Xuyên qua con đường của khu vực lôi đài dưới lòng đất, dọc theo lối đi chuyên dụng dành cho hội viên, Lâm Phong nhanh chóng đi ra khỏi Lôi Đình võ đạo quán.
“Cao Hải, ta đang đứng ở...”
Lâm Phong đi tới một góc nhỏ rồi rút điện thoại ra gọi cho Cao Hải.
Hắn không đi cửa chính, mà là đi đường phụ, lí do là vì đang có rất nhiều người tụ tập ở cửa chính Lôi Đình võ đạo quán.
Những người này hùng hùng hổ hổ, ánh mắt bất thiện, từ trong giọng nói của họ có thể lờ mờ nghe được mấy chữ “Học sinh cao trung”, bọn hắn rõ ràng là muốn tìm Lâm Phong gây chuyện.
Những người này là dân thua bạc muốn tìm Lâm Phong để trút giận, nhưng rất nhanh liền bị nhân viên bảo vệ của võ đạo quán giải tán, tuy vậy bọn hắn vẫn không rời đi quá xa, cố gắng tìm kiếm mục tiêu của mình.
“Đi thôi.”
Sau khi tìm được Cao Hải, hai người liền rời khỏi chỗ đó.
“Phong ca, hôm nay kiếm được bao nhiêu vậy?”
Vừa mới gặp lại nhau, Cao Hải liền hào hứng hỏi.
“21 vạn.”
Lâm Phong quan sát xung quanh, vừa rồi điện thoại hắn đã nhận được tin nhắn chuyển khoản ngân hàng.
“Chỉ mới 21 vạn hả, ít như vậy thôi sao?” Cao Hải hỏi.
“Giới hạn đặt cược của thẻ đồng chỉ là một vạn thôi.”
“Đúng rồi ha, ta quên mất, tiếc thật đó, nếu như tiền đặt cược ban đầu của chúng ta là một vạn thì tốt rồi.”
Đây là lần đầu tiên Lâm Phong tới võ đạo quán nên mới có thể giả heo ăn thịt hổ như thế, sau này sẽ không còn cơ hội như vậy nữa.
“Số tiền này đáng lẽ là ngươi lấy một nửa, nhưng gần đây ta có một số kế hoạch phải dùng đến nó, qua một thời gian nữa ta sẽ đưa lại cho ngươi.”
Lâm Phong quàng tay qua vai Cao Hải, nói.
“Hì hì, ta không cần nhiều như vậy đâu, cho một chút là được rồi.”
Khuôn mặt Cao Hải hơi ửng đỏ, hắn cười hì hì, xấu hổ nói:
“Dù sao ta cũng có làm cái gì đâu, sao có thể đòi hỏi nhiều như vậy.”
Cao Hải giống với Lâm Phong, cả hai đều có gia cảnh rất bình thường, hoặc cũng có thể nói ai sống ở Ngạn Biên cư xá đều có thể được coi là người nghèo.
Gia đình Cao Hải trừ hắn ra thì còn có một đứa em trai, hiện tại đang là học sinh sơ trung năm nhất, vẻ bề ngoài chẳng khác gì Cao Hải.
Anh em bọn hắn đều đang đi học, vậy nên vì để giúp bố mẹ đỡ vất vả, Cao Hải cũng muốn góp một phần sức của mình, đây cũng là nguyên nhân hắn không từ chối việc nhận tiền.
“Ha ha, ngươi không cần phải tỏ ra như vậy, đấy chỉ là một chút tiền lẻ mà thôi.”
Thấy Cao Hải cư xử như vậy, thậm chí còn lo được lo mất, Lâm Phong cười nói.
Cao Hải không biết đáp lại câu nói đó như nào, chỉ đành cười hì hì.
Thái độ của hắn với Lâm Phong lúc này là hâm mộ cuồng nhiệt, chỉ trong một buổi chiều ngắn ngủi liền kiếm được 21 vạn, thế thì muốn hắn làm gì chẳng được.
