"Nghe gì chưa? Lâm Phong chia tay với Nhã Ca rồi."
"Không thể nào, bọn hắn không phải thanh mai trúc mã sao? Hồi trước toàn dính lấy nhau cả ngày, sao giờ lại chia tay."
"Ha ha, lũ yêu nhau chết hết đi!"
"Ngươi có bị ngớ ngẩn không vậy, Nhã Ca hiện tại có thân phận gì chứ, tương lai ít nhất cũng là bát tinh yêu linh sư, còn ký kết hợp đồng với Tụ Tinh câu lạc bộ, tương lai cực kỳ xán lạn, Lâm Phong mặc dù thực lực không tệ, nhưng cũng chỉ là không tệ mà thôi, không thể trở thành yêu linh sư, chắc chắn không theo kịp bước chân Nhã Ca."
"Nhã Ca không khỏi quá thực dụng đi, nhanh như vậy đã ném Lâm Phong đi rồi."
"Nghe nói Kỷ Ngư muốn theo đuổi Nhã Ca, không biết có phải là bởi vì chuyện này hay không?"
"Nhỏ giọng một chút, để Kỷ Ngư nghe được là xong đời đó."
"Nhưng hình như ta nghe nói Lâm Phong là người chia tay?"
Lúc Lâm Phong xuyên qua thao trường, chuẩn bị đến nhà ăn, hắn phát hiện tin tức về chuyện của hắn với Nhã Ca đã bay đầy trời, truyền đi xôn xao.
Lâm Phong núp trong một góc, cẩn thận nghe ngóng một hồi, cho dù là hắn cũng không khỏi bội phục tốc độ truyền bá tin tức này.
Lúc này mới qua bao lâu chứ, chắc là không đến mười phút đi!
Làm sao có cảm giác mọi người đều biết hết rồi.
Đối với mấy chuyện vớ vẩn này, Lâm Phong vốn không thèm để tâm, thứ khiến hắn tò mò chính là sự tình của hắn và Nhã Ca sao lại được truyền đi?
Nhã Ca chắc chắn sẽ không nói!
Cho dù là nói với tiểu tỷ muội thân thiết cũng chắc chắn không nói mấy câu kiểu như "Ta bỏ hắn", chuyện này chẳng phải cái gì tốt đẹp, không cần phải công khai với người khác.
"Lúc nãy ở đó làm gì có ai khác!"
Lâm Phong hơi nghi hoặc, vì để tránh người khác quấy nhiễu, Nhã Ca cố ý lựa chọn chỗ sau núi.
Khu vực phía sau núi vốn không có bao nhiêu người qua lại, chớ nói chi là bọn hắn còn cố ý lựa chọn một nơi vắng vẻ.
Làm võ giả, tính cảnh giác và sự quan sát là năng lực cơ bản nhất, thiếu đi hai loại năng lực này, ngươi chết thế nào cũng không biết.
Mặc dù trong trường học sẽ không có nguy hiểm gì, nhưng là một võ giả thường xuyên đứng trên ranh giới sinh tử, liên tục quan sát cảnh vật xung quanh đã trở thành bản năng của Lâm Phong.
Lâm Phong có thể khẳng định, lúc hắn nói chuyện chia tay với Nhã Ca, xung quanh chắc chắn không có người, ít nhất thì trong phạm vi trăm thước không có ai cả, thậm chí ngay cả động vật cũng không có.
Thế thì chuyện này lại có chút kỳ quái.
Suy nghĩ thật lâu, thẳng đến khi Lâm Phong nghe thấy cái tên Dương Phàm, lúc này mới chợt hiểu.
"Hóa ra là tên đó."
Đối với các bạn học, thời gian trôi qua lâu như vậy, Lâm Phong hầu như đã quên hết, gần như không thể nhớ được tên của bất kì ai.
Nhưng cái người tên Dương Phàm này, Lâm Phong ngược lại là khắc sâu ấn tượng.
Võ đạo thiên phú của tiểu tử Dương Phàm này chỉ ở mức trung bình, thực lực chắc cũng chỉ đến thể tu ngũ đoạn, thành tích văn hóa cũng y như vậy, ưu điểm duy nhất chính là linh thông tin tức.
Hắn tự xưng giang hồ Bách Hiểu Sanh, mật thám, giải trí minh chủ, bất quá các bạn học đều gọi hắn là miệng rộng.
