Chương 27: Chỉ là cửu giai yêu linh mà thôi

"Phong ca, chúng ta mang gia hỏa này theo làm gì?"

Cao Hải một bên đỡ lấy Dương Phàm, bất mãn nói.

Cao Hải nổi tiếng là tốt tính, mặc dù không quá nổi bật trên lớp, nhưng nhân duyên rất tốt, rất ít gây sự với người khác, bất quá lúc này, vẻ bất mãn trên mặt hắn không hề được che giấu chút nào.

Theo hắn, nếu như không phải do Dương Phàm lan truyền tin đồn thì sao Kỷ Ngư lại vì tranh giành tình nhân mà đến tìm phiền phức với bọn hắn, rồi như thế nào lại vớ phải Mạc Huân.

Bây giờ thì tốt rồi, đắc tội tinh anh võ đạo xã, rồi làm mất mặt thầy chủ nhiệm trước mặt nhiều người như vậy, Lâm Phong chỉ sợ không thể lăn lộn nổi ở Giang Tâm nhất trung nữa, có lẽ ngay cả thi đại học cũng không có tư cách tham gia.

"Thật xin lỗi."

Nghe vậy, Dương Phàm mặt mũi tràn đầy vẻ đau đớn nói lời xin lỗi.

Không chỉ tự làm mình bị thương mà còn liên lụy đến bạn cùng lớp Lâm Phong.

Trong ngày thức tỉnh, Lâm Phong luyện hóa yêu linh thất bại, Nhã Ca luyện hóa bát phẩm Mị Hoặc Chi Điệp, ký kết Tụ Tinh câu lạc bộ, nhất phi trùng thiên.

Việc chia tay hôm nay, tuy rằng hắn biết Lâm Phong mở miệng trước, nhưng với kinh nghiệm của mình, hắn thấy đây là vì Lâm Phong cảm thấy tự ti không xứng với Nhã Ca, cho nên mới mở lời muốn chia tay trước, giữ lại một tia tự tôn cuối cùng cho bản thân.

Lâm Phong gặp phải song trọng đả kích, chỉ có thể nói là vô cùng thê thảm, hiện tại lại bởi vì mình mà đắc tội tinh anh võ đạo xã cùng Trương Hãn.

"Không có việc gì, chuyện nhỏ mà thôi."

Lâm Phong cười cười, thần sắc nhẹ nhõm, không hề coi chuyện này ra gì, nhưng nó càng làm Dương Phàm cảm thấy áy náy trong lòng.

"Ta có thể tự đi."

Dương Phàm nhỏ giọng nói.

"Ừm."

Cao Hải buông ra, Dương Phàm bước đi vài bước, mặc dù tư thế có chút quái dị, thân thể hơi run rẩy, nhưng cũng coi như đi lại bình thường.

Mặc dù toàn thân mặt mũi bầm dập, nhưng lúc Dương Phàm bị vây đánh đã co người lại, tránh việc bị đánh gãy xương sườn, cho nên không bị thương quá nặng, ít nhất thì vẫn tốt hơn mấy người bị Lâm Phong thu thập vừa nãy.

Trong mắt Lâm Phong, Dương Phàm có vẻ cũng có kinh nghiệm nhất định, bằng không sẽ không bảo vệ mình tốt như vậy, chỉ sợ không phải lần đầu bị người khác thu thập.

Thấy ánh mắt của Lâm Phong, Dương Phàm có vẻ hơi xấu hổ: "Rất rất xin lỗi, rất xin lỗi vì đã làm liên lụy đến ngươi."

"Xin lỗi mà có tác dụng thì còn cần cảnh sát làm cái gì?" Cao Hải khinh thường nói.

"Thật xin lỗi." Dương Phàm lúng túng nói xin lỗi lần nữa, mặc dù hắn cũng biết nó chẳng có ý nghĩa gì.

"Như này đi, chuyện này dù sao cũng là bắt nguồn từ ta mà ra, để ta đưa ngươi hai vạn tệ."

Dương Phàm do dự một hồi, cuối cùng hạ quyết tâm, dường như sợ Lâm Phong hiểu lầm, lập tức nói tiếp:

"Đừng có hiểu lầm, cái này không phải là thương hại ngươi, ngươi đắc tội Mạc Huân, Giang Tâm nhất trung chắc chắn không có chỗ cho ngươi, số tiền này là để ngươi chuyển trường."

Nói xong, Dương Phàm lẳng lặng nhìn Lâm Phong, mặc dù hai vạn tệ không phải ít, nhưng hắn vẫn có thể giao nổi.

"Phong ca, nếu không... Chuyển trường đi?"

Cao Hải do dự một hồi, sau đó nói.

Đúng như Dương Phàm nói, trừ chuyển trường, hình như không còn cách nào khác.

Nhìn Dương Phàm sắc mặt áy náy, Lâm Phong ngược lại là hơi kinh ngạc, không nghĩ tới tên miệng rộng nhân phẩm chả ra sao trong miệng các bạn học vậy mà còn có chút lương tâm.

