"Chỉ là cửu giai yêu linh mà thôi."
Lời nói này đã không thể dùng phách lối để hình dung, nếu như bị người khác biết được, chỉ sợ sẽ cảm thấy Lâm Phong điên rồi.
Ngày thức tỉnh hôm qua, thập đại thiên tài hào quang rực rỡ, oanh động Giang Thành, nhưng ngoại trừ Diệp Thu, liệu còn ai có tư cách nói như vậy.
Cao Hải không biết phải nói cái gì, ngơ ngác nhìn Lâm Phong.
"Bằng vào hồn lực của ta, ta còn có thể luyện hóa yêu linh cao cấp hơn, như là Địa Bảng yêu linh, nhưng mà vận khí không tốt không tìm được yêu linh phù hợp."
Lần này, ngay cả Dương Phàm cũng cảm thấy cực kỳ sốc.
Mình không nghe lầm chứ, cái gì mà cửu giai yêu linh mà thôi?
Mà thôi?
Thứ này sao lại có cảm giác nghe không đúng như vậy?
Hắn muốn luyện hóa yêu linh trên Địa bảng, mình không có nghe lầm chứ?
Hẳn là không a!
Mặc dù cảm thấy không thể tin nổi, nhưng hai người cũng không quá hoài nghi tính chân thực trong lời nói của Lâm Phong.
Lời nói dối như vậy căn bản không kéo dài được bao lâu, lừa bọn họ thì có cái gì tốt chứ.
Trừ khi Lâm Phong thật sự điên rồi.
"Khó trách trước đó trông ngươi hoàn toàn không có chút uể oải hay khổ sở nào."
Cao Hải lúc này chợt nhận ra điều gì đó.
Hắn rốt cuộc cũng hiểu ra vì sao dù thất bại trong ngày thức tỉnh, Lâm Phong từ đầu đến cuối đều rất bình tĩnh.
"Cũng chỉ có một mình Diệp Thu toả sáng!"
"Một ngày nào đó chúng ta sẽ đứng trên sân khấu thế giới!"
Lúc này, Cao Hải đột nhiên nhớ tới những thứ Lâm Phong đã nói trong ngày thức tỉnh.
Hắn cuối cùng đã hiểu tại sao sau khi luyện hóa thất bại, Lâm Phong lại dám nói ra những thứ cuồng vọng, thậm chí là điên cuồng như thế.
Về sau, cho dù gia đình Nhã Ca tỏ thái độ như vậy với Lâm Phong, hắn vẫn có thể mặt không đổi sắc.
Mặc cho hôm nay chia tay, Lâm Phong vẫn rất bình tĩnh.
Hoá ra, sự tự tin là từ đây mà ra!
Nhã ca chỉ là thể tu lục đoạn, luyện hóa bát phẩm Mị Hoặc Chi Điệp, mà Lâm Phong là thể tu thất đoạn, ngay cả cửu giai yêu linh cũng nhìn không thuận mắt, muốn luyện hóa yêu linh trên Địa Bảng.
Cao Hải vốn còn đang cảm thấy tức giận vì Nhã Ca tỏ ra thực dụng như vậy, nhưng bây giờ, hắn không còn cảm thấy gì nữa.
Bây giờ Cao Hải mới chịu tin Lâm Phong là người chia tay Nhã Ca.
"Phong ca, nếu ngươi đã có thể luyện hoá yêu linh trên Địa bảng, tại sao ngươi không nói gì với Nhã Ca?" Cao Hải hỏi.
"Ngươi nghĩ cứ nói cái gì là người khác sẽ tin sao? Mà dù có tin thì sao chứ?"Lâm Phong hỏi ngược lại.
Cao biển im lặng, hắn tự hỏi bản thân: Nếu là mình, mình sẽ nói sao?
Hắn cũng không biết đáp án.
"Phong ca, vậy nếu giờ ngươi luyện hóa Địa Bảng yêu linh, tam đại anh hùng học viện chắc chắn đều sẽ muốn đặc chiêu!"
Cao biển rất nhanh lại trở nên hưng phấn, nói.
Tam đại anh hùng học viện a!
Nếu như Lâm Phong có thể gia nhập tam đại anh hùng học viện, mình cũng có thể được nhờ chút ít.
"Cho dù không luyện hóa yêu linh, ta cũng có thể thi đậu tam đại anh hùng học viện."