Ở Giang Tâm nhất trung, nếu có chuyện xấu hay lời đồn gì xuất hiện, tám chín phần mười là từ cái miệng rộng này truyền ra.
Cho dù không phải, nếu ngươi đi hỏi hắn, hắn nhất định cũng sẽ nói với ngươi một hai điều.
Nghe nói vì để thu thập tin đồn, dù thính lực và thị lực đều không có vấn đề gì nhưng gia hỏa này vẫn cố ý đi học khẩu ngữ cùng ngôn ngữ kí hiệu, mặc dù rất nhiều người không ưa gia hỏa này, nhưng nếu có tin đồn gì xuất hiện trong trường, người đầu tiên ngươi sẽ muốn tìm chính là hắn.
Chỉ cần là tin tức mà hắn truyền ra, sẽ không có người nào chất vấn tính chân thực của nó.
Đây là kết quả có được sau hàng trăm trường hợp trước đây.
Đối với Dương Phàm kia, Lâm Phong ngược lại là có chút hứng thú.
Gia hỏa này mặc dù võ đạo thiên phú không tốt, nhưng dù sao cũng có thực lực thể tu ngũ đoạn, có tư cách tham gia ngày thức tỉnh.
Thế nhưng, hắn lại không tham gia.
Mà là không biết từ nơi nào tìm được một con Tầm Âm Thú, cuối cùng luyện hóa nó thành bản mệnh yêu linh.
Tầm Âm Thú là nhị giai yêu linh, gần như không có năng lực công kích, năng lực duy nhất là thính lực và thị lực vượt xa người thường.
Theo lý mà nói đó chỉ là một con nhị giai yêu linh thôi, loại yêu linh phụ trợ như này cũng không phải hiếm thấy.
Biết khẩu ngữ với ngôn ngữ ký hiệu cũng không quá kỳ quái, hẳn là cũng sẽ có một số người biết những kỹ năng này ở Giang Tâm nhất trung.
Nhưng đã biết khẩu ngữ và ngôn ngữ ký hiệu, lại còn luyện hóa Tầm Âm Thú, còn tự xưng giang hồ Bách Hiểu Sanh, thích buôn chuyện, vậy tiểu tử này đích thị là một nhân tài.
Là nhân tài có thể tự xây dựng kế hoạch rõ ràng cho mục tiêu tương lai của bản thân.
Xét trên một khía cạnh khác, nói là thiên tài cũng không quá.
Lâm Phong quyết định phải làm quen với hắn một chút.
Kế hoạch của hắn chính là cần một nhân vật như vậy.
Khi Lâm Phong đến nhà ăn số 5, Cao Hải đang đứng đợi ở cửa vào liền vội vàng tiến đến, nhịn không được hỏi.
"Phong ca, ngươi thật sự chia tay với Nhã Ca rồi sao?"
"Ừ." Lâm Phong gật đầu nhẹ.
Cao Hải trầm mặc một hồi, nắm chặt hai bàn tay, thần sắc phẫn nộ, cuối cùng hắn phảng phất như hạ quyết tâm, nói: "Chia tay thì chia tay thôi, từ hôm nay trở đi, nàng không còn là bạn của chúng ta nữa."
"Không cần thiết, đây là chuyện của bọn ta, không có liên quan gì với ngươi."
Lâm Phong vỗ vai Cao Hải, an ủi.
Mặc dù đây là vấn đề của hắn với Nhã Ca, nhưng Lâm Phong hiểu cảm giác của Cao Hải.
Ba người bọn họ từ nhỏ cùng nhau lớn lên, từ tiểu học đến sơ trung rồi đến cao trung đều là bạn học cùng lớp, mỗi ngày đều cùng nhau đến trường.
Một khi chia tay, không cần biết đúng sai, bọn hắn đã không có thể làm bạn như lúc trước nữa.
Trong trí nhớ của hắn, đúng như Cao Hải vừa nói, dù là Nhã Ca thi đậu cửu đại tinh anh liên học viện, nhất phi trùng thiên, hắn cũng không thèm nói một gì với Nhã Ca.
Đối với mối quan hệ này, hắn còn coi trọng nó hơn cả Lâm Phong.
"Không nên trách nàng, là ta ra quyết định chia tay!"
"Là ngươi?"
Nghe được câu trả lời của Lâm Phong, Cao Hải một mặt hoài nghi, hiển nhiên là không tin.
"Lừa ngươi làm gì, đi ăn thôi."