“Sắp sáu giờ rồi, hôm nay đã kiếm được nhiều tiền như vậy thì hẳn nên ăn mừng một bữa, đi đến chỗ Tuyệt Hảo Vị đặt chút đồ ăn mang về thôi, vừa hay bây giờ là giờ tan làm của chị ta.”
Lâm Phong nói, Cao hải không có bất kỳ ý kiến gì.
Nửa giờ sau, hai người đi tới chỗ một quán ăn lớn, hiện tại là giờ ăn tối, quán ăn đang đón tiếp rất nhiều vị khách, sau khi đặt vài món ăn, Cao Hải đứng đợi tại đại sảnh, còn Lâm Phong ra sau bếp để tìm chị gái, định hỏi xem bao giờ mới hết giờ làm việc.
Trước cửa phòng bếp.
Lâm Phong đứng im tại chỗ, không đi hẳn vào trong.
Hắn đứng sau chiếc rèm mỏng, quan sát cách chị mình làm việc như một người máy không biết mệt mỏi, ngoài ra thỉnh thoảng nàng còn bị đầu bếp hoặc đồng nghiệp thúc giục, thế là nàng chỉ có thể lớn tiếng đáp lại, sau đó lại gia tăng tốc độ, sắc mặt ửng đỏ, mặt mũi bám đầy mồ hôi, nhìn qua cực kỳ chật vật.
“Phong ca, đồ ăn ở đây đắt quá, thực sự quá là xa xỉ!”
Cao Hải tìm đến chỗ Lâm Phong, hai tay xách theo hai chiếc túi lớn, cảm thán nói.
Hai chiếc túi này tổng cộng tốn hơn một ngàn tệ, bằng với tiền ăn cả tháng của gia đình hắn.
Nếu như không phải hôm nay kiếm được một khoản lớn thì bọn hắn đúng là không ăn nổi.
“Khả Nhu tỷ vẫn chưa được nghỉ sao?”
Cao Hải nói xong thì thấy Lâm Phong không nhúc nhích, bèn hỏi.
Lâm Phong không trả lời, chỉ lắc đầu, rất nhanh, Cao Hải cũng nhận ra dáng người quen thuộc kia, trở nên im lặng.
“Khả Nhu tỷ vất vả quá!”
Cao Hải im lặng một hồi, cuối cùng mở miệng nói.
Đây là công việc mới của Lâm Khả Nhu, tiền lương một tháng là 4200 tệ, được bao bữa sáng và bữa trưa, tiền lương như vậy là không quá thấp, nhiều hơn công việc trong xưởng may trước đó của nàng một ngàn tệ.
Nhưng được trả lương cao thì hiển nhiên là phải có lý do của nó.
Đây là lần đầu hai người thấy Lâm Khả Nhu làm việc.
Cũng là lần đầu thấy được dáng vẻ chật vật, mệt mỏi của nàng.
Áp lực công việc khiến người ta không thể thở nổi, mà đồng nghiệp của nàng đều là những người phụ nữ đã có tuổi, có người còn đã năm sáu mươi tuổi.
“Đi thôi.”
Lâm Phong nói, quay người rời đi, không đi vào trong bếp, cũng không muốn để chị gái nhìn thấy mình.
Không có ai muốn để người khác thấy dáng vẻ chật vật như vậy của mình, người nhà lại càng không.
Giờ phút này, trong lòng Lâm Phong hạ một quyết định.
Khi nhìn thấy chị gái mình phải khổ cực đến thế, mọi do dự trong lòng hắn đều đột nhiên biến mất.
Hắn muốn thay đổi tất cả mọi thứ càng nhanh càng tốt.
Đứng đợi nửa giờ, đến lúc mà đồ ăn đều đã nguội, Lâm Phong khi ấy mới gọi điện thoại cho chị gái, bảo nàng chờ một chút rồi sẽ tới đón nàng.
……………….
Tại Ngạn Biên cư xá.