Lâm Phong lắc đầu nói.
Từ trong giọng nói của hắn có thể nghe ra được hắn rất có lòng tin với việc thi đậu tam đại anh hùng học viện, có thể nói là mười phần chắc chín.
"Có ý gì?"
Sắc mặt Cao Hải vô cùng nghi ngờ, không luyện hóa Địa Bảng yêu linh thì làm sao thi được vào tam đại anh hùng học viện?
Lâm Phong chỉ có thực lực thể tu thất đoạn, cho dù đột phá thể tu bát đoạn trước khi thi đại học thì vẫn còn cách rất xa tiêu chuẩn trúng tuyển.
Dương Phàm cũng nhìn Lâm Phong, cũng có chút thắc mắc.
Dưới mắt nhìn chăm chú của Cao Hải và Dương Phàm, Lâm Phong ngữ khí bình tĩnh nói:
"Những năm này, thật ra ta luôn một mực áp chế tốc độ tu luyện của mình, bằng không, ta đã sớm trở thành võ giả rồi."
Cao Hải và Dương Phàm tròn xoe mắt nhìn nhau, trong ánh mắt của đối phương, ngoại trừ thể hiện sự nghi hoặc cùng kinh ngạc, càng nhiều hơn chính là kinh sợ.
Vừa rồi, Lâm Phong nói hắn từ bỏ việc luyện hóa cửu giai Tử Lân trong ngày thức tỉnh là bởi vì có tự tin có thể luyện hóa Địa Bảng yêu linh.
Bây giờ còn nói những năm qua hắn luôn áp chế tốc độ tu luyện của mình, bằng không đã có thể trở thành võ giả?
Khắp cả Giang Tâm nhất trung còn chưa có lấy một võ giả.
Từng chuyện một cái này càng ly kỳ hơn cái trước khiến người khác khó mà tin được.
Trong mắt hai người, chắc không phải là vì Lâm Phong thất bại trong ngày thức tỉnh, lại thêm bị chia tay mới dẫn đến đầu óc có vấn đề đâu nhỉ?
Còn có ba tháng nữa là sẽ thi tốt nghiệp trung học, nếu thật sự hắn xảy ra vấn đề thì cần phải sớm tranh thủ thời gian trị liệu, tranh thủ thời gian uống thuốc.
"Phong ca, ngươi......"
Cao Hải sắc mặt biến hóa, có chút muốn nói lại thôi.
"Ta không điên, cũng không cần uống thuốc!"
Lâm Phong nói thẳng: "Vừa rồi lúc ở trường học, các ngươi đều đã thấy cách đấu thuật của ta rồi, thế nhưng mà điểm thực chiến của ta chưa bao giờ vượt qua 155 điểm!"
Lúc bấy giờ, Cao Hải và Dương Phàm mới kịp phản ứng lại.
Đúng vậy a!
Trước kia, có rất ít người dám trêu chọc Lâm Phong không phải là vì hắn có thực lực mạnh, mà là bởi vì hắn xuất thủ đủ hung ác, đánh nhau đủ điên cuồng, nhưng hôm nay lại dùng thực lực nghiền ép, một cân sáu.
Dựa trên cách đấu thuật mà Lâm Phong thể hiện hôm nay thì trên tổng số 200 điểm thực chiến, hắn thấp nhất cũng có thể đạt được 195 điểm, nhưng Lâm Phong lại chưa bao giờ vượt quá 155 điểm?
Không có việc gì tự dưng đi ẩn giấu thực lực làm gì?
Này là ăn no rửng mỡ, giả heo ăn thịt hổ a!
Nếu cộng thêm 40 điểm thực chiến kia vào, điểm số của Lâm Phong hẳn sẽ có thể xếp vào top 100.
Học sinh nằm trong top 100 đều là đối tượng được trường học đặc biệt chú ý, không chỉ được tổ chức học bổ túc mà quan trọng nhất là mỗi tháng đều có tài nguyên ban thưởng.
Chút phần thưởng đó không hề có giá trị quá lớn đối với những người là con em đại gia tộc, nhưng đối với bọn hắn lại cực kỳ quý giá, ngang với những gì cha mẹ bọn hắn kiếm được trong cả một năm làm việc vất vả.
Tuyệt đối không có khả năng hắn sẽ dễ dàng từ bỏ.
