Trên sân thượng trường học, có ba người thiếu niên cùng một người thiếu nữ đang ngồi.
Bọn hắn ngồi xếp thành vòng tròn, đặt một số hộp cơm trưa, đồ uống và đồ ăn nhẹ trước mặt.
"Phàm ca, chúng ta phải làm sao bây giờ?"
Người nói là một nữ sinh có kiểu tóc đầu bát úp, dáng người hơi mập, vóc dáng không cao, không tính là xinh đẹp, tối đa cũng chỉ là có chút đáng yêu, nàng bỏ chiếc bánh sô cô la bị cắn mất một miếng xuống, lo lắng nói.
Người được gọi là Phàm ca là một thiếu niên tướng mạo bình thường, chiều cao bình thường, kiểu tóc cũng bình thường.
Nếu như bắt buộc phải tìm ra một đặc điểm nổi bật, thì chính là ngũ quan hắn có chút thanh tú, cho người ta một loại cảm giác cực kì đơn thuần, như thể chỉ cần ngươi trêu chọc hắn, hắn liền sẽ đỏ mặt xấu hổ.
"Cái đậu con mẹ nhà nó chứ."
Dương Phàm một bên há miệng ăn cơm, một bên mắng chửi: "Đúng là xúi quẩy, tại sao lại chọc tức con chó điên đó chứ."
"Phàm ca, hay là ngươi tìm người nói chuyện một chút." Một nam sinh mặt đầy tàn nhang đề nghị.
"Đúng đúng, tìm Tiếu ca nhờ hòa giải một chút, chuyện lần trước là chúng ta kịp thời thông báo cho hắn mới giúp được hắn trốn qua một kiếp, hắn còn nợ chúng ta một cái nhân tình, quan hệ của hắn với Kỷ Ngư không tệ, có hắn nói giúp thì không chừng có thể giải quyết dễ dàng." Nữ sinh vội vàng phụ họa nói.
Đối mặt đề nghị của đồng bạn, Dương Phàm không trả lời, đặt hộp cơm xuống, cảm thấy không muốn ăn nữa.
Lúc tan học giữa trưa, hắn vừa vặn có việc đi ra sau núi, đúng lúc phát hiện Nhã Ca và Lâm Phong đang nói chuyện.
Thấy sắc mặt hai người không đúng, dựa vào phản ứng bản năng, hắn lập tức yêu linh phụ thể, sử dụng năng lực thiên phú của Tầm Âm Thú, phối hợp khẩu ngữ, thế là biết được chuyện hai người chia tay.
Tin tức lớn như thế mà lại để một người độc hưởng tự nhiên sẽ không có cảm giác thành tựu, căn cứ vào tinh thần vui riêng không bằng vui chung, trong quá trình Dương Phàm nói chuyện phiếm với bạn học, đã "không cẩn thận" mà nói ra.
Hắn thấy, đây chỉ đơn giản là một tin đồn rất lớn, so với hơn trăm cái tin đồn hắn truyền ra mỗi năm cũng không có quá nhiều khác biệt.
Hắn có thể dự đoán được cái tin đồn này sẽ rất là xôn xao, dù sao nhân vật nữ chính lần này rất đặc biệt.
Mặc dù thích buôn chuyện, nhưng Dương Phàm cũng là người thông minh, hắn biết người nào mà mình không thể trêu chọc.
Đối với những gia hỏa có thế lực lớn hơn hắn kia, hắn chưa từng trêu chọc.
Hắn thấy, Lâm Phong và Nhã Ca không nằm trong danh sách đó.
Mặc dù thực lực Lâm Phong mạnh hơn hắn, nhưng lại không cần lo lắng, làm bạn học, lấy hắn hiểu biết của hắn với Lâm Phong, cho dù Lâm Phong có khó chịu cũng sẽ không động thủ với hắn.
Còn người bị chia tay là Nhã Ca mặc dù đã gia nhập Tụ Tinh câu lạc bộ, có dấu hiệu nhất phi trùng thiên, nhưng hiện giờ mới chỉ là gia nhập thôi, không lâu sau bọn hắn liền sẽ tốt nghiệp trung học, làm gì còn người nào nhận ra ai với ai.
Dù có tức giận thì chắc cũng sẽ không mang thù lâu đến như vậy đi, dù sao việc đó cũng đâu phải thâm thù đại hận gì?