Học phí một năm của Giang Tâm nhất trung cũng chỉ hơn năm ngàn tệ, hai vạn tệ không phải ít, dùng làm phí chuyển trường cộng với tiền ăn vẫn còn thừa kha khá.

Mặc dù không biết gia hỏa này có bối cảnh gì, bất quá chỉ sợ là loại không thiếu tiền.

"Chuyển trường cũng vô dụng, bỏ qua mấy chuyện thủ tục phiền toái, ngươi cho rằng chuyển trường thì Mạc Huân không có cách nào tìm được ta sao?"

Lâm Phong trực tiếp phủ định: "Nếu hắn thật sự muốn gây chuyện với ta thì tan học ra chặn cửa nhà ga là được."

Loại con nhà giàu như Mạc Huân có rất nhiều hồ bằng cẩu hữu, cho dù chuyển trường cũng chưa chắc đã đảm bảo được cái gì.

Chỉ có làm bọn hắn phải kiêng kỵ, việc này mới có thể kết thúc.

"Vậy phải làm sao bây giờ?" Cao Hải lo lắng hỏi, hắn tình nguyện đắc tội lão sư cũng không muốn đắc tội Mạc Huân, vì điều này đồng nghĩa với phiền phức liên miên không dứt.

"Còn có thể làm sao nữa, đánh tới khi hắn sợ thì thôi." Lâm Phong nói.

Cao Hải cạn lời: "Phong ca, cho dù thực lực ngươi rất mạnh, nhưng ngươi đánh thắng được một người, chẳng lẽ ngươi có thể đánh thắng được mười người sao?"

Dương Phàm cũng đồng tình: "Lâm Phong, ngươi đừng nên vọng động, mỗi một người trong tinh anh võ đạo xã đều là con em nhà giàu, thủ đoạn của bọn hắn cực kì đáng sợ."

Thấy hai người không ngừng thuyết phục, Lâm Phong cười nhạt một tiếng: "Không sao cả, thế thì chúng ta cũng thành lập võ xã của riêng mình là xong."

"Võ xã của riêng mình?"

Dương Phàm hơi bối rối.

Chỉ còn ba tháng nữa là đến kỳ thi đại học, mọi người đều đang nỗ lực cố gắng hết sức, làm gì có ai lãng phí thời gian gia nhập võ đạo xã, trừ phi là có chỗ tốt.

Hơn nữa, dù thực lực ngươi có mạnh hơn, nếu không có bối cảnh thì vẫn khó mà đối kháng được đám người tinh anh võ đạo xã.

Tại Giang Tâm nhất trung, bối cảnh so thực lực càng có sức uy hiếp hơn.

Trừ khi ngươi là đỉnh cấp thiên tài có thể thi đậu tam đại anh hùng học viện, như thế mới có thể được trường học chú ý bảo vệ.

"Ta vốn không muốn nói, nhưng hiện tại không cần thiết phải giấu diếm nữa rồi!"

" Giấu cái gì chứ?" Cao Hải vẻ mặt vô cùng nghi hoặc nói.

"Kỳ thật, ngày thức tỉnh ta không hề thất bại, ta vốn có thể luyện hóa cửu giai yêu linh."

"Cái gì?"

Dương Phàm lẫn Cao Hải toàn thân run lên kinh ngạc, cảm giác như có sấm sét mới đánh xuống đỉnh đầu.

Bọn hắn không dám tin vào tai mình, hai mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy nỗi chấn kinh trong mắt đối phương, muốn mở miệng, nhưng nhất thời không biết nên nói cái gì.

Qua một hồi lâu, Cao Hải mới không tin nổi nói: "Phong ca, ngươi đừng làm ta sợ, ta nhát gan lắm, không chịu được dọa đâu."

"Ta biết các ngươi không tin, ban đầu ta vốn định luyện hóa cửu giai Tử Lân, nhưng cuối cùng lại quyết định từ bỏ."

"Tại sao ngươi lại từ bỏ?"

Cao Hải vội vàng hỏi, thần sắc có chút điên cuồng.

Cửu giai Tử Lân a!

Giang Tâm nhất trung có hơn ngàn người tham gia ngày thức tỉnh, nhưng chỉ có hai người có thể luyện hóa bát giai yêu linh, vì vậy mà được lãnh đạo trường học xem như báu vật.

Không chỉ là quan tâm khắp nơi, hỏi han ân cần, thậm chí còn được cấp rất nhiều tài nguyên.

Tại Giang Tâm nhất trung chỉ có hai người luyện hóa cửu giai yêu linh, nhưng đều là dựa vào yêu linh được gia tộc cung cấp cùng sự trợ giúp của gia tộc mới có thể luyện hóa thành công.

  Người thực sự tự dựa vào năng lực bản thân để luyện hoá cửu giai yêu linh trong ngày thức tỉnh càng là không có lấy một ai.

