca, chúng ta đang đi đâu vậy?"
"Lôi Đình võ đạo quán."
Dưới sự dẫn đầu của Lâm Phong, hai người đi tới Lôi Đình võ đạo quán nằm ở trung tâm thành phố.
Trong thời đại đại tu luyện võ đạo khôi phục, toàn dân thượng võ, các loại võ đạo quán mọc lên như nấm.
Đối với võ giả, kỹ xảo chiến đấu là đại sự liên quan tới sinh tử, muốn kỹ xảo tốt cần được ma luyện, muốn ma luyện cần có đối thủ, bởi vậy võ đạo quán là nơi huấn luyện mỗi ngày không thể thiếu của rất nhiều võ giả.
Nhiều người không có võ đạo thiên phú cũng muốn đến võ đạo quán rèn luyện thân thể, ma luyện thể phách.
Tại Giang Thành, Lôi Đình võ đạo quán là nổi tiếng nhất.
Lôi Đình võ đạo quán là sản nghiệp trực thuộc Lôi Đình câu lạc bộ, tọa lạc ở khu vực phồn hoa nhất trung tâm thành phố, chiếm diện tích rất lớn, sánh ngang một cái quảng trường thương mại.
Trên tường ngoài Lôi Đình võ đạo quán, một chiếc màn hình lớn đang chiếu một trận đấu kịch liệt.
Song phương chiến đấu không có linh lực phụ thể, rõ ràng đều là thể tu cảnh, tiếng thở dốc kịch liệt cùng âm thanh đấm đá thu hút sự hiếu kỳ và ánh mắt hưng phấn của những người qua đường.
"Đi thôi."
Mang theo Cao Hải đang vô cùng tò mò, Lâm Phong tiến vào Lôi Đình võ đạo quán.
Mới vừa vào cửa, một luồng khí lạnh liền đập thẳng vào mặt hai người, thứ đầu tiên hấp dẫn sự chú ý của Lâm Phong chính là một chiếc màn hình hình chữ nhật khổng lồ ở giữa đại sảnh.
Trên màn hình thỉnh thoảng có vài dòng chữ hiện lên, ở ngay dưới nó, rất nhiều võ giả cầm giấy bút trong tay, mắt nhìn lên màn hình, đôi lúc ghi chép hoặc thảo luận một chút.
Lôi Đình võ đạo quán có ba tầng, tầng một là đại sảnh nhiệm vụ.
Ngoại trừ có tác dụng là tập luyện ra, Lôi Đình võ đạo quán cũng là nơi võ giả giao lưu với nhau hoặc công bố nhiệm vụ.
Dù sao tinh lực võ giả cũng có hạn, rất nhiều võ giả sẽ công bố nhiệm vụ ở đây để tìm người giúp tìm kiếm vật mình cần, có cái là võ kỹ hay yêu linh, có cái lại là thiên tài địa bảo.
Chỉ cần đưa ra tiền đặt cọc, gần như chuyện gì cũng có thể làm được.
Tầng hai là sân huấn luyện và phòng ăn.
Tầng ba mới là võ quán, đồng thời cũng là nơi náo nhiệt nhất.
Lâm Phong mang theo Cao Hải đi thẳng lên tầng ba, vừa ra khỏi thang máy, một cỗ khí tức sôi trào liền vụt tới, tiếng hò hét, tiếng gào thét, tiếng thét chói tai liên tiếp vang lên.
Cách đó không xa, hơn trăm cái lôi đài phân bố khắp nơi, ngoài ra còn chín chiếc màn hình treo trên trần nhà chiếu hình ảnh những trận đấu đáng xem, trận đấu đặc sắc nhất sẽ được xuất hiện trên chiếc màn hình nằm ở chính giữa.
"Chơi chết hắn đi."
"Phế vật, ngươi chưa uống sữa à?"
Lúc này, đám người xem nhiệt tình lớn tiếng hò hét, nguyên nhân cho dáng vẻ điên cuồng kia hiển nhiên là đặt cược.
Lâm Phong cùng Cao Hải đi thẳng tới một quầy tiếp tân.
"Xin chào tiên sinh, xin hỏi ngài cần phục vụ gì?"
Tiểu muội tiếp tân nhiệt tình nói, không vì Lâm Phong mặc đồng phục mà tỏ ra lười biếng.