Nhưng hắn nghìn tính vạn tính, làm thế nào cũng không tính được mình sẽ chọc đến Kỷ Ngư.
Dương Phàm lúc này có cảm giác như dẫm phải phân.
Mặc dù hắn và Kỷ Ngư không học chung lớp, nhưng bình thường lúc hai người gặp mặt, đôi khi cũng sẽ thuận miệng chào hỏi.
Nhiều năm liên tiếp, cha hắn còn mang hắn đến nhà Kỷ Ngư chúc tết.
Hắn thấy, hắn dù không phải huynh đệ của Kỷ Ngư, nhưng ít nhất cũng có thể coi là bằng hữu.
Thế nhưng Dương Phàm lại không nghĩ tới, Kỷ Ngư vốn không có bất cứ quan hệ nào trong chuyện này, lại bởi vì tranh giành người yêu, mà có lẽ ngay cả tranh giành người yêu cũng không phải, có thể chỉ là vì muốn thể hiện trước mặt Nhã Ca, vậy mà buông lời muốn xé rách miệng hắn.
"Vô dụng, cho dù A Tiếu chịu hỗ trợ, Kỷ Ngư cũng sẽ không thèm để tâm đến mặt mũi của hắn, mà A Tiếu cũng không dám đắc tội Kỷ Ngư, một khi đã nói ra, hắn chắc chắn sẽ động thủ."
Dương Phàm trực tiếp gạt phắt đề nghị của hai người đi.
Hắn hiểu rõ Kỷ Ngư hơn bất cứ ai khác, tên đó chính là một thằng ngốc.
Mặc dù nhìn qua rất nhã nhặn, nhưng lại là loại nhã nhặn bại hoại, hoặc là dùng súc sinh để mô tả càng thêm chính xác.
Những năm này, có không biết bao nhiêu nữ sinh phải nghỉ học vì hắn, có biết bao nhiêu người bị hắn bắt nạt chỉ vì mấy cái lí do vớ vẩn.
Chỉ cần một ánh mắt, thậm chí là tư thế đi đứng khiến hắn khó chịu, hắn đều có thể đánh gãy hai chân người khác.
"Nếu không, hay là để người trong nhà ra mặt đi." Một nam sinh khác đề nghị.
"Không được."
Dương Phàm không chút do dự, trực tiếp cự tuyệt.
Mặc dù cha hắn mở một công ty có tổng tài sản hơn một tỷ, ở Giang Thành xem như có chút danh tiếng, nhưng vẫn không thể nào sánh với Hải Vân tập đoàn nhà Kỷ Ngư, thậm chí nhà bọn hắn còn có rất nhiều nghiệp vụ cần Hải Vân tập đoàn ủng hộ.
Đây cũng là nguyên nhân cha hắn năm nào cũng dẫn hắn đến nhà Kỷ Ngư chúc tết.
Nói trắng ra, cha hắn muốn nịnh bợ gia đình Kỷ Ngư, giữa hai người căn bản không phải quan hệ bình đẳng.
Đồng thời giữa các học sinh với nhau còn có một quy tắc ngầm, đó là có mâu thuẫn không thể nhờ người lớn ra mặt.
Chuyện này cho dù có người lớn ra mặt khiến Kỷ Ngư phải cố kỵ, tạm dừng việc tìm hắn gây sự, nhưng sau đó sự trả thù của hắn có khả năng càng nghiêm trọng hơn.
Đối với loại người ngu đần kia mà nói, mặt mũi là thứ quan trọng nhất.
Trừ nguyên nhân này ra, quan trọng hơn chính là Dương Phàm không muốn đi nhờ cha mình giúp đỡ.
Tư chất võ đạo của hắn rất kém cỏi, dù có tài nguyên phụ trợ nhưng bây giờ vẻn vẹn cũng chỉ là ngũ đoạn.
Mặc dù hôm qua đã trở thành yêu linh sư, nhưng trong mắt mọi người, nhị giai Tầm Âm Thú chính là phế yêu linh, có rất ít võ giả sẽ lựa chọn luyện hóa loại phụ trợ yêu linh này.
Thiên phú của hắn cực kỳ kém cỏi, là người kém nhất trong số các anh chị em.
Cha hắn không nhìn vừa mắt hắn, quan hệ giữa hai cha con cũng không tốt, hắn không muốn vì chuyện này mà phải đi tìm ông ta.
