Chương 25: Sợ hãi

Thấy phó xã trưởng không đánh lại Lâm Phong, năm người thiếu niên còn lại của tinh anh võ đạo xã nhìn nhau một cái, khẽ gật đầu, rồi nhanh chóng phân tán ra, xếp thành đội hình vòng cung phóng về hướng Lâm Phong, hành động này ngược lại là rất ăn ý.

  "Hèn hạ, vậy mà lại đi quần ẩu."

  "Thật buồn nôn, lũ rác rưởi!"

  "Ngươi giờ mới biết hả, đánh thắng được thì đơn đấu, đánh không lại thì quần ẩu, đây chính là truyền thống của tinh anh võ đạo xã."

   Các học sinh bàn tán liên tục, nhưng vẫn chỉ dám nói trong âm thầm.

  "Phong ca, để ta chặn hai người!"

   Cao Hải nói xong, nắm chặt bàn tay, quát lớn một tiếng, như là đang tự động viên cho bản thân.

"Cao Hải, ngươi lui ra sau."

Lâm Phong một tay đẩy Cao Hải ra, Cao Hải thực lực quá yếu, căn bản không phải đối thủ của mấy người này, rất dễ bị thương.

Sau khi đẩy Cao Hải ra, vượt ngoài dự liệu của tất cả mọi người, đối mặt vây công, Lâm Phong không hề thoái lui, ngược lại còn chủ động tấn công.

Chỉ thấy hắn nhanh chân sải bước, cả người bắn ra như một mũi tên rời cung, bắt lấy người thiếu niên gần hắn nhất, ngang tàng xuất kích.

Thiếu niên kia hiển nhiên có chút kinh hoảng, trong một giây hai người tiếp xúc, thiếu niên hơi xoay người, lách qua một quyền chính diện của Lâm Phong, tay phải phóng ra như tia chớp, trực tiếp tóm lấy vai Lâm Phong.

"Ta bắt được rồi!"

Trong giọng nói của thiếu niên lộ ra một tia kinh hỉ, hắn nghĩ cho dù Lâm Phong rất mạnh, chỉ cần hắn có thể tiếp tục dây dưa với Lâm Phong, Lâm Phong rồi cũng sẽ bị kéo vào trong vòng vây.

Sáu đấu một, chẳng có gì phải sợ cả!

  Nhưng ngay trong khoảnh khắc những người còn lại coi là chiến đấu sắp kết thúc, vội vàng chạy tới chi viện, Lâm Phong lắc người một cái, hạ người xuống, dễ dàng thoát khỏi khống chế đồng thời khiến thiếu niên kia mất đà ngã ra phía trước, thứ nghênh đón hắn chính là đầu gối phải của Lâm Phong.

"AAAAA!"

Nương theo tiếng kêu la đau đớn thảm thiết, thiếu niên ôm mũi điên cuồng lăn lộn, vết máu trải rộng trên khắp mặt đất.

"Quá ác độc."

Tất cả người vây xem nhịn không được mà lui lại một bước, trong lòng phát lạnh.

Từ khi Lâm Phong bắt đầu tấn công đến lúc thiếu niên đó kêu thảm chỉ khoảng một hai giây, ngay khi bị tóm được, Lâm Phong liền dễ dàng thoát khỏi khống chế, sau đó như đã dự đoán từ trước, chân phải vừa nhấc thì chính là một đòn lên gối tàn nhẫn.

Loại kinh nghiệm chiến đấu này quả thực vô cùng đáng sợ, nhưng càng đáng sợ hơn chính là độ tàn nhẫn của Lâm Phong.

"Muốn chết!"

Nhìn thấy thảm trạng của huynh đệ, một thiếu niên vung tay đấm Lâm Phong, lại bị Lâm Phong tránh được, sau đó một người khác cũng xông về phía trước đá một cái, đối mặt vây công, thân thể Lâm Phong lượn vòng một cái, như là con quay xoay tròn, tránh né đòn tấn công đồng thời tay phải xẹt qua, đập mạnh vào lồng ngực của một người khác đang đứng sau lưng.

"Răng rắc!"

Tiếng nứt vỡ vang lên, sau đó là một tiếng kêu thảm thiết.

