Chương 2: Trùng sinh

"Là ai đang nói vậy?"

Bên dưới đài, Lâm Phong luôn có cảm giác có người không ngừng lải nhải liên hồi bên tai mình làm cho hắn rất bực bội, thậm chí còn có người dùng sức lắc hắn.

Không muốn sống nữa sao?

Lâm Phong đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt lộ ra bạo ngược sát ý điên cuồng.

Thế nhưng một giây sau, toàn thân hắn liền trở nên cứng đờ.

Không có khói lửa gay mũi, không có yêu thú gào thét, không có tàn chi cùng huyết hà, không có tiếng thét đau đớn, hết thảy đều cực kì khác biệt.

Ánh nắng rực rỡ xuyên qua Lam Nguyệt chiếu trên người Lâm Phong khiến toàn thân hắn cảm thấy ấm áp.

Loại cảm giác này vừa quen thuộc vừa xa lạ.

"Đây chẳng phải là ngày thức tỉnh ở Giang Thành sao?" Lâm Phong đưa mắt nhìn bốn phía, sắc mặt chấn kinh, cảm giác như là gặp quỷ.

Giang Thành không phải đã thành phế tích rồi sao?

"Phong ca, yêu linh sắp phóng thích rồi, nhanh tỉnh táo một chút."

Một khuôn mặt béo ú xuất hiện trước mắt khiến Lâm Phong hơi giật mình, đây là một tên mập nhìn qua mang lại cảm giác rất buồn cười, chiều cao không đến 1m7, nhưng lại khoảng chừng hơn hai trăm cân, ngoại trừ béo ú, ấn tượng đầu tiên của người khác về hắn chính là cái đầu thật to lớn!

Ngay cả với hình thể to mập ấy, cái đầu tròn lớn hơn người bình thường đặt trên người hắn vẫn có chút không cân đối.

Lâm Phong cũng không xa lạ gì cái tên tiểu mập mạp này, đó là hàng xóm và bạn học của hắn, cũng là huynh đệ tốt nhất của hắn, biệt hiệu là đầu to.

“Đầu to, sao ngươi lại...” Lâm Phong một mặt kinh ngạc.

Trong trí nhớ, Cao Hải cùng hắn đều không thi đậu cửu đại tinh anh liên học viện, tốt nghiệp trung học xong hai người liền ra ngoài xã hội, đi mạo hiểm tại dị thế giới.

Năm 20 tuổi, lúc hai người đang săn giết yêu thú trong một dị thứ nguyên không gian môn thì không may lọt vào mai phục của một con tam giai Hỏa Độc Sư, mà Cao Hải vì cứu hắn dẫn đến bị thương, chỉ có thể nằm liệt ở giường đến hết đời.

Sau một năm ngắn ngủi, khi Lâm Phong mang theo số tiền bản thân vất vả kiếm được đến gặp Cao Hải, người thiếu niên béo ngây thơ sáng sủa, thích giảng nghĩa khí ngày nào đã gầy thành da bọc xương, thấy hắn đến mặc dù rất kích động, nhưng lại yếu đến mức ngay cả lời muốn nói cũng không nói nổi.

Hắn vĩnh viễn chẳng thể nào quên được ánh mắt ấy.

"Phong ca, ngươi nói cái gì vậy?" Cao Hải nghi ngờ hỏi.

"Ta trở lại năm 18 tuổi rồi ư?"

Lâm Phong không trả lời, vẫn còn có chút không tin được những gì xảy ra đang trước mắt.

Hắn cúi đầu nhìn hai cánh tay trắng nõn mảnh khảnh của mình, lúc này không còn dính lấy một vết máu, hắn nắm chặt tay, cảm nhận lấy cảm giác chân thực.

Tất cả những điều này như vừa bừng tỉnh khỏi một giấc mộng.

"Trở lại quá khứ?"

"Chẳng lẽ năng lực của hắn là khống chế thời gian?"

Thời khắc này, Lâm Phong tựa hồ đã minh bạch năng lực của thanh niên bạch y kia!

Hoặc giả thuyết là con yêu thú kia càng thêm chính xác.

Mặc dù con người cũng có võ giả và yêu linh sư cường đại, nhưng tuyệt đối không có khả năng nắm giữ loại thiên phú dị năng như vậy.

