Reng reng reng!
Khi tiếng chuông vào lớp vang lên, một cô gái nhảy chân sáo vui vẻ bước vào lớp.
Cô gái này nhìn qua ước chừng 22 tuổi, chỉ cao khoảng 1m56, nhưng khuôn mặt lại rất thanh tú xinh đẹp.
Cô gái này vốn đang ở độ tuổi thanh xuân, có lẽ là vì để có uy nghiêm của một người giáo viên nên cố ý mặc một bộ vest công sở màu đen cổ điển, đeo một cặp kính đen, nhưng cho dù là như vậy, vẫn khó mà che lấp vẻ non nớt trên mặt.
Thoạt nhìn có lẽ là mới tốt nghiệp đại học không lâu, tới làm thực tập chủ nhiệm lớp.
Trong lớp có không ít nữ sinh trông còn trưởng thành hơn nàng.
Đương nhiên, nàng chỉ là chủ nhiệm sinh hoạt, chủ yếu phụ trách sinh hoạt thường ngày của học sinh, không có chút thực quyền nào.
"Được rồi, các bạn học xin hãy trật tự một chút."
Trên bục giảng, Hứa Vi khẽ mỉm cười, hai má lúm đồng tiền phảng phất như cũng đang cười.
Nghe được giọng nói này, Lâm Phong đang mệt rã rời ngẩng đầu nhìn lên, đập vào mắt hắn chính là nụ cười ấy, bất tri bất giác, tâm trạng phiền não của hắn lập tức an tĩnh lại.
Nếu như nói vào năm cuối cấp khi ấy, bởi vì chuyện của Nhã Ca mà hắn chán ghét trường học, chán ghét bạn học cùng lớp, thậm chí chán ghét tất cả mọi thứ, nhưng duy chỉ có người giáo viên chủ nhiệm này là kỷ niệm đẹp duy nhất của hắn trong khoảng thời gian đen tối ấy.
"Lâm Phong, ngươi phải cố gắng lên a, ta tin ngươi nhất định có thể thi đậu một trường đại học tốt."
"Hôm nay ngươi cảm thấy sao vậy, nếu còn có gì lo lắng thì cứ nói với ta."
"Ngươi sao lại cứ im lặng như này? Ngươi nên đi nói chuyện với mọi người nhiều hơn đi."
Giọng nói ân cần ấy, tựa hồ vẫn còn quanh quẩn bên tai hắn.
Từ tiểu học đến cao trung, thậm chí là đại học, Lâm Phong không hề có bất cứ hảo cảm gì với những giáo viên từng dạy mình.
Trong thời đại tu luyện, mấy loại lời nói như giáo viên là ngọn nến, là người lái đò thực sự vô cùng nực cười.
Trong cái xã hội cường giả vi tôn này, giáo viên thường chỉ chú ý hai loại học sinh.
Đầu tiên là thiên tài tu luyện, việc này liên quan đến thành tích đánh giá của bọn hắn.
Thứ hai là học sinh từ gia đình có bối cảnh, cái này sẽ mang đến chỗ tốt cho bọn hắn.
Còn với loại học sinh như Lâm Phong, cho dù rất nỗ lực, nhưng nếu không phải thiên tài thì quan tâm chỉ là một thứ rất xa vời, thậm chí còn có thể bị ghẻ lạnh.
Cái này không chỉ là cảm giác của Lâm Phong, cũng là cảm giác của tất cả học sinh sinh sống tại Ngạn Biên cư xá.
Nếu như không có thiên phú tu luyện, rất nhiều đứa trẻ ở Ngạn Biên cư xá còn không muốn đi học.
Duy chỉ có Hứa Vi là ngoại lệ.
Nụ cười thuần khiết kia hoàn toàn không bị nhuốm màu dơ bẩn của thế tục, của đồng tiền.
Nàng luôn quan tâm đến mỗi một học sinh.
Lâm Phong biết gia cảnh của nàng rất bình thường, nhưng cho dù là như vậy, nàng vẫn sẵn sàng lấy ra một số tiền từ những đồng lương ít ỏi của mình để phụ cấp cho học sinh có gia cảnh khó khăn.
Bộ trang phục công sở quê mùa, lỗi thời trong mắt người khác, lại là thứ đắt tiền nhất mà nàng từng mặc.
Nhưng điều đáng tiếc nhất chính là vì không có quan hệ, nàng làm việc ở Giang Tâm nhất trung nửa năm liền bị sa thải.
"Được rồi, để ta báo cho mọi người một tin này trước khi vào học."