Giữa việc luyện hoá yêu linh trong ngày thức tỉnh và việc luyện hóa yêu linh dưới sự trợ giúp của gia tộc có sự khác biệt rất lớn.

Khi luyện hóa yêu linh dưới sự trợ giúp của gia tộc, một người có thể chuẩn bị sẵn sàng từ trước, gia tăng khả năng thành công.

Ngoài ra còn có Vương giả, thậm chí là Hoàng giả trợ giúp trấn áp yêu linh thú tính, so với việc luyện hóa yêu linh trong ngày thức tỉnh sẽ dễ dàng hơn nhiều, xác suất thành công cũng lớn hơn đáng kể.

   Đây cũng là nguyên nhân tại sao Diệp Thu luyện hóa Kinh Cức Ma Long trong ngày thức tỉnh lại khiến cả nước oanh động.

   Thiên tài luyện hóa Địa Bảng yêu linh không quá mức hiếm thấy, nhưng cứ mười người lại có tám người là con em đại gia tộc, dựa vào sự trợ giúp của gia tộc mới luyện hoá thành công.

   Chỉ dựa vào bản thân để luyện hóa Địa Bảng yêu linh, còn là Địa Bảng bậc 17 Kinh Cức Ma Long, hồn tu thiên phú của Diệp Thu có thể xưng yêu nghiệt, vượt xa tiêu chuẩn thiên tài.

   Ngày thức tỉnh có khoảng mười vạn học sinh, nhưng số có thể luyện hóa cửu giai yêu linh chỉ có bảy người.

Từ đó có thể thấy cửu giai yêu linh trân quý đến nhường nào.

Cửu giai Tử Lân chính là lôi thuộc tính yêu linh, nếu bàn về sức chiến đấu, chỉ sợ cũng là đỉnh cấp trong số cửu giai yêu linh.

Chỉ cần luyện hóa Tử Lân, với thực lực thể tu thất đoạn của Lâm Phong, việc thi đậu tam đại anh hùng liên học viện hoàn toàn không thành vấn đề.

Nếu như có thể đột phá thể tu bát đoạn, căn bản không cần thi đại học mà trực tiếp được đặc chiêu.

Thế thì tại vì sao mà lại từ bỏ?

Cao Hải nắm chặt hai tay, khuôn mặt béo phồng lên đỏ bừng, vừa vui vừa giận.

"Lâm Phong, tại sao ngươi lại từ bỏ?"

Dương Phàm cũng hỏi ra nghi hoặc trong lòng, tiếp nối sự kinh ngạc ban đầu chính là nỗi hoài nghi.

Không thể không nghi ngờ.

Cửu giai Tử Lân, chỉ sợ không có bất kì người nào sẽ từ bỏ.

Chỉ có một khả năng...

Trừ phi, hắn vẫn có thể luyện hóa yêu linh cấp cao hơn.

Chỉ là, điều này có thể sao?

"Chẳng lẽ là luyện hóa thất bại?" Dương Phàm nghi ngờ nói.

Trong ngày thức tỉnh, rất nhiều học sinh không có một khái niệm cụ thể về số lượng hồn lực của bản thân.

Ví dụ như có người chỉ có đủ hồn lực để luyện hóa thất giai yêu linh, nhưng lại vì không biết tự lượng sức mình mà đi luyện hóa bát giai yêu linh, kết quả nhận được đương nhiên là thất bại, dẫn đến thể nội hồn lực lỡ tiêu hao quá nhiều, không thể nào tiếp tục luyện hóa yêu linh khác, cuối cùng chấm dứt với kết quả thất bại toàn tập.

Loại tình huống này cũng không phải là không có khả năng phát sinh, chỉ là khá ít khi xảy ra, hầu hết người tham gia vẫn sẽ có phán đoán tương đối chính xác.

  Ngày thức tỉnh chỉ diễn ra mỗi năm một lần, ngoại trừ những người là con cái nhà giàu ra, đại đa số học sinh đều có gia cảnh bình thường, vì vậy nên thường có thiên hướng bảo thủ, khi chọn lựa yêu linh phải nắm chắc tám chín phần mới dám ra tay.

Có không ít người rõ ràng có thể luyện hóa thất giai, nhưng vì lý do cẩn thận nên đã quyết định luyện hóa lục giai.

Bất quá dựa theo những gì Lâm Phong vừa nói, cho dù hắn luyện hóa thất bại, nhưng hồn tu thiên phú của Lâm Phong vẫn rất mạnh, dù không đạt được cửu giai, có lẽ bát giai sẽ không là vấn đề.

"Phong ca, ngươi mau nói a!" Cao Hải nóng lòng muốn biết.

"Chỉ là cửu giai yêu linh mà thôi." Lâm Phong từ tốn nói, câu nói này vừa thốt ra, Cao Hải không hiểu gì, Dương Phàm lại rùng mình một cái.

Chẳng lẽ...