Chương 18: Đến trường

Sáng sớm.

Lâm Phong rời giường sớm.

Bởi vì Mộng Yểm liên tục quấy nhiễu, đêm qua gần ba giờ sáng hắn mới có thể miễn cưỡng ngủ được một chút.

Mất máu quá nhiều cộng với thiếu ngủ khiến cho trạng thái tinh thần của hắn rất kém.

"Vãi cả!"

Trong nhà vệ sinh, nhìn thấy mình trong gương, Lâm Phong không khỏi giật nảy mình.

Khuôn mặt hắn trắng bệch không có lấy một giọt máu, đôi mắt thâm quầng, không có một chút sức sống nào.

Người nào không biết, còn tưởng rằng chuyện của ngày thức tỉnh khiến hắn phải chịu đả kích rất lớn.

Quả nhiên, khi Lâm Phong đi ra khỏi nhà vệ sinh, Lâm Phương từ phòng bếp đi tới giật nảy mình, thiếu chút nữa là làm rơi bát cơm trong tay.

"Ta không sao, chỉ là tối qua hơi mất ngủ thôi."

Lâm Phong lúng túng giải thích, nhưng tất nhiên là không có ai tin tưởng cả, tất cả mọi người đều nhìn hắn với ánh mắt lo lắng.

Thấy sắc mặt Lâm Phong tái nhợt như vậy, Lâm Phương vốn đã chuẩn bị xong bữa sáng lại vội vàng đi vào phòng bếp nấu thêm một nồi Lão Nha Trư kho tàu.

"Ăn nhiều một chút đi, sắc mặt làm sao mà khó coi như vậy."

Trên bàn cơm, thấy Lâm Phong ăn ngon miệng, Lâm Phương có chút muốn nói lại thôi, sắc mặt thay đổi, cuối cùng chỉ có thể thở dài một tiếng.

Dưới ánh mắt lo lắng của người nhà, Lâm Phong nhanh chóng ăn bữa sáng, sau đó liền dẫn em gái xuống lầu.

"Phong ca, chào buổi sáng a."

Vừa xuống dưới lầu, giống như ngày thường, Cao Hải đã đợi sẵn dưới đó.

Nhìn thấy dáng vẻ của Lâm Phong, hắn hiển nhiên cũng giật nảy mình, nhưng hắn có vẻ biết cái gì đó, không hỏi nhiều.

"Chào buổi sáng."

Lâm Phong gật đầu nhẹ, sau khi hắn ăn sáng xong, mặc dù khí huyết có khôi phục một chút, nhưng lại càng thêm uể oải, lúc này hắn toàn thân suy nhược, đầu óc mê man, trạng thái cực kỳ tệ.

"Chào Đại Hải ca."

Nhạc Nhạc lên tiếng chào Cao Hải, khi đi ngang qua một tòa nhà, Cao Hải và Nhạc Nhạc đều vô ý thức nhìn về phía đó.

Đó là hướng nhà Nhã Ca.

Trước kia, bọn hắn đều là năm người cùng nhau đến trường, bây giờ thiếu mất Nhã Ca và em trai của nàng, Lâm Phong không cảm thấy gì, nhưng Cao Hải cùng Nhạc Nhạc rất không quen với điều này.

"Đừng có chen lấn!"

"Chen làm cái quỷ gì, chen nữa ta đánh chết ngươi."

Đoàn tàu đông đúc chật kín người như mọi ngày, ba người Lâm Phong vất vả đi vào một góc, co đầu rút cổ đứng chung một chỗ.

Trong thời đại ngày nay, các phương tiện giao thông tiện lợi như máy bay hay tàu điện ngầm đã biến mất, nguyên nhân chính là do yêu thú.

Cả dưới lòng đất lẫn trên không trung đều ẩn chứa quá nhiều yếu tố không ổn định, bởi vậy vì để đảm bảo an toàn, phương tiện giao thông chính trong các thành phố hầu hết là tàu điện trên không.

Cao Hải thở phào nhẹ nhõm, muốn sửa sang lại quần áo, nhưng bởi vì có quá nhiều người, ngay cả tay cũng khó mà nhấc lên được, mới ra khỏi nhà không bao lâu mà quần áo của hắn đã ướt đẫm mồ hôi.

"Nhạc Nhạc, lại gần đây một chút."