Thiếu niên kia đã trực tiếp bị Lâm Phong đánh gãy xương sườn.

"AAA!"

  Thảm trạng của hai người bạn làm cho một thiếu niên tóc vàng khiếp đảm, hắn thét lớn, dường như là để tăng thêm lòng dũng cảm cho bản thân, nhanh chóng vung tay đấm vào đầu Lâm Phong.

  Lâm Phong không nhúc nhích, cũng không có ý định tránh né, khi đòn đánh cách hắn không đến một mét, chân phải hắn như một sợi roi đá thẳng vào đũng quần thiếu niên ấy.

"Bịch".

  Thân thể thiếu niên run lên, chợt cứng đờ, sắc mặt trong nháy mắt trở nên trắng bệch, mặc dù đau nhức kịch liệt vô cùng nhưng hắn không kêu thảm, mà là hai tay ôm lấy đũng quần, quỳ rạp xuống đất, toàn thân run rẩy, mồ hôi lạnh ứa ra.

Năm người vây đánh trong nháy mắt bị Lâm Phong đánh tan, ba người trực tiếp ngã xuống đất không dậy nổi, vô cùng thê thảm.

Lấy kinh nghiệm chiến đấu của Lâm Phong, đám học sinh còn chưa tu luyện võ kỹ này sao có thể là đối thủ của hắn.

Nếu như là liều mạng chiến đấu, đám gia hỏa này đã sớm chết rồi.

Hai người còn lại thần sắc hoảng sợ.

Bọn hắn biết Lâm Phong là nhân vật hung ác, nhưng lại chưa hề nghĩ tới hắn hung ác như thế.

Không chỉ có xuất thủ tàn nhẫn, kinh nghiệm chiến đấu phong phú kia càng làm cho bọn hắn phải e ngại.

Lúc này chỉ còn ba tháng nữa là đến kì thi đại học, nếu như bị thương nhất định sẽ ảnh hưởng thành tích thi tốt nghiệp trung học, vì nghĩa khí nhất thời ảnh hưởng đến kết quả thi đại học, cái này có đáng giá không?

Hai người khiếp đảm.

Mạc Huân không hề động đậy, có lẽ là vì biết không phải đối thủ của Lâm Phong, cũng có thể là bị sự tàn nhẫn của Lâm Phong hù dọa.

"Đừng chọc ta, lần sau chưa chắc ngươi còn có thể đứng đây đâu."

Lâm Phong đi tới trước mặt Mạc Huân, lạnh lùng nói.

Mạc Huân cau mày nhìn người thiếu niên thấp hơn hắn nửa cái đầu ở trước mắt.

Làm sao cũng không nghĩ tới sự tình sẽ phát triển đến một bước này, tại Giang Tâm nhất trung, Lâm Phong là người đầu tiên dám uy hiếp hắn.

  Nếu như không bắt được Lâm Phong thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến uy vọng của tinh anh võ đạo xã giữa đám học sinh, nói không chừng, bắt đầu từ tháng sau, xã phí sẽ giảm đi rất nhiều.

   Mặc dù hắn hoàn toàn không để ý đến chút tiền kia, nhưng chúng là tiêu chí thành công của tinh anh võ đạo xã.

"Quả thực rất mạnh, nhưng ngươi cho rằng chỉ như vậy đã có thể phách lối rồi sao?"

Mạc Huân ngữ khí băng lãnh hỏi.

Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng Mạc Huân biết Lâm Phong mạnh hơn hắn, hơn rất nhiều!

Nhưng cho dù có là vậy thì sao chứ!

Lâm Phong chỉ là thể tu thất đoạn, không thể luyện hóa yêu linh, không cách nào trở thành yêu linh sư, lấy thành tích của hắn, chú định không thể thi đậu cửu đại tinh anh liên học viện, cái này cũng đồng nghĩa với việc hắn không thể trở thành cường giả.

Quan trọng hơn chính là gia cảnh Lâm Phong không tốt, sống ở Ngạn Biên cư xá, không có vốn liếng trở mình.

Thể tu cảnh không thể tu luyện công pháp, cho nên cách đấu thuật cường hãn mới có thể vượt cấp khiêu chiến!

Nhưng một khi đột phá thể tu cảnh, võ giả sẽ có thể tu luyện công pháp, cách đấu thuật sẽ bị võ kỹ thay thế.

