Chương 23: Cao thâm mạt trắc

Sau khi nghỉ ngơi một hồi, Lâm Phong cảm giác bụng không còn khó chịu nữa, liền cùng Cao Hải chuẩn bị rời khỏi nhà ăn.

"Đi thôi."

"Phong ca, ngươi còn ăn nhiều hơn cả ta, cẩn thận về sau ngươi cũng thành một tên mập mạp đó."

Khẩu vị của Lâm Phong khiến Cao Hải cũng phải kinh ngạc, cảm thấy khó mà tin được.

  Ngay lúc hai người đang nói chuyện phiếm, định đi ra khỏi nhà ăn, đột nhiên trước mắt có một thân ảnh bay tới, thân ảnh này liên tiếp đụng bay hai cái ghế, rồi té nhào đến trước mặt bọn hắn.

Không đợi bọn hắn kịp phản ứng, một đám người bỗng nhiên tiến lên tay đấm chân đá cái thân ảnh đang kêu gào thảm thiết đó, thỉnh thoảng lại mắng chửi một tiếng: "Này thì tiểu tử miệng tiện nhà ngươi, lại còn giang hồ Bách Hiểu Sanh hả."

"Nhã Ca là người ngươi có tư cách nhắc đến sao?"

"Quỳ xuống nói xin lỗi, bằng không ta đánh gãy chân của ngươi."

Lúc này, Lâm Phong mới biết cái tên đang bị đánh kia là ai.

Có ý tứ!

Đám gia hỏa này là đang cố ý cho mình xem a!

Bằng không sao lại trùng hợp như vậy, đánh chỗ nào không đánh mà lại đánh ngay ở trước mặt mình.

"Phong ca, chuyện này chẳng có gì hay ho cả, chúng ta đi thôi."

Cao Hải hiển nhiên cũng nhận ra điều đó, thần sắc hắn có chút bất an, muốn kéo Lâm Phong rời đi.

"Chờ một chút."

Lâm Phong vẫn chưa muốn đi, hắn cảm thấy rất hứng thú với gia hỏa đang bị đánh bầm dập này.

Đây là lần đầu tiên hắn trực tiếp quan sát người bạn học cũ này.

Minh chủ giải trí, bát quái vương, giang hồ Bách Hiểu Sanh, thế nhưng thật sự không giống!

Không giống trong tưởng tượng của hắn!

Ấn tượng đầu tiên của hắn là đây là một người có ngoại hình thanh tú, không cao, dáng người gầy yếu, hoàn toàn là bộ dáng của một học sinh ngoan ngoãn, bảo hắn là học sinh sơ trung, Lâm Phong cũng sẽ tin tưởng.

Rất khó tưởng tượng gia hỏa nhút nhát này sẽ say mê chuyện bát quái như thế.

Mặc dù trong mắt những người khác, Dương Phàm chỉ là một học sinh kém cỏi, không có võ đạo thiên phú, không nỗ lực tiến bộ, mỗi ngày nhàm chán thu thập tin đồn.

Nhưng ở trong mắt Lâm Phong, Dương Phàm này rất có kế hoạch cho tương lai của mình, đồng thời có thể kiên trì ngày qua ngày cố gắng đạt được thành quả, tuyệt đối không phải một nhân vật bình thường.

Thế nhưng kiếp trước hắn chưa từng nghe nói Giang Thành có một người như vậy a!

Chẳng lẽ là vẫn lạc quá sớm rồi?

Lâm Phong không vội xuất thủ, mặc dù hắn muốn mời chào đối phương, nhưng Dương Phàm đã dám lấy hắn ra đàm tiếu, hiển nhiên là không để hắn vào mắt, vậy hẳn nên cho hắn một chút giáo huấn.

Bất quá rất nhanh, Lâm Phong phát hiện mình càng thêm thưởng thức đối phương.

Gia hỏa gầy yếu này ngược lại cũng là nhân vật hung ác, dù là bị đánh rất thảm, thân thể đau đến mức run rẩy, nhưng trừ ngẫu nhiên kêu rên vài tiếng ra, hắn hoàn toàn không cầu xin tha thứ, chỉ có hai tay ôm chặt đầu cố hết sức bảo vệ mình.

Lâm Phong không biết ba người đang đánh kia là ai, nhưng hắn biết gia hỏa khoanh tay đứng đằng sau.

Kỷ Ngư.

Tên nam phụ trong tin đồn của Dương Phàm.

Hắn dáng người thon dài, nhìn qua chừng 1m8, cao hơn Lâm Phong không ít, ngoại hình anh tuấn, trên mặt mang một nụ cười thản nhiên, nhìn qua rất nhã nhặn, dễ gần, nhưng ánh mắt hắn lại ngẫu nhiên toát ra một tia tà mị.

Kỷ Ngư hiện tại có thực lực thể tu bát đoạn, ngày thức tỉnh hôm qua luyện hóa lục giai Thiểm Điện Báo, là công tử của Hải Vân tập đoàn, tiền không thiếu, thực lực cường hãn, còn có một đám tiểu đệ.