Lâm Phong kéo em gái đến trước mặt mình, dùng thân thể mình để che chắn.

Trong hoàn cảnh chen chúc như này, con gái rất dễ gặp nguy hiểm, cho dù bị chiếm tiện nghi cũng rất khó truy cứu, dù sao nhiều người như vậy, việc tiếp xúc cơ thể là điều rất bình thường.

"Phong ca, không biết bao giờ chúng ta mới có thể chuyển vào nội thành, mỗi ngày phải chen chúc trong cái con tàu này thật sự là rất mệt mỏi."

Cao biển phàn nàn nói.

Đây chính là phiền toái của việc sống ở ngoại thành, so với người sống ở nội thành, bọn hắn trời còn chưa sáng đã phải rời giường đi học, cho dù có tàu điện trên không, cũng phải mất hơn một giờ.

“Là Vân Thiên Tề đó!”

“Thực sự là quá đẹp trai rồi, ta muốn làm bạn gái hắn!”

“Vinh quang bài vị thứ tư tuần sau là Lôi Đình đấu Chiến Lang, đây là một trận ác chiến a. Đến lúc đó Vân Thiên Tề có thể sẽ ra sân, ta có lên lớp cũng phải xem trực tiếp.”

“Nếu như Diệp Thu gia nhập vào Lôi Đình chiến đội thì mấy năm sau sẽ kế thừa vị trí của hắn.”

Trong tàu vang lên một loạt tiếng cảm thán, không ít học sinh nhìn ra ngoài cửa sổ, hưng phấn nói chuyện.

Thuận theo ánh mắt của bọn hắn, Lâm Phong quay đầu nhìn lại.

Trên một chiếc màn hình gắn trên tòa nhà cao tầng cách đó không xa, một người thanh niên tóc dài mặc chiến bào màu đen cầm song đao trong tay, không ngừng xuyên thẳng qua một khu rừng rậm rạp, thỉnh thoảng sẽ có yêu thú lao ra đánh lén, người thanh niên nhẹ nhàng vung song đao lên chém nó làm đôi, máu của yêu thú rỉ xuống theo thân thanh song đao, hóa thành bốn chữ màu đỏ lớn:

“Thiên binh chế tạo”.

Rất hiển nhiên, đây là một đoạn phim quảng cáo ngắn.

   Lâm Phong không xa lạ gì với người thanh niên này, đội trưởng Lôi Đình chiến đội, song đao Vân Thiên Tề.

   Người lựa chọn song đao làm vũ khí trong vinh diệu liên minh có không ít, nhưng không có ai nhanh bằng Vân Thiên Tề, một chiêu khoái đao này mang lại cho hắn uy danh hiển hách trong liên minh.

   Mọi người đều biết Vân Thiên Tề sinh ra tại Cửu Tướng cư xá, đây là khu nhà cho thuê giá rẻ của chính phủ nằm ở phía tây Giang Thành, là một trong bốn khu ổ chuột của Giang Thành bên cạnh Ngạn Biên cư xá.

   Không chỉ có như thế, cha Vân Thiên Tề còn là một người tàn tật, chi tiêu gia đinh đều dựa vào một mình mẹ hắn làm việc vất vả.

   Vân Thiên Tề không phải là thiên tài, võ đạo thiên phú chỉ có thể coi là trung thượng, ngày thức tỉnh luyện hóa chính là lục giai Tật Phong Đường Lang.

  Sau kỳ thi đại học, hắn thậm chí còn không thể thi đậu cửu đại tinh anh liên học viện.

   Hắn có thể được Lôi Đình câu lạc bộ phát hiện và ký kết, chỉ vì đao của hắn nhanh đến cực hạn.

   Trong liên minh, không có người nào có tốc độ vung đao nhanh hơn hắn!

   Thực lực của hắn là Lôi Đình câu lạc bộ dùng lượng lớn tài nguyên ngạnh sinh sinh đập lên.

   Nguyên bản lục giai Tật Phong Đường Lang cũng nhờ vào sự trợ giúp của câu lạc bộ mà tiến hóa thành bát giai Quỷ Ảnh Đường Lang.

   Quỷ Ảnh Đường Lang chỉ là bát giai yêu linh, tại nơi cửu giai đầy đất, thậm chí Địa Bảng yêu linh cũng không hiếm thấy như vinh diệu liên minh, yêu linh cấp bậc này thật sự rất yếu.

