Tùng tùng tùng!
Tiếng trống cổ hùng hậu vang vọng khắp Giang Thành, báo hiệu cho việc ngày thức tỉnh mỗi năm một lần lại sắp bắt đầu.
Đây là một tràng lễ long trọng, so với năm vừa rồi còn náo nhiệt hơn.
Lúc này, Giang Thành khắp nơi giăng đèn kết hoa, những chiếc đèn lồng đỏ chót khắc đủ loại hoa văn yêu linh treo khắp phố phường.
Những chiếc màn hình gắn trên các tòa nhà cao tầng không ngoại lệ đều phát lại hình ảnh của những ngày thức tỉnh bao năm qua.
Cảnh tượng hoành tráng cùng với âm nhạc bùng nổ khiến con người ta vì đó mà nhiệt huyết sôi trào.
Trên đường phố biển người đông đúc, tất cả mọi người đều cùng đi về một hướng.
Mặc dù đã cố gắng dậy sớm, thế nhưng khi mọi người đến quảng trường trung tâm thành phố vẫn bị đám đông cuồng nhiệt làm cho kinh ngạc.
Chỉ thấy một vùng quảng trường phong cách phục cổ có diện tích hàng ngàn mét vuông, trên đó điêu khắc hình thù của đủ loại chim muông thú vật.
Hơn ngàn người cảnh sát thần sắc trang nghiêm đứng ở bốn phương tám hướng quảng trường để duy trì trật tự.
Vầng trăng khuyết đang trôi nổi ở độ cao 138 mét tại trung tâm thành phố và nhìn xuống mặt đất kia chính là Lam Nguyệt, thứ mà chính phủ đã phải tiêu tốn thời gian ba mươi bảy năm cùng với nguồn lực của cả quốc gia mới có thể chế tạo ra được.
Ở trên đỉnh của nó, ánh sáng mặt trời chiếu vào tầng kết giới năng lượng phản xạ ra ánh sáng màu xanh nhạt.
Thần khí Lam Nguyệt này chính là niềm kiêu ngạo của nhân dân Giang Thành, đồng thời cũng là biểu tượng của Giang Thành - một trong mười hai căn cứ khu của Hoa Hạ.
Phía dưới Lam Nguyệt là một mảnh người đen nghịt, nhân số không dưới ba mươi vạn, mỗi người đều đang cao hứng bàn luận sôi nổi.
"Một năm qua đi, không biết lần này lại có thiên tài như nào xuất hiện?"
"Năm ngoái có người luyện hoá cửu giai Ác Ma Viên, cảnh tượng ấy đúng là quá kinh người."
"Cũng chỉ là cửu giai mà thôi, bảy năm trước còn có người luyện hoá Địa bảng U Minh Báo, trực tiếp được Trường Thành đại học phá lệ tuyển nhận, lại còn nhận được học bổng toàn phần."
"Trường Thành đại học a, đấy chính là một trong tam đại anh hùng học viện, nghe nói thu nhập một năm của người tốt nghiệp từ nơi đó ít nhất cũng phải ngàn vạn, nếu là tham gia vào quân đội thì thấp nhất cũng là quân hàm trung úy."
"Ngay cả thất đại gia tộc của Giang Thành cũng chưa chắc có Địa bảng yêu linh."
"Ai nói không có, dù nhiều hay ít thì vẫn sẽ có vài con, chỉ là mấy tên quỷ hút máu ấy đều muốn giữ cho hậu bối, không nỡ lấy ra mà thôi, ngược lại trong Lam Nguyệt cũng có một chút, đó là từ rạng đông chi chiến khi xưa để lại, chỉ có thiên chi kiêu tử mới có thể luyện hóa thành công."
Giữa bầu không khí náo nhiệt, một nam tử trung niên bước lên đài cao.
Phía sau hắn có mấy trăm người nam nữ ăn mặc hoa lệ, khí chất phi phàm, trên thân mỗi người treo đầy những bình thủy tinh tròn trong suốt, bên trong mỗi bình có thể mơ hồ nhìn thấy có một đám mây to bằng nắm tay.
