Chương 26: Uy hiếp

"Ha ha."

Lâm Phong cười, hắn hiểu rõ ý uy hiếp trong lời nói của Mạc Huân, nhưng cũng không để trong lòng.

Dù trong tình thế chiến đấu thảm bại như vậy, biết rõ mình không phải là đối thủ mà còn dám buông lời uy hiếp, đơn giản chính là xem thường tiềm lực cùng bối cảnh của hắn.

"Muốn báo thù ta đúng không?"

   Lâm Phong thản nhiên nói: "Thế thì ngươi cần phải chuẩn bị kế hoạch cho thật kĩ, phải giáng một gậy chết tươi, đừng có cho ta bất luận một cơ hội trở mình nào, nếu không ta sẽ trả thù càng ác độc hơn, tuyệt đối vượt ngoài tưởng tượng của ngươi!"

   Lúc này, trong mắt mọi người, biểu hiện của Lâm Phong cực kỳ tùy tiện, thậm chí là có chút điên cuồng.

   Tuy vậy, sau khi kiến thức sự tàn nhẫn của Lâm Phong, không ai dám cho là hắn đang hư trương thanh thế.

   Lâm Phong đương nhiên không phải chỉ nói miệng.

   Hắn không sợ Mạc Huân sẽ trả thù.

   Người của tinh anh võ đạo xã dù nhiều, chỉ cần hắn đủ hung ác, hung ác đến mức người khác phải e ngại, phải cảm thấy sợ hãi là sẽ không có ai dám phản kháng.

   Về phần Mạc Huân liệu có tìm võ giả trả thù hắn hay không, Lâm Phong cũng không lo lắng.

   Tại Giang Thành, dưới sự giám sát của thủ hộ thần khí, không có người nào dám trắng trợn làm người khác tàn phế hoặc mất mạng, cho dù là con em đại tập đoàn hay đại gia tộc cũng giống như vậy.

   Cho dù là sát thủ chuyên nghiệp có thể thực hiện trong bí mật vẫn có khả năng lưu lại dấu vết hiện trường.

   Mạc Huân có thể dựa vào quyền thế của cha mẹ khiến trường học đuổi học hắn, khiến cha mẹ hắn mất việc, thậm chí bị đuổi khỏi Ngạn Biên cư xá, nhưng duy chỉ có gọi võ giả tấn công hắn, ám sát hắn là không dám.

   Đối với loại hành vi này, mặc kệ là ở bất cứ căn cứ khu nào đều là không thể tha thứ.

   Vô luận Mạc Huân có tư chất như nào, bối cảnh trong nhà có hùng hậu ra sao, đến lúc đó cũng phải đối mặt sự nghiêm trị của luật pháp.

   Nếu như Lâm Phong có thiên phú trác tuyệt đạt tới tiêu chuẩn thiên tài, chỉ cần Mạc Huân dám tìm người phế hắn, vậy không chỉ bản thân hắn mà ngay cả cha mẹ hắn cũng có thể phải đứng trước vòng lao lý, tập đoàn nhà hắn cũng sẽ phải chịu một khoản tiền phạt khổng lồ, thậm chí có thể trực tiếp bị sung vào công quỹ.

   Thiên tài trong giai đoạn trưởng thành đều rất yếu ớt, cho dù có là tuyệt thế thiên tài cũng không ngoại lệ.

   Đối với một căn cứ khu, một trăm võ giả tư chất trung thượng cũng không thể sánh bằng một võ giả thiên tài.

   Nếu như không có sự trừng phạt nghiêm khắc đến cực hạn thì bất kỳ một võ giả nào, thậm chí chỉ một người bình thường có súng đều có thể đem thiên tài còn chưa trưởng thành bóp chết từ trong trứng nước.

   Thiên phú càng tốt càng được bảo đảm an toàn.

   Cây có mọc thành rừng, gió vẫn thổi bật rễ có đạo lí riêng của nó, nhưng nó không thích hợp với Giang Thành, mà thích hợp hơn với dị thế giới hoặc là bên ngoài căn cứ khu, những nơi mà Lam Nguyệt không chạm tới.

   Đây cũng là nguyên nhân Lâm Phong không sợ Mạc Huân.

   Nếu như tương lai có thể tiến vào vinh quang tân tú bảng, Lâm Phong sẽ thu được tư cách được Lam Nguyệt bảo hộ, mỗi giờ mỗi khắc trong trạng thái được bảo vệ.

"Giữa trưa không đi nghỉ ngơi lại tụ tập ở đây làm gì?"

Ngay lúc hai người đang đối chọi gay gắt, một giọng nói vang lên.

Học sinh vây xem đều bị dọa đến run lên, vội vàng né ra như tránh tà, tạo thành một con đường nhỏ, ở giữa là một thân ảnh to như cột điện đang bước đi rất nhanh.