   Bất quá yêu linh không phải càng mạnh càng tốt, yêu linh phù hợp mới có thể phát huy năng lực mạnh mẽ nhất.

   Quỷ Ảnh Đường Lang là chiến đấu hệ yêu linh, trong số chiến đấu hệ yêu linh thuộc về loại hình mẫn công, Quỷ Ảnh Đường Lang không có pháp hệ sát thương cường đại, thay vào đó nó dựa vào một cặp chân trước sắc bén và tốc độ như quỷ mị để chiến đấu.

   Bát giai yêu linh như vậy không hề hiếm thấy, nhưng chỉ có Vân Thiên Tề có thể đem nó phát huy đến cực hạn.

   Sau khi yêu linh phụ thể, cặp chân trước hình lưỡi hái kia chính là vũ khí của Vân Thiên Tề, nhờ vào tuyệt kỹ song đao của bản thân, tốc độ công kích của hắn trở nên vô cùng đáng sợ, từng nhát chém nhanh tựa cuồng phong, có rất ít người có thể theo kịp tốc độ công kích của hắn.

   Bởi vì xuất thân bình thường, Vân Thiên Tề cũng là thần tượng của nhiều học sinh gia cảnh bình thường.

   Nghe nói lấy giá trị con người hắn hiện tại, tùy tiện một khoản phí đại ngôn đã có thể kiếm được 5 ức tân tệ.

  "Đã đến ga Cẩm Viên, hành khách xuống tàu xin hãy chuẩn bị."

   Sau một giờ, khi âm thanh thông báo trạm dừng vang lên, ba người Lâm Phong liền vội vàng đứng lên và nhanh chóng bị dòng người ồ ạt kéo ra khỏi tàu.

Sau khi xuống xe, ba người cùng nhau thở dài một hơi, đồng loạt sửa sang lại quần áo, sau đó sáu mắt nhìn nhau, lúc này mới chạy thật nhanh về hướng trường học.

Nửa giờ sau, ba người bây giờ mới đến chỗ cần đến.

Lâm Phong lấy điện thoại di động ra xem xét, hiện tại đã là bảy giờ năm mươi, còn có mười phút nữa là vào giờ học.

Hắn rời giường từ năm giờ sáng, ăn sáng xong, liền ngựa không ngừng vó chạy tới trường học, phải mất gần hai tiếng rưỡi mới tới nơi.

"Ca, ta nhìn thấy bạn cùng lớp, ta đi trước đây."

Nhạc Nhạc lên tiếng chào hỏi, sau đó chạy về hướng bạn học.

"Tan học đừng có mà đi chơi lung tung, nhớ về nhà sớm."

Lâm Phong nói, hắn không học cùng trường với em gái, Nhạc Nhạc học ở Tử Vi nhất trung cách Giang Tâm nhất trung khoảng năm trăm mét.

" Chào Lâm Phong, chào đầu to."

"Lâm Phong, sao sắc mặt ngươi lại khó coi như vậy?"

"Nghe nói ngươi bị thương trong ngày thức tỉnh, đừng nói là nghiêm trọng như thế a."

Vừa tới cửa trường học, thỉnh thoảng có bạn học tiến tới chào hỏi.

Nếu là lúc trước, các bạn học phần lớn đều bắt chuyện với Lâm Phong, dù sao thành tích của Lâm Phong có thể xếp trong top 500, sức chiến đấu càng là xếp trong 200 người đứng đầu, thế nào cũng coi như là có chút danh tiếng.

Mà Cao Hải xem như tiểu đệ thì không có tiếng tăm gì.

Ấn tượng của các bạn học với hắn phần lớn là: tiểu đệ của Lâm Phong, bạn ngồi cùng bàn của Lâm Phong, huynh đệ tốt nhất của Lâm Phong.

Nhưng hôm nay, Lâm Phong lại là người bị phớt lờ, tất cả mọi người đều nhiệt tình hàn huyên với Cao Hải.

"Đầu to, nghe nói ngươi trở thành yêu linh sư a, ngươi giỏi lắm đấy."

"Nhị giai Đại Lực Ma Ngưu a, mặc dù chỉ là sơ cấp yêu linh hệ sức mạnh, không có kĩ năng tấn công, nhưng chỉ riêng việc trở thành yêu linh sư đã rất không dễ dàng rồi."