Những đám mây này phảng phất như có sự sống, một số thì lẳng lặng du đãng, phần nhiều va đập vào với thành bình, nhưng đều không thể nào thoát ra được.
Cả khu quảng trường lớn như vậy lúc này lại lặng ngắt như tờ, dường như là sợ quấy nhiễu đến bọn họ.
Đối với người nam tử trung niên kia, người dân Giang Thành đều không xa lạ gì, hắn chính là Giang Thành thủ hộ giả, Võ vương Giang Sở.
Mà sau lưng hắn, những người có tư cách xuất hiện trên đài cao không ai không phải người từ các đại gia tộc và đại tập đoàn ở Giang Thành, còn thứ ở trong bình tròn chính là yêu linh được phong ấn sau quá trình săn giết yêu thú .
Vào ngày thức tỉnh này, mọi thiếu niên thiếu nữ trên 18 tuổi, dưới 20 tuổi, thực lực đạt đến thể tu ngũ đoạn trở lên trên khắp Giang Thành đều có cơ hội tới đây, đem yêu linh luyện hóa vào trong hồn hải để trở thành một yêu linh sư.
Bất quá xác suất này cũng không cao, trong mười người nhiều nhất chỉ có một người có thể thành công luyện hóa yêu linh, bởi vậy mỗi một yêu linh sư đều cực kì quý giá.
Bên dưới đài cao, hơn mười vạn người thiếu nữ thiếu niên ngồi thẳng tắp, ánh mắt bọn hắn tràn đầy khát vọng, thậm chí có người kích động đến mức toàn thân run rẩy.
Duy chỉ có một người, đầu cúi xuống, không nhúc nhích.
Nếu không phải có tiếng lẩm bẩm khe khẽ, e rằng không ai nghĩ tới hắn thật sự đang ngủ.
"Tên này là ai vậy? Lá gan không khỏi quá lớn, vậy mà lại dám ngủ trong ngày thức tỉnh!"
"Tiểu tử này là Lâm Phong, lớp cao trung năm ba ban bảy, thực lực thể tu thất đoạn, nhưng mà cách đấu thuật của hắn rất mạnh, xuất thủ rất tàn nhẫn, cho nên bình thường rất phách lối."
"Hôm nay hiệu trưởng cố ý căn dặn phải thể hiện ra phong thái đặc hữu của Giang Tâm nhất trung, loại người vô liêm sỉ, không biết xấu hổ này đáng lẽ không nên đến tham gia ngày thức tỉnh mới đúng."
"Nhỏ giọng một chút, tên kia là cái loại nhân vật hung ác."
Các thiếu niên bàn tán ầm ĩ.
Hôm nay là một trong những ngày quan trọng nhất trong cuộc đời bọn hắn, cho dù đêm qua có người ngủ không nổi, nhưng tinh thần lúc này vẫn cực kỳ phấn khởi, làm sao lại mệt rã rời như này?
Chỉ là dù có hơi buồn cười, bọn hắn cũng không khỏi cảm thấy bội phục.
Trong ngày thức tỉnh có thể có người khẩn trương đến mất bình tĩnh, thậm chí kích động đến mức bệnh tim phát tác, trực tiếp ngất đi, nhưng chưa từng nghe qua có người kích động đến mức ngủ thiếp đi.
Lâm Phong chỉ sợ là người đầu tiên trong lịch sử.
........
"Có tiếng gì vậy?"
Lâm Phong hơi cau mày, hắn cố gắng lắng nghe nhưng nghe không ra được gì cả, tiếng nổ đinh tai nhức óc truyền đến bên tai hắn, mùi khói lửa tràn ngập trong không khí khiến con người ta không sao thở nổi.
Trong tầm mắt mơ hồ, tên lửa hàng không đạn đạo đầy trời đang cùng bay về một hướng, tập trung oanh tạc cùng một mục tiêu.
Đó là một người thanh niên tuấn mỹ mặc bạch bào.
Nhưng mặc cho bom đạn oanh tạc như thế nào, mặt đất băng liệt ra sao, một thân trắng noãn trường bào kia vẫn không nhuốm chút bụi trần, cực kỳ chói mắt.