Đó là một nam tử trung niên hơn bốn mươi tuổi, thân hình cao lớn, nhìn qua cao khoảng hai mét, lưng hùm vai gấu, hình thể cường tráng, thân dưới mặc quần jean, bên trên là một chiếc áo bó sát màu trắng, làm lộ ra hoàn toàn dáng người dữ dằn.

"Thiết Tháp đến, Lâm Phong gặp phiền phức rồi." Các học sinh nhỏ giọng nói.

Nam tử trung niên ngoại hiệu Thiết Tháp, là thầy chủ nhiệm kiêm võ đạo lão sư tại Giang Tâm nhất trung, là đối tượng mà đông đảo học sinh e ngại.

"Các ngươi đang làm cái gì vậy, đã sắp đến kì thi rồi còn gây chuyện."

Nam tử trung niên đầu tiên là liếc mắt xem xét tình hình, hoàn toàn không khó để hắn nhận ra cái đám đang nằm thê thảm trên mặt đất kia.

   Hắn nhìn thoáng qua Lâm Phong, sau đó hỏi Mạc Huân: "Ngươi là ai? Ai đánh ngươi thành cái bộ dạng này."

  "Ta là Mạc Huân!"

   Nam tử trung niên biến sắc, hiển nhiên không ngờ tới cái đầu heo trước mặt này lại là Mạc Huân.

   Từ trước tới nay chỉ có Mạc Huân đánh người khác thành đầu heo, sao bây giờ lại biến thành đầu heo rồi?

  "Trương Hãn lão sư, là hắn ra tay."Mạc Huân chỉ vào Lâm Phong nói.

   Lúc này, vị thầy chủ nhiệm tên Trương Hãn mới một lần nữa chuyển hướng mắt về phía Lâm Phong.

  "Là ngươi làm?"

   Trương Hãn hỏi Lâm Phong, ngữ khí có chút hoài nghi.

   Thành viên tinh anh võ đạo xã thực lực thấp nhất cũng là thể tu bát đoạn, mà Mạc Huân còn là thể tu cửu đoạn.

   Trong trường học, chỉ có bọn hắn khi dễ người khác, từ lúc nào lại bị người khác khi dễ qua?

  Còn là một cân sáu?

   Làm sao có thể?

  "Là ta làm."

Lâm Phong gật đầu, không phủ nhận.

  "Thật là ngươi? Ngươi làm thế nào?"

   Mặc dù Lâm Phong đã tự mình thừa nhận, nhưng Trương Hãn vẫn còn có chút không thể tin được.

   Với tư cách là thầy chủ nhiệm, tại Giang Tâm nhất trung, hắn biết tất cả học sinh có bối cảnh hoặc là võ đạo thiên tài, nhưng lại không có một chút ấn tượng gì về Lâm Phong.

   Một cân sáu, chẳng lẽ là nhất phẩm võ giả!

   Không thể nào, làm sao mà có thể có nhất phẩm võ giả trong số đám học sinh này được.

  "Trương lão sư, đúng là hắn động thủ, hắn tên là Lâm Phong, mặc dù không có tài nguyên phụ trợ, thực lực chỉ có thể tu thất đoạn, cũng không luyện hóa yêu linh, bất quá cách đấu thuật của hắn rất mạnh!"   

   Mạc Huân cố nén đau đớn nói.

   Lâm Phong nhìn Mạc Huân chăm chú, khóe miệng lộ ra một tia trào phúng.

   Mạc Huân đơn giản là đang nói cho Trương Hãn biết hắn là một học sinh không có bối cảnh, không có tiền đồ.

   Bấy giờ Trương Hãn mới chịu tin tưởng, chỉ là vẫn còn có chút kinh ngạc.

   Nhưng hắn không tiếp tục tìm hiểu, thay vào đó là quát lớn với Lâm Phong:

  "Lâm Phong đúng không, thể tu thất đoạn, thành tích chẳng ra sao cả, năng lực gây chuyện ngược lại là rất lợi hại."

   Đúng như Lâm Phong dự đoán, sau khi nghe Mạc Huân nói, thái độ của Trương Hãn đang có chỗ cố kỵ lập tức phát sinh biến hóa.

   Trương Hãn trừng cặp mắt to như chuông đồng, quét mắt quan sát Lâm Phong một hồi, mở miệng nói: "Tại sao lại đánh bạn học?"

  "Ta chỉ là phòng vệ chính đáng!" Lâm Phong nói.

  "Phòng ngự chính đáng? Thế tại sao người nằm trên mặt đất không phải ngươi, mà là bọn hắn?"Trương Hãn chất vấn.

   Đối với câu hỏi này, Lâm Phong hoàn toàn im lặng.

   Cái câu hỏi này chả khác gì một câu hỏi khác rất quen thuộc: "Vì sao hắn không đánh người khác mà lại đánh ngươi?"

   Không thèm để ý, Lâm Phong quay người chuẩn bị rời đi.

  "Đứng lại!"

   Trương Hãn bỗng nhiên hét lớn một tiếng, trực tiếp chặn trước mặt Lâm Phong, vươn tay định bắt lấy Lâm Phong, nhưng lại bị Lâm Phong né được.