"Đầu to, ngươi thử phụ thể yêu linh cho chúng ta xem đi."

Cao Hải không quen với sự nhiệt tình của các bạn cùng lớp, cười xấu hổ, tuy vậy vẫn dễ dàng nhìn ra được hắn rất thích thú.

Không từ chối mong muốn của các bạn, Cao Hải nhắm mắt ngưng thần, qua hơn mười giây, mũi của hắn bắt đầu hóa lớn, hai bên trán mọc ra hai chiếc sừng trâu nhọn hoắt, cánh tay trở nên tráng kiện, thân thể cũng trở nên cường tráng hơn một chút.

Đồng phục trở nên không chịu nổi, bắt đầu rách ra, lộ ra phần bụng màu đồng đỏ.

"Oa!"

Một số nữ sinh kinh ngạc hét lên, có một nữ sinh tóc ngắn lại to gan tiến lên sờ sừng trâu của đầu to, cuối cùng nhéo cái bụng lớn kia một cái, làm Cao Hải sợ đến mức vội vàng lui về sau, kém chút thì ngã xuống.

"Ha ha."

Sau một tràng cười, không lâu sau, Cao Hải liền rời khỏi trạng thái yêu linh phụ thể.

Lấy hồn lực của hắn, yêu linh phụ thể chỉ có thể duy trì trong khoảng thời gian trên dưới một hai phút.

Yêu linh phụ thể cần tiêu hao hồn lực.

Muốn yêu linh trưởng thành cũng cần hấp thu hồn lực.

   Hồn lực rất trân quý, nó khác với linh lực.

   Khi dị thứ nguyên không gian môn xuất hiện, linh lực tràn ngập giữa thiên địa, dù là thể tu cảnh cũng có thể thông qua rèn luyện cường độ cao, khiêu chiến cực hạn thân thể mà bị động hấp thu, nếu trở thành võ giả sẽ có thể tu luyện công pháp, chủ động hấp thu thiên địa linh lực.

   Còn hồn lực tương đối phức tạp, nó là sản phẩm dung hợp giữa linh lực và tinh thần lực.

   Nếu như hồn lực tiêu hao thì không thể mượn ngoại lực mà cần thời gian dài minh tưởng mới có thể khôi phục lại.

   Cái này khó khăn hơn rất nhiều so với khi võ giả khôi phục linh lực.

   Muốn nhìn thiên phú của yêu linh sư thì thứ phải dựa vào chính là kích cỡ hồn hải.

   Kích cỡ hồn hải không thể nào thay đổi, cho nên tổng lượng hồn lực cũng sẽ không thay đổi.

   Nếu đã khôi phục hồn lực, tiếp tục minh tưởng cũng không có ý nghĩa gì, sẽ không gia tăng thêm dù chỉ một tia hồn lực.

   Đối với yêu linh sư, cường đại yêu linh mới là mấu chốt.

   Yêu linh phụ thể chiến đấu sẽ tiêu hao hồn lực của yêu linh.

   Cũng chính là lực lượng của bản thân yêu linh.

   Hồn lực bên trong hồn hải con người vốn không nhiều, thậm chí còn không đủ để phóng thích một cái hồn kỹ cường đại.

   Hồn lực trong hồn hải chủ yếu là làm thức ăn cho yêu linh.

   Đây cũng là nguyên nhân khi một yêu linh sư cực kỳ cường đại có bản mệnh yêu linh là thất giai, lựa chọn để luyện hóa đệ nhị yêu linh của hắn vẫn sẽ là thất giai.

   Bởi vì cả thiên phú, kích cỡ hồn hải lẫn tổng lượng hồn lực của hắn không có bất kỳ thay đổi nào.

   Cho dù có người có thể luyện hóa yêu linh phẩm giai, cũng là bởi vì ý chí lực và thể phách của hắn mạnh lên, tăng lên cũng chỉ là một giai, dưới tình huống bình thường không có khả năng vượt quá hai phẩm giai.

   Bởi vậy, đệ nhị yêu linh cùng bản mệnh yêu linh đều giống nhau, đều phải bắt đầu từ con số không, chậm chạp trưởng thành, hao phí lượng lớn thời gian và tài nguyên, dù thực lực yêu linh sư có cường đại đến thế nào cũng không thể khiến tốc độ trưởng thành tăng nhanh thêm chút nào.