Rất hiển nhiên, người thanh niên bạch y đó là một con yêu thú có thể huyễn hoá thành hình người.

Khó trách tất cả công kích đều vô hiệu với hắn.

Khống chế thời gian...

Đây là năng lực khó tin hiếm thấy cỡ nào chứ, quả thực là tồn tại vô địch, nếu không phải cuối cùng hắn sức cùng lực kiệt, liệu rằng ai có thể giết chết được hắn?

Mà Lâm Phong có thể trở lại mười một năm trước, hiển nhiên là kiệt tác của người thanh niên bạch y đó.

"Hắn cũng quay về rồi sao? Hay là hắn đã chết rồi?"

Nếu như người thanh niên kia không chết thì mười một năm sau, trận thảm sát như địa ngục ấy vẫn sẽ ập đến.

"Phong ca, ngươi đang phát ngốc cái gì vậy?"

“Không có gì, không có gì.”

Lâm Phong lấy lại tinh thần, lắc đầu, nhìn Cao Hải.

Hảo huynh đệ, được gặp lại ngươi một lần nữa thật tốt.

"Phong ca, sao trông ngươi kỳ quá vậy?"

Hắn cảm giác sau khi ngủ một giấc, Lâm Phong dường như có chút biến hóa.

“Lâm Phong, ngươi bị làm sao vậy? Có phải là bị bệnh không?”

Ở bên cạnh Lâm Phong, một thiếu nữ lo lắng hỏi.

Thiếu nữ ấy mặc đồng phục học sinh màu trắng xanh, dáng người tinh tế, duyên dáng yêu kiều, thoạt nhìn cao hơn Lâm Phong một chút, làn da trắng như tuyết tỏa ra vầng sáng như ngọc ngà, ngũ quan tinh xảo, xinh đẹp, thanh thuần, trong đó lộ ra một tia mị lực nhàn nhạt.

Loại khí chất đặc biệt này phá lệ hấp dẫn người khác.

Thỉnh thoảng có thiếu niên đưa mắt về phía nàng, trong mắt lộ ra một tia ái mộ như lửa đốt, những lúc này, cho dù thiếu nữ có phát giác cũng đều làm bộ như không thấy, hoặc là quay đầu nhìn về phía Lâm Phong.

Lâm Phong nhìn dáng vẻ lo lắng của người thiếu nữ, ánh mắt có chút phức tạp.

Hắn nhớ rõ, hôm nay thiếu nữ thành công luyện hóa yêu linh.

Còn là một con thất giai Băng Uyên.

Không lâu sau, nàng liền nói lời chia tay với hắn.

Nàng giống với rất nhiều cô gái khác, bởi vì xuất thân bình thường mà dốc hết toàn lực để thay đổi mọi thứ, vì nó mà nguyện ý hi sinh tất cả.

Chỉ là phần lý tính này trong mắt Lâm Phong lúc ấy thực sự rất tàn nhẫn.

"Lâm Phong, ngươi mới nằm mơ hả?"

Nhã Ca cảm giác Lâm Phong có chỗ không đúng, ánh mắt thâm thúy có phần lạ lẫm.

Nhưng nàng không quá để ý, chỉ coi là hắn khẩn trương thái quá thôi.

"Sắp phóng thích yêu linh rồi hả?" Lâm Phong di chuyển ánh mắt, nhìn về phía đài cao.

Mặc dù vẫn còn một số nghi hoặc về lí do trùng sinh, nhưng trong thời khắc mấu chốt này, hắn không lo được nhiều như vậy.

Ở kiếp trước, Lâm Phong bởi vì vấn đề thiên phú nên không thể luyện hóa yêu linh.

Đến kì thi đại học, hắn không cách nào thi đậu cửu đại tinh anh liên học viện, trực tiếp ra ngoài xã hội lăn lộn, đó là một hành trình rất gian khổ.

Hắn không thể trở thành yêu linh sư, không có tài nguyên, không có quan hệ, chỉ có thể tiến vào dị thế giới chém giết, dựa vào tính cách ngoan kình và điên cuồng, trải qua cửu tử nhất sinh, cuối cùng đạt tới bát phẩm võ giả.

Bát phẩm võ giả còn được xưng là võ đạo tông sư.

Võ đạo tông sư 29 tuổi cũng là cực kỳ hiếm thấy.

