Chương 24: Mạc Huân

Giữa đám đông, có sáu thân ảnh đang chăm chú theo dõi một màn này, vốn chỉ định xem náo nhiệt, nhưng lại không ngờ sự tình sẽ thú vị như vậy.

"Ha ha, tên nhãi Tiểu Ngư kia ăn phải quả đắng rồi, để xem hắn còn dám phách lối nữa không."

"Cách đấu thuật thật đáng sợ, có lẽ hắn mạnh hơn bất cứ người nào trong số chúng ta."

"Không chỉ cách đấu thuật đâu, mà còn có ý thức chiến đấu kia nữa."

"Đáng tiếc, không thể luyện hóa yêu linh, chú định chỉ là một phế vật!"

"Lâm Phong này mặc dù có chút danh tiếng, nhưng thực lực đáng lẽ không mạnh như vậy mới đúng, thật kỳ lạ!"

Đám người thỉnh thoảng bàn luận.

Những học sinh còn lại mặc dù hiếu kỳ trước lời nói của bọn hắn, nhưng vẫn không dám tới gần.

Những người này đều là cao thủ xếp hàng đầu trong số các học sinh năm ba, đồng thời là thành viên của tinh anh võ đạo xã.

Giang Tâm nhất trung bao gồm cả khu sơ trung lẫn khu cao trung!

Đánh nhau ẩu đả là việc xảy ra ngày nào, bạo lực ở một mức độ nào đó cũng là một phương thức để giải tỏa áp lực.

Thành ra, giữa các học sinh tồn tại đủ loại tổ chức khác nhau.

Tinh anh võ đạo xã chính là tổ chức học sinh lớn mạnh nhất trong Giang Tâm nhất trung.

Tinh anh võ đạo xã không chỉ có sân huấn luyện riêng mà còn có võ đạo lão sư riêng.

Mặc dù số thành viên hạch tâm không nhiều, chỉ có 37 người, nhưng những người đó hoặc là con cháu quan lớn, hoặc là tử đệ đại tập đoàn, đại gia tộc, gia tài bạc triệu.

Ngoại trừ thành viên hạch tâm ra, tinh anh võ đạo xã còn có rất nhiều thành viên chính thức.

Nếu muốn trở thành thành viên chính thức thì mỗi người sẽ phải giao nộp 100 tân tệ một tháng.

Nghe nói thành viên chính thức của tinh anh võ đạo xã có hơn nghìn người, mỗi tháng chỉ riêng tiền xã phí đã hơn một trăm vạn tân tệ.

Đối với các học sinh, lời nói của tinh anh võ đạo xã còn có sức ảnh hưởng hơn cả lời nói của lão sư.

Kỷ Ngư chính là một trong 37 thành viên hạch tâm.

"Thật mạnh..."

Kỷ Ngư nhìn Lâm Phong từ đầu đến cuối đều tỏ ra bình tĩnh, sắc mặt nghiêm túc.

Dù hắn cũng có thể đánh bại ba người kia, nhưng không thể nào làm nhẹ nhàng được như Lâm Phong, nói cách khác, thực lực Lâm Phong còn mạnh hơn cả hắn.

Mặc dù hắn là thể tu bát đoạn, mạnh hơn một chút so với Lâm Phong là thể tu thất đoạn, nhưng chênh lệch giữa cửu đoạn của thể tu cảnh cũng không quá lớn, nếu như cách đấu thuật của đối phương đủ mạnh thì khiêu chiến vượt cấp là chuyện rất bình thường.

   Mặc dù trong lòng kiêng kị, nhưng thủ hạ của mình bị đánh cho thê thảm như vậy, nếu hắn không xuất thủ thì những người khác sẽ nghĩ thế nào? Hắn còn lăn lộn thế nào được nữa?

"Có chút bản lãnh, để ta chăm sóc ngươi."

Kỷ Ngư hai mắt lóe lên, chỉ thấy hắn thân như tơ liễu, trong nháy mắt đột nhiên xuất hiện trước mặt Lâm Phong, nắm chặt tay phải, đấm thẳng vào ngực Lâm Phong.

"Vút!"

Quyền phong lướt qua, không khí phát ra tiếng rít trầm thấp.

Cảm thụ một cỗ quyền phong lăng lệ dị thường, Lâm Phong nghiêng đầu tránh né, chân phải trực tiếp đá vào mặt Kỷ Ngư, mang theo một cỗ kình phong mạnh mẽ, chỉ một cú đá ngang đơn giản nhưng tư thế công kích lại cực kỳ ưu mỹ, động tác tự nhiên mà trôi chảy, tựa như chim yến xẹt qua giữa không trung.