   Thứ làm cho yêu linh sư thực sự cường đại chính là bản mệnh yêu linh, chứ không phải hồn lực.

   Đây cũng là nguyên nhân có rất ít người luyện hóa đệ nhị yêu linh.

   Tốn tiền là một chuyện, chủ yếu là quá tốn thời gian, đồng thời bồi dưỡng hai con yêu linh, ngược lại là được không bù mất.

  "Thế đã xong rồi? Ta còn chưa thấy thỏa mãn, ngươi đã kết thúc rồi?"Có đồng học trêu chọc nói.

  "Ta có thể kiên trì lâu như vậy đã rất mạnh rồi, hồn lực dù sao cũng rất quý giá."

   Cao Hải nhặt chiếc thắt lưng rơi dưới đất lên, bất đắc dĩ nói.

   Những người còn lại cười cười, không tiếp tục trêu chọc, quả thực, đối với yêu linh sư mới luyện hóa yêu linh mà nói, hồn lực đúng là rất quý giá.

   Võ giả phân cửu phẩm.

   Nhất phẩm thấp nhất, cửu phẩm tối cao, trên cửu phẩm là Võ vương, trên Võ vương chính là Võ hoàng.

   Yêu linh sư phân cửu tinh.

   Nhất tinh thấp nhất, cửu tinh tối cao, cửu tinh là Linh vương, trên Linh vương chính là Siêu phàm.

   Yêu linh sư khi luyện hóa yêu linh, mặc kệ là luyện hóa nhất giai yêu linh hay là Địa bảng yêu linh, yêu linh đều là bắt đầu trưởng thành từ linh giai.

   Nếu như bản mệnh yêu linh trưởng thành đến nhất giai, vậy liền xưng là nhất tinh yêu linh sư.

   Nếu như bản mệnh yêu linh trưởng thành đến cửu giai, vậy liền xưng là cửu tinh yêu linh sư.

   Phương thức gia tăng sức mạnh yêu linh ngoại trừ minh tưởng nuôi nấng hồn lực ra thì chủ yếu chính là sử dụng đan dược nâng cao hồn lực hoặc là nuốt chửng yêu linh khác, nhưng mặc kệ là cách nào cũng cần rất nhiều tiền, hơn nữa còn có hạn chế, hăng quá hoá dở.

   Yêu linh lúc này chỉ là giai đoạn ban sơ, tựa như trẻ sơ sinh vừa ra đời, không hề có sức chiến đấu, cần hồn lực tưới nhuần ôn dưỡng.

   Vừa rồi Cao Hải đồng ý yêu linh phụ thể là đã rất cho mặt mũi.

   Mọi người tiến vào trong trường.

Khi Lâm Phong và Cao Hải đến lớp, chỉ thấy một nửa lớp đều đang vây quanh một vị trí, đó là chỗ ngồi của Nhã Ca.

Bây giờ Nhã Ca hoàn toàn chính là minh tinh của lớp này.

Bát giai Mị Hoặc Chi Điệp, sánh ngang với cửu giai yêu linh, đã có tư cách tiến vào cửu đại tinh anh liên học viện.

Lại thêm ký kết hợp đồng với Tụ Tinh câu lạc bộ, có tài nguyên phụ trợ, tam đại anh hùng học viện chỉ sợ cũng không phải vấn đề.

"Nhã Ca, ngươi đã đến Tụ Tinh câu lạc bộ chưa? Thế nào, có thấy Diệp Tinh không, ta là fan hâm mộ của hắn."

"Nói vớ vẩn gì vậy, tổng bộ Tụ Tinh câu lạc bộ nằm ở Thượng Kinh, Diệp Tinh là chủ lực chiến đội, huấn luyện cũng là ở nơi đó, làm sao có thể tới Giang Thành chúng ta."

"Nhã Ca, phí ký kết của ngươi là bao nhiêu vậy, nghe nói ngươi mua nhà mới, nằm ở đâu vậy?"

Mọi người vây quanh Nhã Ca, không ngừng hỏi thăm, có học sinh còn nói với giọng xu nịnh.

Nhưng khi Lâm Phong tới gần, bầu không khí vốn đang náo nhiệt đột nhiên trở nên yên tĩnh, không khí tựa hồ như trong nháy mắt đông cứng lại.