Hứa Vi nheo mắt nói: "Ngày thức tỉnh đã kết thúc, thứ tư tuần sau sẽ bắt đầu khảo hạch, một trăm người đứng đầu toàn trường có thể tiến vào lớp chọn, mọi người phải cố gắng lên, tranh thủ thi đậu lớp chọn."
Lời này vừa nói ra, mọi người lập tức bàn tán ầm ĩ, bất quá hiển nhiên đã có chuẩn bị, không phải việc ngoài ý muốn.
Cách kỳ thi đại học còn có ba tháng, trường học sẽ tiến hành bồi dưỡng và đặc huấn cho học sinh lớp chọn, mục đích là để cho có nhiều thêm mấy người thi đậu cửu đại tinh anh liên học viện.
Một trường trung học trọng điểm thông thường đều sẽ có một tiêu chuẩn đánh giá, loại tiêu chuẩn này sẽ trực tiếp quyết định trong năm tiếp theo trường học đó có khả năng nhận được bao nhiêu trợ cấp tài chính từ chính phủ, cũng như bố trí nhân viên, lãnh đạo, cho nên trường học cực kỳ coi trọng điều này.
"Phong ca, xem ra chúng ta không có hi vọng rồi." Tâm trạng Cao Hải có chút sa sút.
Mặc dù hắn luyện hóa nhị giai Đại Lực Ma Ngưu, được cộng thêm mười điểm thành tích, nhưng lấy thực lực thể tu lục đoạn của hắn, còn có thành tích văn hóa, thành tích tổng hợp căn bản không thể lọt vào vị trí trước 1000, chớ nói chi là thi đậu lớp chọn.
"Lớp chọn cũng chẳng có bao nhiêu tài nguyên đâu."
Lâm Phong vỗ vai hắn an ủi.
Lâm Phong thuận miệng nói, đối với hắn, việc gia nhập lớp chọn cũng không có ý nghĩa quá lớn.
"Được rồi, không nói chuyện nữa, bắt đầu học thôi."
Hứa Vi phủi tay, gõ nhẹ lên trên bảng đen.
Bây giờ là thời đại tu luyện, trường học được chia làm hai loại, trường võ đạo và trường văn hóa.
Giang Tâm nhất trung là võ đạo cao trung, tất cả chương trình học đều xoay quanh một điểm, đó là làm thế nào để trở thành võ giả và phải săn giết yêu thú như thế nào.
Thành tích thi tốt nghiệp gồm ba phần, tổng cộng 750 điểm.
Phần thứ nhất: Thành tích văn hóa 200 điểm.
Thành tích văn hóa ở đây không phải là thành tích toán học, vật lí truyền thống.
Những kiến thức cơ bản ấy đã được học xong từ sơ trung.
Đó là những kiến thức liên quan tới thế giới võ giả, tỉ như một số linh dược thường gặp hay chủng loại cùng nhược điểm của các loại yêu thú.
Phần thứ hai: Thành tích thể chất 350 điểm.
Thành tích thể chất chính là mức độ khí huyết, chiếm gần một nửa điểm số.
Phần thứ ba: Thành tích thực chiến 200 điểm.
Võ giả chỉ có sức mạnh mà không biết chiến đấu cũng không được, thực chiến chủ yếu khảo nghiệm cách đấu thuật của học sinh.
Căn cứ vào tiêu chuẩn trúng tuyển bao năm qua, tổng 750 điểm, chỉ cần đạt đến 580 điểm là có thể thi đậu cửu đại tinh anh liên học viện.
Đạt tới 660 điểm là có thể thi đậu tam đại anh hùng học viện.
Tại kỳ thi thử nửa tháng trước, thành tích của Lâm Phong là: thành tích văn hóa: 189 điểm, thành tích thể chất: 212 điểm, thành tích thực chiến: 150 điểm, tổng thành tích 551 điểm, chưa chạm đến tiêu chuẩn của cửu đại tinh anh liên học viện.
Thành tích văn hóa của Lâm Phong đã đạt tới cực hạn, 189 điểm, có thể xếp trong top 10 của lớp.
Thành tích thực chiến 150 điểm cũng có thể coi là cao, chủ yếu là thành tích thể chất lại kéo chân quá nghiêm trọng.
Đối với dạng học sinh không có tài nguyên như Lâm Phong mà nói, thành tích thể chất là thứ khó cải thiện nhất.
Cho dù còn thời gian ba tháng thì số điểm tăng lên cũng có hạn, chỉ sợ cũng không tăng được bao nhiêu.
Mà thành tích của Cao Hải càng kém hơn, chỉ khoảng 500 điểm.
Bởi vậy, đối với đại đa số học sinh, tương lai có thể thi đậu đại học gì, kỳ thật đã đều nắm chắc trong lòng.