Mà trở thành yêu linh sư, mượn dùng năng lực yêu thú càng có thể miểu sát võ giả đồng giai.

Cho nên trong mắt Mạc Huân, dù rằng Lâm Phong rất mạnh, nhưng không tới một hai năm nữa, hắn liền sẽ bị đào thải.

Đến lúc đó, tùy tiện một người trong bọn hắn đều có thể ngược Lâm Phong.

Chớ nói chi, bên cạnh thực lực, thế lực và bối cảnh cũng là một loại sức mạnh.

Mạc Huân có rất nhiều thủ đoạn có thể khiến Lâm Phong hối hận, thậm chí là khiến cả nhà hắn không có đất dung thân tại Giang Thành.

"Phách lối?"

   Lâm Phong hỏi, tay phải chợt hất lên, hung hăng tát vào mặt Mạc Huân.

  "Bốp".

Một tiếng kêu vang giòn vang lên, Mạc Huân bị tát cho một cú rất đau, kém chút thì ngã lăn ra đất, chỉ thấy trên gò má trái vốn trắng nõn của hắn có một dấu vết bàn tay màu đỏ nhanh chóng hiện lên.

   Có vẻ như không ngờ Lâm Phong thực sự có gan xuất thủ, Mạc Huân ngây người, bởi vì cú tát quá mạnh khiến cho đầu óc hắn có hơi choáng váng, qua mấy giây mới phản ứng lại được, sắc mặt hắn phẫn nộ dữ tợn, hắn giơ tay lên, nhưng không đợi hắn ra tay với Lâm Phong, lại là một tiếng bốp, má phải của hắn cũng xuất hiện một vết đỏ khác.

  "Đủ phách lối chưa?"Lâm Phong hỏi.

  "Con m..."

   Mạc Huân vừa định chửi, lại thêm một tiếng bốp, một bàn tay hung hăng tát thẳng vào mặt hắn, lần này lực đạo cực lớn, khuôn mặt Mạc Huân bắt đầu sưng lên, vết tát màu đỏ chuyển sang màu tím, cảm giác như sắp có máu rỉ ra.

   Hắn muốn phản kích, nhưng ở khoảng cách gần như thế, tốc độ của hắn không bằng Lâm Phong, căn bản không cách nào né tránh.

  "Đủ phách lối chưa?"Lâm Phong vẫn như cũ nhàn nhạt hỏi.

  "Ngươi chết..."

  "Bốp!"

  "Ta sẽ gi..."

  "Bốp!"

   Tất cả học sinh đều sợ đến ngây người, hoàn toàn không dám tin vào hai mắt của mình.

   Quá tàn bạo!

   Mỗi khi Mạc Huân mở miệng muốn đe dọa, Lâm Phong đều trực tiếp cho một phát tát, lực đạo cũng càng lúc càng lớn, lúc này khuôn mặt Mạc Huân đã sưng như đầu heo, chỉ sợ đến cha mẹ hắn cũng không nhận ra nổi.

  "Ha ha, ta phải chụp mấy tấm mới được, ta phải gửi cho Vương Lâm xem mới được, xem nàng có còn nhận ra tên khốn làm nàng phải nghỉ học hay không."

  "Lâm Phong thật ác độc a! Đánh thành đầu heo luôn rồi, nhưng thật sự rất sảng khoái! Quá hả giận!"

  "Ta nghĩ Lâm Phong nên nghỉ học sớm thôi, nếu không nói không chừng sẽ bị chơi chết mất."

   Các học sinh bàn tán, đồng thời nhao nhao lấy điện thoại di động ra, đồng loạt quay lại cái khoảnh khắc lịch sử này.

  "Đủ phách lối chưa?"Lâm Phong vẫn như cũ hỏi một câu này.

   Lần này, Mạc Huân im lặng, bây giờ hắn còn không mở nổi mắt ra nữa, khuôn mặt cũng đã mất đi tri giác, lúc này, đối mặt ánh mắt không có chút rung động kia, hắn không dám đe dọa nữa, qua một hồi lâu mới lên tiếng: "Đủ phách lối, hi vọng ngươi có thể một mực phách lối như vậy!"