  "Đã đánh người còn muốn rời đi?"

   Trương Hãn thấy Lâm Phong dám tránh né lại càng cảm thấy phẫn nộ.

  "Tiểu tử, ngươi đừng có ép ta động thủ, cho dù ngươi trốn được, ngươi có tin ta có thể khiến ngươi phải nghỉ học, ngay thi đại học cũng không tham gia được hay không?!"

   Lúc này, Lâm Phong bắt đầu cảm thấy hơi phiền phức.

   Chỉ thấy Lâm Phong chậm rãi ngẩng đầu, nhìn chăm chú vị Trương Hãn lão sư cao hơn mình nửa cái đầu này, cười hỏi: "Ta nói, ngươi là cái thá gì?"

   Vừa dứt lời, toàn trường yên tĩnh!

   Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn Lâm Phong.

   Điên rồi sao?

   Trực tiếp khiêu chiến thầy chủ nhiệm có danh xưng sát thủ ở trường học.

  "Cái gì?"

   Ngay cả Trương Hãn trong nhất thời cũng có chút ngỡ ngàng, phảng phất không tin vào tai mình, sau đó hắn nổi giận, rống to: "Ngươi có gan thì thử nói lại lần nữa xem!"

  "Ta nói, ngươi là cái thá gì."

   Lâm Phong vẫn bình tĩnh trả lời, không chịu chút ảnh hưởng nào.

  "Tuổi tác của ngươi cũng không còn trẻ trung nữa, cho là khoảng hơn bốn mươi đi, thế mà mới chỉ là nhất phẩm võ giả, thiên phú lẫn thực lực của người đều rác rưởi tới cực điểm."

   Lâm Phong không để ý đến khuôn mặt đang ngày càng đỏ bừng của Trương Hãn, nói tiếp: "Người khác gọi ngươi một tiếng lão sư, chẳng lẽ ngươi thật sự coi mình là nhân vật đặc biệt nào đó sao?"

   Toàn bộ đám học sinh đều bất khả tư nghị nhìn Lâm Phong.

   Những lời này, bọn hắn cũng rất muốn nói, nhưng lại không dám nói ra, ngay cả Mạc Huân cũng phải có chút chấn kinh.

   Mặc dù hắn luôn hoành hành trong trường học, nhưng đều chỉ là nhằm vào học sinh, cho dù là hắn cũng không dám khiêu khích thẳng mặt Trương Hãn, chẳng lẽ Lâm Phong không muốn sống sao?

   Trương Hãn thế nhưng là võ giả, tuy chỉ là nhất phẩm võ giả nhưng hắn vẫn có thể tu luyện công pháp, tuyệt đối là tồn tại thể tu cảnh không cách nào chống lại!

   Chẳng lẽ Lâm Phong cảm thấy cách đấu thuật của mình rất mạnh, tưởng rằng mình có thể khiêu chiến võ giả?

   Cho dù hắn thật sự có thể đánh thắng Trương Hãn thì lại thế nào, ở trường học ngang nhiên khiêu khích lão sư, có còn muốn tiếp tục đi học không vậy.

   Mạc Huân trong lòng cao hứng, hắn nghĩ rằng không cần tự mình ra tay, Lâm Phong vẫn sẽ bị thôi học.

  "Chó chết, cút tới đây cho ta."

   Theo một tiếng quát lớn, Trương Hãn bỗng nhiên nắm chặt tay phải, sau đó đấm về hướng Lâm Phong.

   Lâm Phong đứng tại chỗ không nhúc nhích, tròng mắt đen nhánh lấp lánh ánh sáng mờ, có một đạo hồng mang quỷ dị giấu ở trong đó, ngay khi Trương Hãn đối mặt với cặp mắt đen tuyền kia, một cỗ cảm giác lạnh lẽo thấu xương chợt tràn vào trong đầu óc hắn, thân thể hắn trong nháy mắt trong nháy mắt trở nên cứng đờ.

   Đó là sát ý sao?

   Một học sinh làm sao có thể có sát ý nồng đậm như vậy?

   Chẳng lẽ hắn thật sự từng giết người?

   Giết rất nhiều người?

   Trương Hãn trong lòng sợ hãi, trong mắt hắn lúc này, Lâm Phong cực kì nguy hiểm.

  "Thế nào?"

   Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn một màn này, không rõ đã xảy ra chuyện gì?

  "Dẫn hắn theo."

   Lâm Phong nói với Cao Hải vẫn đang trong trạng thái kinh ngạc, sau đó mới kịp phản ứng lại, hắn nhìn Trương Hãn một chút, không rõ vì cái gì mà hắn đột nhiên trở nên choáng váng? Sắc mặt có vẻ cực kỳ hoảng sợ?

   Cao Hải đơ Dương Phàm đang nằm trên mặt đất dậy còn Lâm Phong thì đi ở phía trước.

   Lúc này, tất cả mọi người vội vàng tự động tránh ra, tạo thành một lối đi để ba người đi qua.