Cho nên, rốt cuộc nguyên nhân của chuyện này là gì?
"Phong ca, tại sao vậy?" Cao Hải hỏi, giọng nói có chút run rẩy.
Lâm Phong không trả lời vì hắn không biết nên giải thích như nào.
Lâm Phong trầm mặc, nhưng Cao Hải và Dương Phàm lại suy nghĩ rất nhiều.
Nhưng nghĩ mãi cùng không tìm được một lí do nào hợp lý.
"Đừng nói là ngươi làm vậy vì muốn học cùng trường đại học với Nhã Ca nhé?"
Cao Hải nghĩ đến một khả năng.
Ba người bọn họ cùng nhau lớn lên từ nhỏ, đã từng hứa rằng sau khi thi đại học, cả ba sẽ cùng học một trường đại học.
Ngoại trừ lý do này, hắn không nghĩ ra được gì khác.
"Không phải."
Lâm Phong lắc đầu phủ nhận.
Nhưng Cao Hải lại không tin, nếu không phải thì tại sao hắn lại che giấu thực lực, che giấu tốc độ tu luyện?
"Thật đáng sợ."
Dương Phàm ngước nhìn Lâm Phong, trong thâm tâm cảm thấy kinh ngạc đồng thời cũng có chút e ngại.
Tuy rằng thực lực Dương Phàm không mạnh, chỉ có thể tu ngũ đoạn, nhưng hắn vẫn là một người rất kiêu ngạo.
Hắn đã có sẵn kế hoạch cho tương lai của bản thân, trở thành võ giả cường đại không phải mục tiêu của hắn.
Hắn tin cho dù mình không trở thành võ giả cường đại thì tương lai cũng có thể chạm tới thành công.
Trong mắt hắn, người xếp hạng nhất trong trường cũng đơn giản chỉ là thiên phú và bối cảnh mạnh hơn một chút mà thôi.
Nhưng hôm nay, hắn phục rồi.
Mặc dù đến bây giờ vẫn còn chút khó tin, nhưng đúng như hắn tận mắt nhìn thấy, cách đấu thuật của Lâm Phong rất mạnh, thậm chí dùng từ "mạnh" cũng không thể mô tả hết được.
Luận cách đấu thuật đơn thuần, chỉ sợ võ đạo lão sư cũng không bằng nổi Lâm Phong.
Từ trước tới nay, Lâm Phong chưa từng thể hiện cách đấu thuật của mình.
Nếu như không phải vì chia tay, chỉ sợ hắn vẫn sẽ tiếp tục giấu kín thiên phú của mình.
Thiên phú Lâm Phong là một chuyện, năng lực ẩn nhẫn kia mới là thứ hắn bội phục nhất.
Chỉ đơn giản là để sau khi thi đại học có thể học chung trường đại học với bạn gái của mình mà lại che giấu thiên phú của mình nhiều năm như vậy.
Mặc dù hắn thấy việc này rất ngốc, rất trung nhị.
Nhưng không thể phủ nhận, ý chí lực của Lâm Phong có thể xưng biến thái.
Loại ẩn nhẫn này thậm chí làm hắn phải e ngại.
Suốt ba năm cao trung Lâm Phong đều học chung lớp với hắn, nhưng ở trường học, Lâm Phong chưa bao giờ để lộ bất cứ vết tích nào của thiên tài, cũng không có ai nhìn ra được sơ hở của hắn.
Nếu là hắn, hắn có lẽ có thể duy trì nguỵ trang như vậy trong một ngày, một tuần, thậm chí một tháng, nhưng chắc chắn không thể kéo dài quá một năm.
Mà thiên phú tốt hay kém, cũng chính là tốc độ tu luyện, sẽ có thể nhìn ra được từ khi còn sơ trung, nói cách khác, Lâm Phong đã duy trì ít nhất sáu năm, thậm chí còn thể hơn xa như vậy.
Hắn không dám tưởng tượng, đây là việc mà một học sinh có thể làm được sao?
Nếu như là hắn, chỉ sợ sẽ ước gì tất cả mọi người đều biết hắn là thiên tài.
Lòng hư vinh, đây là thứ mà tất cả học sinh khó lòng kháng cự nổi.
Thấy Dương Phàm và Cao Hải suy đoán như thể, Lâm Phong có cảm giác bất đắc dĩ.