Dưới đợt oanh kích của tên lửa đạn đạo, không ngừng có cường giả lao về phía thanh niên bạch y, nhưng bất luận là loại công kích gì, công kích vật lí hay công kích tinh thần, bao gồm cả năng lực nguyền rủa thần bí, toàn bộ đều vô dụng khi đối mặt với thanh niên bạch y, ngược lại còn bị hắn tùy tiện giết chết.
Cách đó không xa, ánh mắt Lâm Phong dán chặt vào thanh niên bạch y, con ngươi tràn đầy hận ý.
Ba ngày trước, Lam Nguyệt bất ngờ ngừng vận chuyển, kết giới thủ hộ biến mất, dị thứ nguyên không gian môn thất thủ, một vùng đô thị phồn hoa hoá thành một đống đổ nát, thi thể hài cốt nằm la liệt khắp nơi như muốn nói rằng nhân gian địa ngục đã tới rồi.
Bây giờ, số lượng yêu thú và địch nhân khổng lồ đều đã tử thương hầu như không còn, duy chỉ có người thanh niên bạch y thần bí này lông tóc không chút tổn hao.
Thành phố bị hủy diệt, hơn trăm triệu cư dân bị tàn sát, trong mười ba Giang Thành thủ hộ giả, chín người bị giết, hai người tự bạo, hai người chạy trốn, nhưng kẻ cầm đầu vẫn hoàn hảo không chút tổn hại, thậm chí ngay cả năng lực của hắn là gì cũng không biết.
Làm sao không khiến con người tuyệt vọng?
Máu tươi nhuộm đỏ mặt đất, không khí tràn ngập mùi máu tanh nồng gay mũi.
Đối mặt người thanh niên bạch y vô địch, những người may mắn còn sống sót đều đã sinh thoái ý, bắt đầu rút lui.
Bọn hắn bị giết sợ rồi.
Chỉ có Lâm Phong là vẫn ở đó, tay vung vẩy thanh trường kiếm.
Lâm Phong không biết mình đã giết bao nhiêu con yêu thú, hắn chỉ biết mình đã quá mệt mỏi.
Thật muốn ngủ một giấc.
Thật muốn cứ như vậy mà thiếp đi...
Quần áo trên người hắn đã bị máu thẩm thấu, dính vào da thịt rất khó chịu, dẫu vậy hắn vẫn không chút do dự đi về phía người thanh niên thần bí.
Cho dù hắn biết mình không có khả năng làm đối phương bị thương, nhưng vậy thì sao chứ?
Gia đình người thân đều chết hết rồi...
Một mình hắn tham sống sợ chết còn ý nghĩa gì...
Lâm Phong chậm rãi bước tới, thanh niên bạch y kia quay đầu nhìn Lâm Phong, ánh mắt hắn như một đầm giếng cổ, không có chút rung động nào nhưng lại lạnh lẽo đến thấu xương.
Theo từng bước chân Lâm Phong tới gần, cơ thể thanh niên bạch y run nhè nhẹ, ánh mắt tràn đầy sát ý.
Đây hình như không phải sợ hãi, mà là đang giãy dụa?
Lâm Phong không rõ tại sao mình lại có cảm giác này.
Khi chạm mắt ở khoảng cách gần như thế, Lâm Phong phát hiện đôi mắt của thanh niên bạch y có chút quỷ dị, là một đen một xám, tản ra hào quang nhỏ yếu, lúc sáng lúc tối.
Chỉ là thứ khiến Lâm Phong cảm thấy ngoài ý muốn đó là thanh niên bạch y không hề xuất thủ.
Cho dù Lâm Phong đi tới trước mặt hắn, run rẩy đem thanh trường kiếm trong tay cắm vào cổ họng của hắn.
"Có chuyện gì vậy?"
Lâm Phong kinh ngạc nhìn thanh trường kiếm nhuốm máu trong tay, theo động tác rút kiếm, quang mang đầy trời bỗng xuất hiện, bao phủ lấy Lâm Phong, như là một mặt trời cỡ nhỏ.