Tốc độ nhanh đến mức Kỷ Ngư không kịp tránh né, chỉ có thể lấy cánh tay trái đón đỡ, lui nhẹ về sau.

"Sức mạnh cũng bình thường, nhưng lực bộc phát thật đáng sợ!"

Kỷ Ngư sắc mặt âm lãnh, hàn quang lộ ra trong mắt.

Hắn là thể tu bát đoạn, còn Lâm Phong là thể tu thất đoạn, thực lực không bằng hắn, nhưng vừa rồi trong lần va chạm đầu tiên, hắn lại phải lui lại, điều này với hắn chính là một sự sỉ nhục.

"Đi chết đi!"

Kỷ Ngư bỗng nhiên đạp lên mặt đất, thân hình bay vọt lên, đồng thời đầu gối uốn lượn, chân phải mang theo lực lượng cuồng bạo sút về phía ngực Lâm Phong.

Thấy vậy, Lâm Phong không lùi lại mà là tiến lên, hắn có kinh nghiệm thực chiến phong phú, tay trái cản đòn, trong nháy mắt khi cả hai tiếp xúc, hắn giơ khuỷu tay phải đánh thẳng vào ngực Kỷ Ngư, sát chiêu đột ngột hiện.

Bị trúng một kích khuỷu tay hung ác, miệng Kỷ Ngư hộc máu, phịch một tiếng, trực tiếp quỳ rạp xuống trước mặt Lâm Phong, khuôn mặt vặn vẹo, cơn đau đớn kia quá mức kịch liệt, cảm giác như lồng ngực hắn vừa bị một đòn khuỷu tay này đánh gãy thành nhiều mảnh.

Kỷ Ngư vừa định đứng dậy thì Lâm Phong nâng chân phải lên, như một thanh chiến đao đánh xuống, khí thế làm người ta không dám đương đầu.

Bị một cước hung hăng giẫm mạnh lên vai, lực lượng khổng lồ trực tiếp khiến cả người Kỷ Ngư tê liệt ngã xuống trên mặt đất.

"Không thể nào, nhẹ nhàng như vậy sao?"

Các học sinh vây xem đều chấn kinh, Lâm Phong mới thể tu thất đoạn, thế mà trực tiếp đánh gục thể tu bát đoạn.

Vượt cấp khiêu chiến tại thể tu cảnh cũng không phải là không thế, nhưng như này không khỏi quá dễ dàng đi.

"Ngươi quá yếu."

Lâm Phong từ trên cao nhìn xuống nhìn xuống Kỷ Ngư, thản nhiên nói.

"Ta muốn ngươi phải chết."

Kỷ Ngư gầm nhẹ, thần sắc dữ tợn!

So với nỗi đau thể xác, sự nhục nhã kia càng khiến hắn phẫn nộ hơn.

Dưới chân Lâm Phong, hai mắt Kỷ Ngư nhiễm phải một tầng huyết hồng, toàn thân cấp tốc bành trướng, xương cốt kêu răng rắc, thân thể khẽ run rẩy đồng thời nhanh chóng hóa lớn, toàn thân hắn được bao phủ bởi một bộ lông đen, hai tay hóa thành lợi trảo, lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.

"Hắn muốn yêu hóa." Đám người hét lên kinh ngạc.

Kỷ Ngư luyện hóa là lục giai Thiểm Điện Báo, việc này cũng không phải là bí mật hay gì.

"Bịch."

Lâm Phong không thèm để ý, chân phải đạp mạnh lên ngực Kỷ Ngư, lực lượng cường đại khiến khóe miệng Kỷ Ngư co giật, miệng phun máu tươi, nguyên bản thân thể đang yêu biến liền khôi phục bình thường.

"Ngớ ngẩn."

Lâm Phong mặt lộ vẻ khinh thường, thật sự cho rằng chỉ cần trở thành yêu linh sư đã là cường giả sao?

Vừa mới luyện hóa yêu linh liền muốn phụ trợ chiến đấu, thật sự quá ngây thơ.

Vút!

Đúng lúc này, một đạo ngân sắc quang mang hiện lên, lâm Phong đạp lên mặt đất, thân hình bỗng lui ra sau.

Soạt!

Trước mặt hắn, một cây phi tiêu màu bạc trắng cắm thẳng vào mặt đất.

Nếu như vừa rồi hắn không kịp phản ứng, chiếc phi tiêu kia chỉ sợ sẽ đâm thủng chân phải của hắn.

"A, lẩn trốn ngược lại là rất nhanh!"