Đóng gói bản thân thành một tuyệt thế thiên tài, đây là kế hoạch Lâm Phong nghĩ ra vào tối qua.
Từ sau khi có được Mộng Yểm ngày hôm qua, hắn liền nghĩ tới kế hoạch này.
Sau khi luyện hoá Mộng Yểm, hắn sẽ có được võ đạo thiên phú sánh ngang với yêu nghiệt, nếu như không làm tốt, để lại mối nghi quá lớn thì sẽ có rất nhiều người muốn thăm dò bí mật của hắn.
Trong hai tháng tới, muốn luyện hóa Mộng Yểm cần 1800 vạn, chỉ dựa vào bản thân căn bản là khó mà hoàn thành nổi.
Mặc dù trong đầu hắn có một ít ký ức có thể giúp hắn kiếm tiền, nhưng những cái kế hoạch kia đều cần tiền vốn, nhưng hắn lại không có tiền, ngay cả khi thành công, hắn cũng không có năng lực để giữ lấy số tiền này, tám chín phần mười sẽ bị người khác cướp đoạt, nếu vận khí không tốt thì ngay cả tính mạng cũng khó mà giữ được, Lâm Phong không muốn mắc phải nguy cơ to lớn ấy.
Vậy nên, hắn cần tạo ra một tổ chức thay hắn làm việc, đồng thời không cần lo lắng thành quả sẽ bị cướp đoạt.
Muốn tạo ra một tổ chức, làm lão đại, thì phải có thực lực hoặc tiềm lực.
Thực lực ở đây không phải chỉ có vũ lực, còn gồm cả bối cảnh và tài lực, những thứ này Lâm Phong đều không có, cho nên hắn cần chứng minh tiềm lực tương lai của mình.
Mặc dù thực lực thể hiện ra hôm nay đã làm các bạn học rất kinh ngạc.
Nhưng trong mắt người khác, hắn vẫn chưa phải thiên tài, không thể trở thành yêu linh sư chú định không có tiền đồ.
Đây cũng là nguyên nhân Mạc Huân biết mình không phải đối thủ nhưng vẫn dám uy hiếp hắn.
Lâm Phong cần một lý do làm cho tất cả mọi người tin mình là tuyệt thế thiên tài.
Nhưng lý do này, hắn nghĩ không ra.
Hắn chỉ là một thiếu niên không có tài nguyên, không có bối cảnh, sinh sống tại khu ổ chuột, đứng trước cơ hội để thay đổi cuộc sống của mình, thay đổi cuộc sống của cả gia đình lại lựa chọn ẩn giấu thực lực, khó có lí do nào đủ thuyết phục người khác không nghi ngờ hắn.
Ngươi không nói ra lý do, người khác liền sẽ suy đoán, thấy cái kết quả của sự suy đoán lại là Nhã Ca, Lâm Phong quyết định không nghĩ thêm gì nữa.
Đúng là chỉ có lý do này mới có một chút độ tin cậy.
Vừa hay hắn mới thất bại trong ngày thức tỉnh, còn Nhã Ca thì thành công luyện hóa bát giai yêu linh, ký kết Tụ Tinh, cộng với việc chia tay, nhiều chuyện liên tiếp kết hợp lại với nhau trùng hợp khiến lý do này trở nên đáng tin.
Cho dù còn có chút hoang đường, nhưng chỉ cần hắn thể hiện thiên phú, lý do của sự hoang đường này liền sẽ được chứng thực.
Mặc dù Lâm Phong biết như vậy sẽ rất không công bằng cho Nhã Ca, nhưng hắn không nghĩ ra được lý do nào khác, cho dù hắn phản bác cũng sẽ có rất ít người chịu tin.
"Dương Phàm, ngươi có muốn gia nhập võ đạo xã của ta không?"
Trong mắt Lâm Phong, Dương Phàm là một nhân tài.
"Phong ca, ta đồng ý."
Dương Phàm không hề nghĩ ngợi gì, lập tức đáp ứng.
Ngoại trừ sự hâm mộ Lâm Phong cùng ân tình hôm nay ra, còn có một cái nguyên nhân khác, đó là xã đoàn của hắn.
Giang hồ thông tấn xã cũng vì không có bối cảnh nên mãi mà không phát triển lớn mạnh được, rất nhiều kế hoạch cũng không thể thực hiện, khi bị thủ hạ Kỷ Ngư hành hung, hắn chỉ có thể yêu cầu xã viên yên lặng nhẫn nại, bởi vì hắn biết mình xã đoàn của mình không chịu được bất cứ mối đe doạ nào.