Mặc kệ là thực lực hay là bối cảnh, hắn tại Giang Tâm nhất trung đều là nhân vật phong vân.

Lâm Phong biết hắn, không chỉ bởi vì gia hỏa này là nhân vật phong vân tại Giang Tâm nhất trung, càng là vì hắn biết gia hỏa này thích Nhã Ca.

Lâm Phong suy đoán, Kỷ Ngư có lẽ là thấy Nhã Ca nhất phi trùng thiên, lúc này mới nhịn không được bắt đầu theo đuổi.

Bây giờ Nhã Ca xưa đâu bằng nay, chỉ bằng việc gia nhập Tụ Tinh câu lạc bộ cũng đủ để nàng bước vào tầng lớp tinh anh.

Nếu thật sự cưới được Nhã Ca, không chỉ có thêm mặt mũi, hắn cũng có thể tiết kiệm mười năm phấn đấu.

Cuộc ẩu đả này tiếp tục một lúc lâu, người vây xem dù không đành lòng, nhưng cũng không ai dám ngăn cản.

Giang Tâm nhất trung có ba mươi vạn người, loại chuyện bạo lực như này ngày nào cũng có, ngay cả trường học cũng đều thúc thủ vô sách, dù sao học sinh quá nhiều, thậm chí đôi khi có lão sư sẽ tự mình giải thích về loại khoái cảm bạo lực này cho học sinh.

Cho dù có lãnh đạo trường học ra mặt ngăn cản cũng chẳng ăn thua gì, sau một khắc hòa bình ngắn ngủi, kết cục đổi lấy càng là sự trả thù không kiêng nể gì, dần dà, không người nào dám trêu chọc Kỷ Ngư.

Tại Giang Tâm nhất trung hắn chính là bá chủ một phương, không ai muốn bị gia hỏa này để mắt tới.

"Được rồi, không cần đánh nữa, bất kể nói thế nào, tiểu tử này và cha hắn năm nào cũng tới nhà ta chúc tết, nặng tay quá thì ta cũng không tiện nói chuyện với cha ta."

Thấy Lâm Phong không rời đi, cũng không xuất thủ, một mặt bình tĩnh đứng xem kịch, Kỷ Ngư rốt cục nhịn không được mở miệng nói.

"Lâm Phong, ngươi nói xem gia hỏa này có phải là thiếu đòn hay không."

Kỷ Ngư chậm rãi đi đến Lâm Phong trước mặt, cười hỏi: "Nói cái gì mà ngươi chia tay Nhã Ca, ngươi mà có cái tư cách đấy ư?."

Lời này vừa ra, tất cả mọi người đều hiểu ra mục tiêu của Kỷ Ngư là Lâm Phong.

"Lớn chuyện rồi đây." Đám học sinh vây quanh cảm giác được bầu không khí ngột ngạt.

Tại Giang Tâm nhất trung, mặc dù danh khí của Lâm Phong không lớn như Kỷ Ngư, nhưng cũng không tính là nhỏ.

Thực lực Lâm Phong không tính là mạnh, thực lực thể tu thất đoạn, thành tích không lọt được vào top 500, nhưng cho dù là người có thực lực mạnh hơn hắn, thể tu bát đoạn, thậm chí thể tu cửu đoạn, nếu như không phải tất yếu, cũng sẽ không muốn tùy tiện gây sự với hắn.

Đây chính là uy thế của Lâm Phong!

Thực lực chưa chắc đã nói lên sức chiến đấu!

Lâm Phong ngoại hiệu Phong Tử, nổi danh là loại nhân vật hung ác.

Ngang tàng sợ lỗ mãng, lỗ mãng sợ liều mạng.

Một tên điên đã đánh là như không muốn sống, thật không có mấy người dám tuỳ tiện trêu chọc.

"Phong ca, chúng ta đi thôi." Cao Hải nhỏ giọng nói.

Trước tiên bất luận thực lực như thế nào, cho dù đánh thắng, nếu dân thường như bọn hắn mà dám đắc tội Kỷ Ngư, đối phương có rất nhiều thủ đoạn khiến bọn hắn phải hối hận, thậm chí rất có thể sẽ liên lụy đến người trong nhà.

Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu mà Kỷ Ngư có thể hoành hành ở trường.

"Phong ca đi thôi."

Cao Hải lại một lần nữa thúc giục, thậm chí kéo áo Lâm Phong, nhưng Lâm Phong vẫn tở ra thờ ơ.

Việc này khiến Cao Hải thầm lo lắng, nếu là trước đây, dù có việc gì xảy ra Lâm Phong vẫn đều biết nặng nhẹ, sẽ không ngoan cố như thế, chẳng lẽ là vì Nhã Ca?

"Liên quan gì tới ngươi?"