"Giúp ta đăng kí một tài khoản thi đấu, ta chuẩn bị tham gia vào đấu trường."
"Ừm, lần đầu làm tài khoản thi đấu cần trả một trăm tân tệ, xin ngài cung cấp số căn cước."
Số căn cước tương đương với thẻ căn cước cùng sơ yếu lý lịch của một người, từ khi sinh ra đến khi đi học, nơi ở hay thực lực đều sẽ được ghi chép, có thể được thay đổi theo thời gian.
Sau khi ghi lại số căn cước và nghiệm chứng dấu vân tay, tiểu muội tiếp tân vừa gõ phím vừa mỉm cười:
"Được rồi, Lâm Phong tiên sinh, ngươi hãy đi kiểm tra thực lực trước rồi sau đó có thể chọn một cái tên."
Khảo nghiệm thực lực thể tu cảnh rất đơn giản, chính là đứng bên trong một thiết bị hình bán cầu để quét thân thể, khi đó kinh mạch đã được khí huyết cường hóa sẽ hiện ra.
"Có 73 sợi kinh mạch hồng hoá, thực lực thể tu thất đoạn, đẳng cấp tài khoản của ngài là cấp 1, bây giờ xin mời chọn một cái tên." Tiểu muội tiếp tân nói.
"Tên hả? Thế thì gọi là "Học sinh cao trung khiêu chiến nhất phẩm võ giả" đi."
Lâm Phong không chút do dự nói, hiển nhiên đã sớm nghĩ kỹ.
Nghe được cái tên này, không chỉ có Cao Hải thấy kinh ngạc, sắc mặt tiểu muội tiếp tân cũng hơi sững sờ, kinh ngạc nói:
"Tiên sinh, ngài chắn chắn là cái tên này chứ?"
Nàng đã làm việc ở Lôi Đình võ đạo quán ba năm, nhưng người lấy tên phách lối như vậy phải nói là rất hiếm thấy!
Cái này sẽ thu hút cừu hận đến mức nào a!
Trên phần thông tin cá nhân, Lâm Phong này năm nay cao trung năm ba, 18 tuổi.
Thực lực trong số học sinh cùng tuổi coi như không tệ, nhưng cũng chỉ mới thể tu thất đoạn, chút thực lực này mà đã dám hò hét khiêu chiến võ giả, đây không phải là không tự lượng sức sao?
Phải biết mặc dù võ đạo quán nghiêm cấm hạ sát thủ, nhưng mấy chuyện như đứt tay, đứt chân vẫn rất hay xảy ra.
Võ giả không có mấy người tốt tính, dùng cái tên như vậy rất dễ khiến người khác ngứa mắt, nói không chừng sẽ xuất thủ nặng tay.
"Phong ca, hay là đổi tên khác đi?"
Cao Hải cũng đề nghị.
Hắn thấy, cho dù Lâm Phong vô địch thể tu cảnh thì cũng khó lòng đánh lại võ giả.
"Đúng vậy a, tiên sinh, ngài đổi tên khác đi, cái tên này không dễ nghe."
Tiểu muội tiếp tân khuyên, nàng không muốn nhìn thấy vị tiểu soái ca trước mắt này bị người khác ném ra ngoài.
"Được rồi, thế thì đổi vậy."
Lâm Phong gật đầu nhẹ, ngay khi tiểu muội tiếp tân thở dài một hơi, hắn nói ra cái tên mới:
"Đổi giúp ta thành học sinh cao trung hành hung võ giả!"
Theo Lâm Phong, cái tên vừa nãy đúng là hơi kém ấn tượng.
Học sinh cao trung hành hung võ giả?
Tiểu muội tiếp tân vừa định nhập vào máy vi tính, liền bị cái tên này làm cho bối rối.
Sao mà càng đổi lại càng khoa trương vậy!
Ngươi thật sự không sợ bị đánh chết sao?
"Ngài chắc chắn?"
Lúc này, khuôn mặt ôn nhu nhỏ nhắn của tiểu muội tiếp tân trong nháy mắt sụp đổ, dưới con mắt của nàng, Lâm Phong đơn giản là một kẻ hâm thích tự tìm phiền phức.
Sau khi Lâm Phong gật đầu xác định, nàng không tiếp tục thuyết phục, trực tiếp đăng ký cho Lâm Phong rồi lấy ra một tấm thẻ màu đồng thau.