Ngoại trừ ba mục này ra, nếu như có năng khiếu gì đó, tỉ như nắm giữ một môn võ nghệ, hay là bắn tên, kiếm thuật...
Hoặc là một chút kỹ nghệ đặc thù.
Lâm Phong biết trong lớp có một vài người có giấy chứng nhận học đồ dược tề sơ cấp, giám định linh vật sơ cấp... Những thứ này sẽ được thêm điểm cho các chuyên ngành cụ thể trong trường đại học, còn về phần thêm bao nhiêu thì lại tùy vào mỗi trường.
Mà trở thành yêu linh sư cũng sẽ được cộng điểm.
Luyện hóa nhất giai yêu linh được thêm 5 điểm, luyện hóa nhị giai được thêm 10 điểm, cứ thế mà suy ra, cao nhất là luyện hóa Địa bảng yêu linh được thêm tới 50 điểm.
Chương trình học của học sinh năm ba là sáng học tri thức văn khoa, chiều rèn luyện thân thể.
Hứa Vi là giáo viên môn nhận biết linh vật học.
Môn học này chủ yếu giới thiệu các loại thực vật mà võ giả có thể dùng được ngoài tự nhiên, còn có các loại thiên tài địa bảo.
Cái tiết học này dù rất buồn ngủ, Lâm Phong vẫn cố gắng giữ tỉnh táo, chỉ là tâm tư không đặt trên lớp.
Lớp thứ hai: Nhận biết yêu thú.
Môn này chủ yếu giới thiệu chủng loại và nhược điểm của yêu thú, phối hợp với video săn giết yêu thú để làm mẫu.
Học sinh bình thường hiển nhiên rất hứng thú với môn học này, dù sao một khi trở thành võ giả, săn giết yêu thú là kỹ năng cơ bản nhất, nếu bây giờ không chăm chỉ học tập, tương lai rất có thể phải trả giá bằng tính mạng.
Mấy hình ảnh đẫm máu trên video thỉnh thoảng sẽ khiến cho một vài bạn nữ hét lên, làm Lâm Phong đang mệt rã rời cũng bị đánh thức, ngẩng đầu nhìn một chút, rồi lại tiếp tục ngủ.
Bàn về săn giết yêu thú, hắn đã là cấp đại sư, yêu thú chết trên tay hắn lên tới hàng trăm hàng ngàn con, trong thành phố này có lẽ không có bao nhiêu người lành nghề hơn hắn.
Chương trình học buổi sáng, Lâm Phong căn bản không nghe, ngủ cho tới trưa, tình trạng của hắn hiển nhiên sẽ bị các bạn học để ý, bọn hắn cho rằng, Lâm Phong là không chịu được sự đả kích từ thất bại mà muốn từ bỏ.
Theo bọn hắn nghĩ, tương lai Lâm Phong đã chẳng còn hi vọng gì.
Reng reng reng!
Tiếng chuông tan học vang lên, Lâm Phong lúc này mới chậm rãi mở hai mắt ra.
Hắn không phải bị tiếng chuông đánh thức, mà là bị cơn đói gọi dậy.
Buổi sáng hắn căn bản không có ăn no, di chứng từ phong tà pháp ấn bắt đầu xuất hiện, cảm giác thiếu máu, khí huyết thâm hụt khiến thân thể của hắn rơi vào trạng thái đói bụng cực độ.
"Đi nào, đi ăn trưa thôi."
Lâm Phong vỗ vai Cao Hải, nói.
Ngay lúc hai người vừa bước ra khỏi lớp học, một bóng hình xinh đẹp chặn trước mặt hai người.
"Lâm Phong, ta có điều muốn nói với ngươi."
Nhã Ca đứng trước mặt Lâm Phong, sắc mặt nghiêm túc, Lâm Phong phát giác hôm nay nàng có hơi khác lạ, chí ít thì là khác với hôm qua.
Mặc dù trang phục không thay đổi, vẫn là một thân đồng phục màu xanh trắng, nhưng khí chất lại thay đổi.
Nguyên bản Nhã Ca dáng dấp rất xinh đẹp, nhưng thiên phú tu luyện chỉ có thể tính là trung thượng, lại thêm sống ở Ngạn Biên cư xá, so với thiên tử kiêu tử chân chính, từ đầu đến chân đều lộ ra cảm giác không tự tin, nhưng bây giờ luyện hóa bát giai Mị Hoặc Chi Điệp, lại thêm ký kết với Tụ Tinh câu lạc bộ, tia tự ti ấy đã không còn sót lại chút gì.
Trong vòng một đêm, thiếu nữ phát sinh một loại biến hóa, trở nên tự tin và kiên định, vô cùng sặc sỡ lóa mắt.