Cả nhà Lâm Phong ngồi quanh bàn ăn, trên bàn bày kín những món ăn toả ra mùi hương mê người, xa xỉ hơn cả những ngày tết.
Mặc dù ai nấy cũng đều rất đói, nhưng lại không có ai động đũa, mà là đưa mắt nhìn Lâm Phong.
“Được rồi, cả nhà đã đông đủ rồi, chuyện quan trọng mà ngươi muốn thông báo là gì?”
Lâm Phương nhìn Lâm Phong, lo lắng nói.
Ngày hôm qua Lâm Phong thức tỉnh thất bại, vì lo lắng cho con trai mà nàng mất ngủ cả đêm, đến khi kéo lê cái thân thể mệt mỏi sau một ngày làm việc về nhà, vừa định chuẩn bị nấu cơm thì đã thấy một bàn cao lương mỹ vị, doạ nàng giật nảy mình.
Chỗ này phải tốn bao nhiêu tiền chứ?
Việc này hiển nhiên là kiệt tác của Lâm Phong và Lâm Khả Nhu, nàng có hỏi thế nào cũng không nhận được đáp án, con gái nàng còn ra vẻ thần bí, bảo phải đợi mọi người trở về để thông báo một tin tốt.
“Ca, ngươi trúng số độc đắc hả?
Mã Nhạc Nhạc hồi hộp nói, nhịn không được mà nuốt nước miếng, nàng chưa từng được thưởng thức nhiều món ngon như vậy, thử sờ lên bụng, có cảm giác phải xẹp đi một vòng.
“Cả cái bàn này ít nhất chắc cũng phải một ngàn, đúng là trúng số độc đắc sao?” Lão Mã cũng tò mò hỏi.
Một bàn này ngang với một phần ba lương tháng của hắn.
“Khả Nhu, ngươi cười cái gì vậy? Ngươi có biết hay không?”
Lão Mã hỏi, này là vì Lâm Khả Nhu cứ một mực mỉm cười, hình như là biết gì đó?
Thấy lão Mã tò mò, Lâm Khả Nhu chỉ cười không nói.
Làm việc suốt cả một ngày, mặc dù thân thể của nàng đang cực kỳ mệt mỏi, nhưng tinh thần của nàng lại vô cùng phấn chấn.
Cảm thấy cuộc sống tràn đầy hi vọng!
Nàng cảm thấy kiêu ngạo thay khi có một người em trai như vậy.
Dưới ánh mắt của mọi người, Lâm Phong nói: “Chiều hôm nay ta đi khiêu chiến ở Lôi Đình võ đạo quán, kiếm được 21 vạn.”
“Làm sao có thể.”
Lâm Phong vừa dứt lời, Lâm Phương liền không thể tin nổi nói.
Mặc dù nàng không phải võ giả, không để tâm quá nhiều đến mấy việc liên quan đến võ đạo, nhưng cũng không quá xa lạ với võ đạo quán.
Nàng biết ở võ đạo quán có thể đặt cược, nhưng một học sinh cao trung sao có thể kiếm được nhiều tiền như vậy.
Đứng trước nghi hoặc của mẹ, Lâm Phong không giải thích, mà nói tiếp: “Thật ra, trong ngày thức tỉnh ta không hề luyện hoá thất bại.”
“Cái gì?!”
Lần này đến lượt lão Mã phải thốt lên.
Hôm qua bọn hắn còn cảm thấy buồn thay cho Lâm Phong vì hắn thức tỉnh thất bại, thậm chí Lâm Phương còn thức trắng cả đêm qua.
Lại thêm sáng nay Lâm Phong sắc mặt chán nản, mệt mỏi khiến mọi người đều rất lo cho Lâm Phong.
Không phải thất bại, chẳng lẽ là thành công?
“Thật ra ta vốn có thể luyện hoá cửu giai yêu linh, thậm chí là Địa bảng yêu linh, nhưng vận khí không tốt không tìm được yêu linh thích hợp với bản thân nên ta đã lựa chọn từ bỏ.”