Lâm Phong không có ý định giải thích, hắn đã đói xẹp bụng rồi, sau khi gọi món xong liền tiến vào chế độ ăn như chết đói.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Cao Hải, Lâm Phong gọi món ba lần, hết thảy ăn bảy chén cơm, sáu đĩa thức ăn, cộng thêm hai cân thịt nướng, tổng cộng tiêu hết 120 tân tệ.
"Phong ca, ngươi ăn như thế không có sao chứ?"
Cao Hải có chút lo lắng, hoài nghi Lâm Phong như vậy có phải là do chia tay với Nhã Ca hay không.
"Có thể có chuyện gì chứ?"
Lâm Phong dừng đôi đũa trong tay lại, ăn nhiều đồ ăn như vậy trong thời gian ngắn khiến bụng hắn phồng lên rất khó chịu, bắt buộc phải tạm dừng một chút.
Nhưng dù vậy, Lâm Phong vẫn không có cảm giác ăn no, vẫn còn cảm thấy rất đói.
Lâm Phong biết đây là di chứng do thâm hụt khí huyết quá nhiều.
Đồ ăn thông thường chỉ có thể cho cảm giác no bụng, nhưng lại không cách nào thỏa mãn nhu cầu khí huyết của hắn.
Võ giả càng cường đại, lượng cơm ăn càng lớn, đối với võ giả mà nói, càng ăn nhiều thân thể càng cường hãn, có thể ăn là phúc cũng không phải là không có đạo lý.
"Sắp hết tiền rồi, phải mau chóng kiếm tiền thôi." Lâm Phong thầm nghĩ trong lòng.
Cho dù là gọi những món ăn bình thường nhất, giá tiền chẳng đáng bao nhiêu, nhưng nó vẫn tốn của hắn 120 tân tệ.
Con số đó là tiền ăn một tuần của hắn, trong túi hắn lúc này chỉ còn có 300 tân tệ.
Đây là tiền ăn nửa tháng còn lại của hắn, nếu như không phải trong nhà đều là một lần đưa luôn tiền ăn một tháng thì có lẽ ngày mai hắn phải đói bụng mất.
Cũng may đây là trường học, đồ ăn đều khá là rẻ.
Nếu ăn như thế ở bên ngoài, không có hai ba trăm tân tệ căn bản là không thể nào.
Trong lúc đang nghỉ ngơi, Lâm Phong nhìn thấy một nam sinh cách đó không xa, hắn đã ăn no rồi, bàn ăn trước mặt trống không, bất quá sau khi hắn ăn một viên đan dược, không bao lâu sau lại bắt đầu ăn liên tục.
Lâm Phong nhận ra đó là tiêu thực đan, một viên giá trị 2000 tân tệ.
Tác dụng là gia tăng tốc độ tiêu hóa thức ăn.
Trong năm ba, trước kì thi đại học chỉ còn cách ba tháng, rất nhiều gia đình gia đình giàu có mỗi ngày đều sẽ chuẩn bị một viên cho con cái.
"Nếu có thể luyện hóa Đại Vị Vương thì tốt biết bao."
Cảm thấy đồ ăn trong cơ thể chậm chạp tiêu hóa, Lâm Phong thầm nghĩ trong lòng.
Đại Vị Vương có ngoại hiệu là Thôn Thôn Thú, xếp thứ 47 trong kỳ trân dị thú bảng.
Nó giống con Mộng Yểm trong cơ thể Lâm Phong, không có năng lực công kích, là phụ trợ yêu linh.
Người luyện hóa yêu linh Đại Vị Vương sẽ có năng lực tiêu hóa mạnh mẽ hơn người bình thường gấp mấy chục lần, có thể ăn uống gần như vô hạn.
Đối với võ giả mà nói, có thể ăn là phúc.
Ăn được càng nhiều, thực lực tăng lên càng nhanh.
Nếu như có thể luyện hóa Đại Vị Vương, Lâm Phong sẽ có được rất nhiều lợi ích.
Đáng tiếc, hồn lực của hắn ít đến đáng thương, vẻn vẹn một con Mộng Yểm đã nuôi không nổi, nói chi đến luyện hóa Đại Vị Vương.
Hơn nữa, yêu linh trên kỳ trân dị thú bảng đều là có thể ngộ nhưng không thể cầu, tìm kiếm chúng chẳng khác nào mò kim đáy biển.