Tất cả mọi người quay người, dùng một loại ánh mắt khác thường nhìn hắn, ánh mắt ấy thể hiện sự đồng cảm, khinh thường, cười nhạo, còn có thương hại.

Đúng vậy, thương hại.

Giống như kiếp trước a!

Lâm Phong trong lòng cảm thán!

Lớp của hắn có khoảng hơn 600 người.

Bởi vì buổi sáng nói chuyện phiếm với Cao Hải, Lâm Phong biết, số người trong ban bọn hắn có thể đạt tới thể tu ngũ đoạn, tham gia ngày thức tỉnh chỉ có 83 người.

Có thể luyện hóa yêu linh, trở thành yêu linh sư chỉ có 23 người, nói cách khác, trong một lớp cứ 30 người mới có thể có một yêu linh sư, xác xuất gần như là 1 trên 30.

Yêu linh sư dù sao cũng chỉ là thiểu số, không thành công mặc dù có chút tiếc nuối, nhưng cũng không đến nỗi mất đi hi vọng với tương lai.

Kỳ thật rất nhiều người đã xác định trước phương hướng tương lai.

Người võ đạo thiên phú quá kém, thành tích học tập tốt, tương lai có thể làm nhân viên làm công ăn lương bình thường, hoặc là tham gia kiểm tra công chức.

Người võ đạo thiên phú không tốt, thành tích cũng không tốt, thì tương lai có thể sẽ tự mình khởi nghiệp.

Người có võ đạo thiên phú nhưng chỉ ở mức tầm thường, cũng có sẵn kế hoạch cho riêng mình, không trở thành yêu linh sư với bọn hắn cũng không có ảnh hưởng gì lớn.

Nhưng vì quan hệ giữa Lâm Phong và Nhã Ca là người yêu, bởi vậy việc Nhã Ca trở thành yêu linh sư làm cho Lâm Phong vốn có thành tích tương đối tốt cũng bị coi như một kẻ thất bại.

Trong trí nhớ của Lâm Phong, ở kiếp trước Nhã Ca luyện hóa thất giai yêu linh, suốt ba tháng sau đó, ánh mắt mọi người dùng để nhìn hắn đều có loại thương hại này.

Đối với một học sinh, thứ đau đớn nhất không phải là bị kỳ thị hay chế giễu, mà là thương hại.

Hắn cũng không phải thiếu tay thiếu chân, thương hại cái gì?

Lúc này cách thời điểm thi đại học còn có ba tháng!

Ba tháng, chín mươi ngày!

Khi ấy, mỗi một ngày với hắn đều có cảm giác như một năm, tất cả mọi thứ đều tẻ nhạt vô vị, bầu trời xám xịt.

Lúc các bạn học nhỏ giọng trò chuyện, hắn đều sẽ tưởng là đang nói về mình, mỗi một ánh mắt tùy ý, đều sẽ cho rằng người khác đang chế giễu mình.

Hắn vốn tự tin lạc quan đã trở nên tự ti mẫn cảm.

Bởi vì khi tất cả đều cho rằng ngươi là kẻ thất bại, dần dà, chính ngươi cũng sẽ phủ định chính mình.

Kiếp trước Nhã Ca luyện hóa chỉ là thất giai Băng Uyên, bây giờ lại là bát giai Mị Hoặc Chi Điệp hiếm thấy, còn gia nhập Tụ Tinh câu lạc bộ, có thể nói là nhất phi trùng thiên.

Lúc này, loại cảm giác thương hại ấy lại càng lớn hơn.

Cũng may hắn sớm đã không còn để tâm đến những thứ này.

Nhiều năm như vậy, Lâm Phong đã quên mất chỗ ngồi của mình, nhưng suốt ba năm cao trung hắn đều ngồi cùng bàn với Cao Hải, nên sau khi thấy Cao Hải ngồi xuống, hắn liền đi tới ngồi vào chỗ bên cạnh.

"Vẫn có cảm giác như một giấc mộng vậy..."

Ngồi trên ghế, nhìn gương mặt thanh xuân dạt dào và tiếng cười vô lo vô nghĩ của các bạn học, Lâm Phong nhất thời có chút cảm thán.

Bao nhiêu lần tỉnh mộng giữa đêm, chính hắn cũng đã từng mơ thấy chuyện này, nhưng bây giờ dù là Lâm Phong đang ngồi ngay đây, hắn vẫn còn có chút khó mà tin nổi.