Nghe vậy, cả Lâm Phương và lão Mã đều tỏ ra mờ mịt, chỉ có Mã Nhạc Nhạc là nhanh chóng phản ứng lại, kêu lớn:
“Ta biết ngay anh trai ta là lợi hại nhất.”
Mã Nhạc Nhạc vỗ tay, vui vẻ nhảy nhót, múa máy tay chân.
Một lát sau, Lâm Phương mới dần lấy lại tinh thần: “Thế tại sao hôm qua ngươi không nói?”
“Ta nói rồi mà!”
Lâm Phong bất đắc dĩ nói: “Ta nói với Nhạc Nhạc là những con yêu linh kia đẳng cấp quá thấp, không tìm được yêu linh thích hợp.”
Đến lúc này Lâm Phương và lão Mã mới nhận ra ý nghĩa của điều mà Lâm Phong đã nói hôm qua.
Trước đó bọn hắn còn tưởng rằng Lâm Phong nói vậy là để duy trì hình tượng anh trai, hoặc là để an ủi Nhạc Nhạc, nhưng nghĩ thế nào cũng không ngờ được rằng điều đó lại là sự thật.
Mà khi biết rằng võ đạo thiên phú của Lâm Phong cũng đáng sợ như vậy, Lâm Phương và lão Mã không thấy vui sướng chút nào, thay vào đó là cảm thấy lo sợ.
Bọn hắn nghi ngờ rằng vì thất bại trong ngày thức tỉnh dẫn đến tinh thần Lâm Phong có vấn đề.
Võ đạo thiên tài?
Luyện hoá Địa bảng yêu linh?
Những điều này nghe rất quen, nghe rất giống một bản tin ngày hôm qua.
Mà nhân vật chính trong bản tin đó chính là Diệp Thu.
Diệp Thu kia võ đạo thiên phú trác tuyệt, 18 tuổi nhất phẩm võ giả, luyện hoá Địa bảng bậc 17 Kinh Cức Ma Long, đó chẳng phải là loại thiên tài Lâm Phong vừa nhắc tới hay sao?
Lẽ nào con trai mình cũng giống như vậy?
Cũng là thiên tài giống Diệp Thu?
“Vậy tại sao ngươi lại….”
Suốt bữa cơm tối hôm đó, tuy rằng Lâm Phong giải thích rất nhiều, nhưng Lâm Phương và lão Mã vẫn không dám tin.
Dẫu cho mâm cơm vô cùng thịnh soạn, nhưng ngoại trừ Lâm Khả Nhu và Mã Nhạc Nhạc, Lâm Phương và lão Mã đều có cảm giác thức ăn rất tẻ nhạt.
Vốn bọn hắn chỉ hi vọng Lâm Phong có thể thi đậu cửu đại tinh anh liên học viện, như vậy đến lúc hắn tốt nghiệp, cả gia đình sẽ có thể chuyển tới sống ở nội thành.
Nhưng bây giờ, dường như tất cả mọi thứ đều hiện hữu ngay trước mắt, thậm chí là hơn xa tưởng tượng của hai người, khiến cả hai có cảm giác không chân thực.
“Đừng nhìn ta như vậy.”
Thấy mẹ nhìn mình chằm chằm, Lâm Phong nở nụ cười khổ, lắc đầu.
Hắn biết chuyện này quá khoa trương, rất khó để người khác tin tưởng.
Lâm Phong ban đầu cũng không muốn cho mọi người biết sớm như này, hắn định để đến khi luyện hoá Mộng Yểm thành công, thi đậu tam đại anh hùng rồi mới nói.
Đến lúc đó, có những điều đó làm bằng chứng thì mọi người mới có thể dễ dàng chấp nhận.
Nhưng kế hoạch của hắn không theo kịp những thay đổi đã diễn ra, bởi vì xung đột trên trường học và vấn đề của chị gái, Lâm Phong đành phải tiết lộ việc này sớm hơn dự định.
Bắt đầu từ ngày mai, tất cả mọi thứ đều sẽ phải thay đổi.