Lấy thiên phú của hắn, có thể trở thành võ đạo tông sư ở 29 tuổi thì chắc chắn đã phải đánh đổi rất nhiều!

Nhưng cho dù có trở thành võ đạo tông sư thì lại như thế nào?

Yêu linh sư luôn luôn áp đảo võ giả.

Sức chiến đấu của bát phẩm võ đạo tông sư có khi còn không bằng một lục tinh yêu linh sư, phải biết giữa hai bên là chênh lệch hai phẩm giai.

Nhưng sự thật chính là tàn khốc như vậy.

Cho nên, lần này, hắn nhất định phải cải biến vận mệnh.

Lâm Phong ngẩng đầu nhìn về phía đài cao.

Giờ đã là buổi chiều, thủ hộ giả Giang Sở ngẩng đầu nhìn bầu trời, lúc này ánh nắng chói chang, bầu trời trong xanh như mặt hồ, phẳng như gương, không có lấy một gợn mây.

"Bắt đầu đi."

Giang Sở vung tay lên, đám người trên đài nhao nhao mở bình tròn ra, từng con yêu linh to cỡ nắm tay, đủ mọi màu sắc bắt đầu tuôn ra.

Nếu nhìn kỹ, bọn chúng giống như là phiên bản được thu nhỏ không có thực thể của yêu thú, thần sắc hoảng sợ, muốn chạy trốn, nhưng lại bị một cỗ lực lượng thần bí hấp dẫn, bay vào bên trong thần khí Lam Nguyệt.

"Lam Nguyệt bắt đầu hành động, trò hay sắp bắt đầu rồi."

Mọi người lập tức trở nên kích động, mồm năm miệng mười bàn tán.

"Bùm."

Theo một tiếng nổ vang to lớn, bạo liệt truyền đến, ba mươi vạn người xem cùng lúc giật mình, nháy mắt thay đổi hướng nhìn về phía tòa cao ốc lớn nhất Giang Thành - Trung Nhạc Cao Ốc.

Ở trung tâm của tòa nhà đồ sộ, một chiếc màn hình khổng lồ đang chiếu một video.

Chỉ thấy trên màn hình, có mấy vạn đạo thân ảnh tay cầm vũ khí ở trong một khu rừng, không ngừng chém giết yêu thú, thu thập yêu linh.

Đại quân đi theo đường vòng cung từ trung tâm khu rừng hướng ra ngoài, yêu thú bị ép chạy đi lao vụt ra bên ngoài khu rừng chỉ có một đích đến cuối cùng, đó là Giang Thành.

Đàn yêu thú lao vọt tới như thủy triều lên, tất cả mọi người bắt đầu khẩn trương, cuộc đi săn cuối cùng cũng bắt đầu.

Mọi người thân thể thẳng tắp, ánh mắt kiên định, thần sắc trang nghiêm, tay trái đặt lên ngực biểu thị sự tôn kính.

Không bao lâu sau, bầu trời vốn đang trong xanh trở nên tối sầm lại.

"Ngao ô..."

"Grào..."

Tiếng gào thét chói tai truyền khắp Giang Thành.

"Yêu thú công thành!"

Sau một tiếng kinh hô, một tràng cảnh như tận thế hiện ra trước mắt đám người.

Những loài dị cầm đủ mọi màu sắc, toàn thân hoặc lông vũ hoặc lân phiến, vỗ cánh bay với tốc độ cao nhằm hướng Giang Thành mà lao tới, số lượng nhiều đến mức che kín cả bầu trời.

Cùng lúc đó, mặt đất chấn động kịch liệt, Lâm Phong mặc dù cách rất xa, nhưng vẫn có thể cảm nhận rõ từng đợt rung chấn, cửa sổ của nhiều ngôi nhà bị chấn động đến phát ra tiếng kêu răng rắc, rất nhiều mảnh kính trực tiếp từ trên trời rơi xuống, cũng may là mọi người đều đang tập trung lại ở quảng trường nên không ai bị thương.

Chỉ thấy trong màn hình, đủ loại yêu thú lít nha lít nhít, phô thiên cái địa lao vọt về phía Giang Thành.

Dưới sự vây quét của các binh sĩ, những con yêu thú này cuối cùng bị xua đuổi đến bên ngoài Giang Thành.

Sau đó, chính là trận đại chiến nhiệt huyết sôi trào, kích động lòng người.