Nếu có một thiên tài võ đạo có thể luyện hóa Địa Bảng yêu linh làm chỗ dựa, giang hồ thông tấn xã của hắn nói không chừng sẽ có thể quật khởi.
Việc Dương Phàm đồng ý hoàn toàn trong dự liệu của Lâm Phong.
"Ta hỏi ngươi, ở trường học, trừ thành viên tinh anh võ đạo xã, chúng ta có thể tìm được ai có thể chống lại thế lực của Mạc Huân hay không?" Lâm Phong hỏi.
"Chắc là có, Giang Tâm nhất trung có rất nhiều người thâm tàng bất lộ, có một số người tuy có thiên phú bình thường nhưng lại sở hữu bối cảnh bất phàm, dù là bọn Mạc Huân cũng không dám tuỳ tiện trêu chọc."
Dương Phàm ngẫm nghĩ: "Nhưng mà những người đó chỉ quan tâm thực lực của mình, với cả thi đại học xong sẽ chọn trường đại học nào, cho dù ngươi có thiên phú trác tuyệt, là đệ nhất nhân toàn trường, bọn hắn cũng sẽ không để ý, càng sẽ không lãng phí thời gian gia nhập võ đạo xã gì đó."
Theo hắn biết, tinh anh võ đạo xã là do Mạc Huân thành lập hồi năm nhất, mục đích chỉ vì kéo bè kết phái đánh nhau mà thôi, về sau càng ngày càng có nhiều con em thế gia gia nhập, trải qua ba năm phát triển mới có 37 thành viên hạch tâm.
Những thành viên hạch tâm đều không phú thì quý, đại tập đoàn, đại gia tộc, nhìn như thế lực thông thiên, thậm chí bắt đầu thu nhận xã viên, tạo ra cái gọi là xã phí.
Một tháng có hơn trăm vạn xã phí, trông thì không ít, nhưng cũng chỉ đủ cho 37 thành viên hạch tâm ăn uống mà thôi.
Sau cùng thì cái này chỉ là võ đạo xã của học sinh cấp ba.
Trong mắt lãnh đạo trường, đó chỉ là trò chơi của đám trẻ con.
Nếu thật sự có đại nạn xảy ra, đừng nói đến cái gì mà nghĩa khí, đại nạn lâm đầu bọn hắn đều sẽ mạnh ai nấy chạy, trưởng bối phía sau bọn hắn cũng sẽ không ra tay.
Dương Phàm nói suy nghĩ của mình với Lâm Phong, hi vọng Lâm Phong bỏ ý định đó đi, nhưng hắn lại không hề tỏ ra thất vọng.
"Việc đó không thành vấn đề." Lâm Phong đáp.
Mặc dù thiên phú của Dương Phàm chẳng ra sao cả, nhưng năng lực tìm hiểu thông tin đúng thật là hạng nhất.
Thành viên nhắm tới đã có, tiếp theo phải xem năng lực của vị xã trưởng là hắn đến đâu.
Về phần vấn đề Dương Phàm mới nêu ra, cách giải quyết đơn giản chính là ràng buộc lợi ích.
Ký ức trong đầu hắn chính là lợi ích.
Có sự trợ giúp của thành viên võ xã, hắn liền có thể đổi nó thành tiền tài và tài nguyên.
Vì vậy khi đã đảm bảo ràng buộc lợi ích, cộng thêm danh khí của hắn càng lúc càng lớn, trở thành thiên tài được mọi người công nhận, khi ấy tất cả đều sẽ ở trên cùng một chiếc thuyền, dù cho phải đối mặt với bất kỳ thế lực nào ở Giang Thành, hắn đều có thể kháng cự một phần, không cần lo lắng có người ngấp nghé, cường hào thủ đoạt.
Mà đây chỉ là bước thứ nhất trong kế hoạch của hắn.
Dựa trên những gì hắn suy nghĩ, khi võ đạo xã của hắn dần dần lớn mạnh, tất cả mọi người đều trưởng thành, cái võ đạo xã nho nhỏ này sẽ dần dần thay đổi, cuối cùng phát triển thành một công ty lớn, một đại tập đoàn!