Như thế, thứ nhận lại chỉ có thể là sự thất vọng, chứng minh mình quả thật là một tên phế vật.
Hắn thành lập xã đoàn của riêng mình từ hồi năm nhất, dùng tiền tiêu vặt tiết kiệm được để thường xuyên tổ chức tụ họp, ngày qua ngày duy trì tai mắt của mình, tất cả những việc này chính là vì để đạt được thành công sau khi tốt nghiệp, nhận được sự công nhận của cha.
Hắn muốn chứng minh cho dù võ đạo của hắn không được, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không kém bất kì ai.
"Hay là đem những chuyện kia..."
Đầu bát úp nhỏ giọng nói, nhưng không kịp nói hết.
"Ngậm miệng!"
Dương Phàm lập tức khiển trách.
Ba người trước mắt không chỉ là đồng bọn của hắn, mà còn là thành viên giang hồ thông tấn xã của hắn.
Giang hồ thông tấn xã là xã đoàn mà hắn thành lập năm lớp mười.
Nơi có người sẽ có giang hồ, có giang hồ có tin tức, đây là nguồn gốc cái tên của giang hồ thông tấn xã.
Bắt đầu từ sơ trung, Dương Phàm đã biết mình tư chất rất kém cỏi, nhưng hắn vẫn rất kiêu ngạo, cũng không cho là mình kém hơn so với bất kì kẻ nào.
Cho dù không có tư chất, hắn cũng muốn tạo cho mình một phiến thiên địa riêng.
Giang hồ thông tấn xã là điểm xuất phát để hắn thực hiện khát vọng của mình.
Tại Giang Tâm nhất trung, không có ai biết đến xã đoàn này, cái xã đoàn này bao gồm cả Dương Phàm cũng chỉ có bốn thành viên.
Trừ hắn ra, ba người trước mặt này đều là nhân tài trong ngàn dặm mới có một mà hắn tìm được ở Giang Tâm nhất trung, mặc dù võ đạo thiên phú của bọn hắn đều rất bình thường, nhưng Dương Phàm tin rằng tương lai của bọn hắn đều sẽ rất rực rỡ.
Giang hồ thông tấn xã mặc dù chỉ có bốn thành viên nòng cốt, nhưng mỗi người trong tay đều có hơn mười nhãn tuyến, rất ít chuyện xảy ra trong Giang Tâm nhất trung có thể giấu giếm được tai mắt của bọn hắn.
Rất nhiều chuyện rác rưởi mà tên khốn Kỷ Ngư kia làm bọn hắn cũng biết.
Nếu những chứng cớ này được đăng lên mạng thì không chỉ có thể khiến Kỷ Ngư bị khai trừ, thậm chí còn có thể cho hắn đi ngồi tù, ngay cả Hải Vân tập đoàn của cha Kỷ Ngư cũng có thể chịu ảnh hưởng.
"Đừng có ý nghĩ đó, ngươi muốn chết sao!"
Dương Phàm dùng ánh mắt cảnh cáo đám người.
Chút chuyện nhỏ này nhiều nhất là bị đánh một trận, vẫn chưa phải làm tới mức đó.
Nếu như lúc này tuồn bê bối của Kỷ Ngư ra, không cần điều tra, mọi người cũng biết là do hắn xuất thủ.
Chút bê bối này hoàn toàn không thể xô đổ được Hải Vân tập đoàn, đến lúc đó không những khó bảo toàn bản thân, thậm chí còn sẽ làm liên lụy người nhà.
Là xã trưởng giang hồ thông tấn xã, mặc dù mới năm ba, vẫn chưa chân chính bước chân vào xã hội, nhưng Dương Phàm đã nhìn qua quá nhiều hắc ám.
Hắn hiểu rõ một đạo lý, đó chính là vĩnh viễn đừng thực sự chạm vào vảy ngược của đại tập đoàn, nếu không bọn hắn sẽ trong nháy mắt lộ ra răng nanh nuốt chửng ngươi.
"Vậy phải làm sao bây giờ?"
Nữ sinh bát úp nằm xuống đất, bất đắc dĩ nói.
"Binh đến tướng chặn, nước đến đất chặn, ta đi."
Dương Phàm đứng dậy, phủi mông rồi rời đi, ba người còn lại bất đắc dĩ liếc nhau một cái, đi theo bước chân của hắn.