"Giúp ta đặt cược toàn bộ."
Lâm Phong lôi ra toàn bộ số tiền có trong người, hết thảy 812 tệ, đưa cho tiểu muội tiếp tân, nói:
"Hình thức ngẫu nhiên, giới hạn cao nhất là nhất phẩm võ giả, không cần được ta đồng ý, tất cả tiền thắng tự động đặt cược lần nữa!"
Tiểu muội tiếp tân lúc này đã chắc chắn Lâm Phong có chút không bình thường.
Hình thức chiến đấu phổ biến tại võ quán là hình thức cân bằng.
Có nghĩa là hệ thống sẽ căn cứ vào tuổi tác và thể trọng đấu sĩ, sau đó lại căn cứ vào chiến tích để chọn một đối thủ ngang sức, như vậy thực lực hai bên sẽ ngang nhau, không có sự chênh lệch quá nhiều, nhưng hiệu quả ma luyện cũng không quá cao.
Còn hình thức ngẫu nhiên là một loại hình thức khiêu chiến khác của võ đạo quán, không quan tâm chiến tích và số liệu, thay vào đó sẽ ngẫu nhiên chọn lựa đối thủ.
Chỉ có người tuyệt đối tự tin với bản thân mới dám làm vậy.
Trong mắt tiểu muội tiếp tân, lần đầu tham gia thi đấu, thực lực chỉ có thể tu thất đoạn liền dám ngẫu nhiên chọn lựa đối thủ đã đủ điên cuồng.
Lại còn giới hạn ở nhất phẩm võ giả?
Cũng chính là đối thủ có thực lực cao nhất gặp phải có thể là nhất phẩm võ giả!
Thể tu thất đoạn đấu nhất phẩm võ giả, đây là đang muốn chết sao?
Tại Lôi Đình võ đạo quán, người đặt cược chỉ có thể tự đặt mình thắng, đây là quy tắc, nhưng người muốn đặt cược tuần hoàn lại rất ít thấy.
Tám trăm tệ mặc dù không nhiều, nhưng cũng không cần thiết phải lãng phí.
Không thuyết phục nữa, tiểu muội tiếp tân đang tưởng tượng cảnh lát nữa Lâm Phong sẽ bị đánh đập dã man.
Cạch cạch cạch......
Tiểu muội tiếp tân gõ phím.
Cùng lúc đó, trên vùng chờ ghép đấu trên một chiếc màn hình lớn, một cái tên xuất hiện: "Học sinh cao trung hành hung võ giả".
Cái tên này vừa xuất hiện liền ngay lập tức khiến không ít người chú ý.
Giữa một hàng dài danh sách, chỉ có cái tên này là dài nhất, đặc biệt nhất, kiêu ngạo nhất, muốn không bị chú ý cũng khó khăn.
"Đó là ai vậy, học sinh cao trung bây giờ đều phách lối như vậy sao?"
"Nói không chừng là một thiên tài, đương nhiên, cũng có thể là một đứa ngớ ngẩn."
"Đang chờ ghép đấu tại khu 96, chọn vị trí vắng vẻ như thế, quả nhiên là gà con!"
Có không ít người bị cái tên này hấp dẫn, muốn thử nhìn một chút cái tên học sinh cao trung kia trông như nào mà lại phách lối đến như vậy.
Khi bọn hắn đi tới khu 96, có một thiếu niên đang bước lên lôi đài, đám người trong nháy mắt cảm thấy như bị sốc.
"Vãi l*n!"
"Dcm!"
"Ảo vậy!"
Tiếng kinh hô không ngừng vang lên.
Chỉ thấy thiếu niên kia mặc áo phông màu trắng, kiểu dáng rất phổ thông, cổ tròn rộng, là đồ được võ đạo quán cung cấp miễn phí, nhiều người ở đây cũng có mặc, nhưng duy chỉ có thiếu niên này là đặc biệt nhất.
Trên mặt trước của chiếc áo phông viết một dòng chữ "Học sinh cao trung hành hung võ giả", trên mặt sau viết "Nhận quảng cáo", ở phía dưới còn vẽ thêm một hình vuông.
Rất hiển nhiên, cái hình khối méo mó kia chính là cái gọi là "Nhận quảng cáo".