Sau một lời chế giễu, sáu thân ảnh từ trong đám người chậm rãi đi tới, cầm đầu là một thiếu niên.

Thiếu niên này đầu đinh, mặc áo sơ mi trắng và quần thể thao, hình thể cực kì cường tráng, tướng mạo nhìn qua có chút hung ác.

Các học sinh vây xem vội vàng né ra, rất sợ lỡ chân cản đường bọn hắn.

"Là Mạc Huân, lần này Lâm Phong xong đời rồi."

Học sinh vây quanh nhỏ giọng nói.

Mạc Huân, thiên tài thể tu cửu đoạn, luyện hóa cửu giai Đại Địa Ma Hùng, thực lực có thể xếp trong ba vị trí đầu tại Giang Tâm nhất trung, nghe nói đã được Trường Thành đại học, một trong tam đại anh hùng học viện, đặc chiêu.

Ngoài ra, hắn còn là phó xã trưởng tinh anh võ đạo xã.

"Phong ca..."

Cao Hải thần sắc rõ ràng có chút khiếp đảm, hắn thấy sự tình đang càng ngày càng nghiêm trọng.

Lâm Phong liếc nhìn người thiếu niên đang chậm rãi đi tới, thần sắc bình tĩnh.

"Mạc ca."

Nhìn thấy người này, cho dù Kỷ Ngư đang toàn thân đau đớn khó nhịn vẫn phải cố hết sức đứng dậy, nói.

"Mạc ca hãy báo thù cho ta!"

Mạc Huân gật đầu nhẹ, không nhiều lời, hắn bước tới trước mặt Lâm Phong, đối mặt người thiếu niên bình tĩnh trước mắt, hắn mở miệng nói: "Quỳ xuống xin lỗi Kỷ Ngư, việc này coi như xong."

Mạc Huân nói rất bình tĩnh, nhưng lại cho người ta cảm giác không thể nghi ngờ.

Làm phó xã trưởng tinh anh võ đạo xã, thiên tài sắp thi đậu tam đại anh hùng học viện, đừng nói là lão sư, cho dù là hiệu trưởng cũng không dám tuỳ tiện đắc tội hắn.

Hắn thấy mình đã rất cho Lâm Phong mặt mũi, nguyên nhân chủ yếu là thực lực Lâm Phong khiến hắn hứng thú.

Nhưng rất đáng tiếc, Lâm Phong dường như không nghe thấy lời nói của hắn, ánh mắt kia làm cho người ta rất chán ghét.

Ánh mắt bình tĩnh ấy từ đầu đến cuối đều không để bọn hắn vào mắt.

"Tiểu tử, có chút ý tứ."

Mạc Huân đột nhiên bạo khởi, xuất thủ nhanh như chớp.

Thể tu cửu đoạn đã là thể tu cảnh đỉnh phong, chỉ cần tiến thêm một bước chính là võ giả, Mạc Huân vừa ra tay, không khí liền như bị nổ tung.

Lâm Phong vẫn tỏ ra lạnh lùng!

Thể tu cảnh không cách nào linh lực phụ thể, bởi vậy hắn chính là tồn tại vô địch.

Lâm Phong lui về sau, tuỳ tiện tránh né công kích của Mạc Huân, xoay người nhẹ một cái, nắm đấm liền lọt qua vai hắn.

"Cách né tránh trông thật lợi hại!"

  "Tốc độ trông có vẻ không nhanh, nhưng phản ứng chiến đấu thì quá đỉnh!"

Liên tục có tiếng kinh hô vang lên.

Lúc trước đám người cho rằng Lâm Phong rất nhanh sẽ bị đánh bại, nhưng hiện thực lại là dù cho Mạc Huân công kích mãnh liệt thế nào cũng không thể đụng đến một góc áo của Lâm Phong.

Lâm Phong tùy ý né tránh một cái là đủ để làm công kích của Mạc Huân trượt đích.

"Đáng chết."

Liên tiếp công kích thất bại, Mạc Huân có vẻ hơi nóng nảy, đặc biệt là ánh mắt trêu tức giễu cợt của người xem khiến hắn càng lên cơn giận dữ.

Hắn hiển nhiên cũng nhận ra cách đấu thuật của Lâm Phong đã vượt xa hắn, dù thực lực Lâm Phong không mạnh như hắn thì hắn vẫn không phải đối thủ.

"Cách đấu thuật của hắn, làm sao có cảm giác còn lợi hại hơn cả lão sư."

Mạc Huân có cảm giác, luận cách đấu thuật đơn thuần, Lâm Phong so với lão sư trong trường còn lợi hại hơn.