Không trả lời câu hỏi của Kỷ Ngư, Lâm Phong nhàn nhạt hỏi một câu.

Nếu là lúc trước, hắn sẽ không chính diện xung đột với Kỷ Ngư.

Bởi vì hắn biết, dây dưa với loại người này, thua thiệt chỉ có thể là mình, bất quá thể hiện ra thực lực và thiên phú vừa hay lại là kế hoạch của hắn.

Bây giờ có một người muốn kiếm chuyện, hắn sẽ không để ý.

"Sao ngươi dám nói chuyện như vậy với Ngư ca?"

Một tên tùy tùng quát lớn: "Nhanh xin lỗi Ngư ca, bằng không ta sẽ cho ngươi đẹp mặt!" Nói xong, ba người liền ma quyền sát chưởng, nhìn chằm chằm.

Trong mắt bọn hắn, Lâm Phong chỉ là thể tu thất đoạn, mặc dù cách đấu thuật đúng là có mạnh một chút, nhưng vẫn không phải đối thủ của bọn hắn.

Cao Hải thấy Lâm Phong không chịu đi, chỉ có thể âm thầm phòng bị, mặc dù e ngại, nhưng cũng không lùi bước.

"Tiểu tử, gan ngươi rất lớn a."

Kỷ Ngư ngẩn người, hiển nhiên không nghĩ Lâm Phong dám nói như thế.

Trước kia Lâm Phong đối mặt hắn, mặc dù chưa từng tỏ ra sợ hãi, nhưng cũng không đến mức lớn lối như thế mới đúng.

"Có việc gì thì nói, không có thì xéo đi."

Lâm Phong không thèm để ý mấy trò hề vớ vẩn này, cơn mất ngủ khiến cảm xúc hắn có chút bực bội.

"Lão đại, để ta thay ngươi giáo huấn hắn."

Khi nụ cười của Kỷ Ngư biến mất, trong nháy mắt, một tiểu đệ của hắn liền không chờ nổi mà xuất thủ về hướng Lâm Phong.

Chỉ thấy hắn lao nhanh, đấm ra một quyền, mang theo kình phong bổ về phía bả vai Lâm Phong.

"Bịch!"

Còn chưa chờ hắn tiếp cận, chân phải Lâm Phong giống như một sợi roi mây, đạp thẳng vào ngực hắn.

 "Bịch!"

Một ngụm máu tươi bắn ra, trong ánh mắt khiếp sợ của tất cả mọi người, một bóng người bay ngược ra, cuối cùng rơi bịch xuống trên mặt đất, không ngừng hộc máu.

"Mạnh quá!"

"Thật ác độc!"

Trong mắt đám người vây xem lộ ra một tia kinh ngạc, mặc dù chỉ là tiểu đệ, nhưng làm tiểu đệ của Kỷ Ngư, ít nhất cũng phải là thể tu thất đoạn, thế mà vừa đối mặt đã bị đánh bại.

Trừ kinh ngạc trước thực lực Lâm Phong ra, Lâm Phong xuất thủ tàn nhẫn cũng khiến bọn hắn phải e ngại.

Không xuất thủ thì thôi, một khi ra tay chính là sát chiêu.

Nhìn dáng vẻ ngã lăn trên mặt đất kêu rên của tên kia, cho dù có chữa trị, chỉ sợ cũng phải nghỉ ngơi mười ngày nửa tháng, trong giai đoạn sắp thi tốt nghiệp trung học như hiện tại, nói không chừng sẽ ảnh hưởng thành tích thi cử.

"Hoàng Cát!"

Hai tên tiểu đệ khác nhìn thấy thảm trạng của huynh đệ, sắc mặt biến hóa, không chỉ phẫn nộ mà cũng có chút khiếp đảm.

Ba người bọn họ cùng là thể tu thất đoạn, thực lực tám lạng nửa cân, vậy mà Hoàng Cát lại ngay cả một chiêu cũng không đỡ được, làm sao không khiến bọn hắn sinh ra lòng kiêng kỵ.

"Làm thôi."

Hai người liếc nhau một cái, khẽ quát một tiếng, một trái một phải, đồng thời lao lên tấn công.

"Phong ca, để ta giúp..."

Cao Hải hét lớn, tiến lên trước một bước, ngay lúc hắn chuẩn bị lao lên đối phó một người, chỉ thấy chân trái Lâm Phong điểm nhẹ trên mặt đất, cả người vọt lên như một con báo săn, sau đó có hai thân ảnh bắn ra rồi rơi xuống đất như hai chiếc túi vải rách.

"Cái..."

Nhìn thảm trạng của ba người, các bạn học vốn đang bàn tán náo nhiệt đều im bặt, không ít người rùng mình hoảng sợ.

Lấy một địch ba mà lại có thể nhẹ nhàng như thế, phảng phất như người lớn đánh trẻ con.

Cách đấu thuật của Lâm Phong, trong mắt bọn hắn, trở nên có một chút cao thâm mạt trắc.