"Quả nhiên là tà linh."
Mộng Yểm quấy nhiễu liên tục làm cho Lâm Phong không thể ngủ nổi nữa.
Loại cảm giác muốn ngủ lại ngủ không ngon, mới vừa ngủ đã bị đánh thức còn mệt mỏi hơn cả việc mất ngủ.
Mặc dù đã đạt được thứ mình mong muốn, nhưng lúc này Lâm Phong mới phát hiện hắn đã đánh giá thấp con tà linh này.
Tuy vậy, hắn không hề cảm thấy chút hối hận hay lo lắng nào.
Lấy thiên phú của hắn, muốn luyện hóa Mộng Yểm quả thực sẽ phải nếm chút khổ sở, vạn sự khởi đầu nan, việc đó chỉ là nhiều thêm một ít khó khăn trắc trở thôi.
Nếu như lại cho hắn thêm một cơ hội, Lâm Phong tuyệt đối vẫn sẽ chọn luyện hóa Mộng Yểm.
Dù sao, đây chính là tồn tại xếp thứ bảy trên kỳ trân dị thú bảng.
Loại yêu linh cấp bậc này là có thể ngộ nhưng không thể cầu.
Lâm Phong khao khát được trở thành thiên tài.
Siêu cấp thiên tài!
Trong mắt Lâm Phong, thiên phú còn tàn nhẫn hơn cả xuất thân.
Gia cảnh có thể thay đổi được, nhưng thiên phú lại gần như không thể bị tác động bởi bất cứ thứ gì.
Trong cái thời đại đặc thù này, ai mà không muốn trở thành cường giả, phi thiên độn địa, không gì không làm được, vượt lên trên chúng nhân, trở thành kẻ hưởng thụ đặc quyền.
Nhưng thiên phú lại chia con người ra làm đủ loại khác nhau.
Tại thời kỳ được bữa sớm lo bữa tối, lúc nào cũng có thể gặp phải nguy hiểm đến tính mạng này, có rất ít người là cá mặn chân chính.
Nhưng nếu như chỉ cần cố gắng là được thì còn cần thiên phú làm gì?
Cố gắng chỉ có thể nâng cao giới hạn, nhưng lại không thể làm cho người ta đột phá cực hạn.
Cho dù thiên phú giống nhau, cũng có bối cảnh khác nhau.
Số tài nguyên mà những hậu duệ thuộc các vinh diệu nhất tộc, các đại tập đoàn kia sở hữu hoàn toàn không phải là thứ người thường có thể tưởng tượng được.
Ngày thức tỉnh hôm nay, có rất nhiều con em đại gia tộc không hề luyện hóa được yêu linh, nhưng bọn hắn chẳng buồn bã chút nào.
Bởi vì trưởng bối bọn hắn vốn đã chuẩn bị sẵn yêu linh tốt hơn, bát giai, cửu giai, thậm chí là Địa Bảng yêu linh cũng không phải không có khả năng.
Bọn hắn tham gia vào ngày thức tỉnh chỉ là để tìm thêm một lựa chọn khác, nếu không tìm được yêu linh vừa ý thì bọn hắn sẽ không chấp nhận.
Cho dù có trí nhớ cùng kinh nghiệm tu luyện của kiếp trước, Lâm Phong cũng không dám cam đoan mình có thể vượt qua những người này.
Mà dù có vượt qua cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Bởi vì võ giả hấp thu linh lực luyện thể hay yêu linh sư bồi dưỡng yêu linh, hấp thu hồn kỹ, những thứ này đều cần tu luyện từng bước một.
Không có người nào có thể chỉ ăn một bữa mà hóa thành một tên mập mạp, cho dù là Diệp Thu cũng không ngoại lệ.
Lâm Phong không có thời gian cho việc này.
Nếu như hắn không đoán sai, sự hủy diệt của Giang Thành chỉ là một tín hiệu.
Cho thấy dị tộc sắp bắt đầu tiến hành xâm lấn quy mô lớn.
Trong thời gian mười năm, hắn có thể đột phá Vương cấp sao?
Lâm Phong không có niềm tin tuyệt đối.
Hơn nữa, dẫu cho có đột phá thì lại có thể thế nào?
Đối mặt người thanh niên bạch y ấy, Vương cấp cũng chỉ có thể tuỳ tiện bị đồ sát!
Chỉ có luyện hóa Mộng Yểm, luyện hóa con yêu linh thần kỳ này, hắn mới có được khả năng thay đổi vận mệnh.
Nếu như không phải biết trước tương lai sẽ xảy ra cái gì, từng tự mình trải qua cơn ác mộng máu chảy thành sông kia, trải nghiệm cái cảm giác bất lực khi đối mặt thanh niên bạch y thì dù có biết năng lực thiên phú của Mộng Yểm yêu nghiệt đến cỡ nào, Lâm Phong cũng sẽ không lựa chọn luyện hóa con tà linh này.
Tà linh, tà ác bất tường tồn tại.
Ở kiếp trước, ngay cả người có thiên phú và bối cảnh như Diệp Thu cũng chỉ có kết cục sau cùng là chết thảm, huống chi là hắn.
Lâm Phong so sánh hai bên với nhau, ưu thế duy nhất của hắn là biết trước di chứng của Mộng Yểm, có thể lên kế hoạch dự phòng trước.
"Bắt đầu tu luyện thôi."
Lúc này trời vừa rạng sáng, đêm hôm khuya khoắt ngủ không được, Lâm Phong chỉ có thể nắm chặt thời gian tu luyện.
Thân thể càng mạnh, khí huyết càng tràn đầy, đến lúc đó xác suất luyện hóa Mộng Yểm thành công cũng sẽ càng lớn.
Với hắn, nhiệm vụ chính của hiện tại chính là kiếm tiền, chỉ có kiếm tiền mới có thể luyện hóa Mộng Yểm.
Lúc này mới gần một giờ sáng, đêm hôm khuya khoắt đương nhiên không thể kiếm tiền, Lâm Phong chỉ có thể nắm chặt thời gian tu luyện.
Lâm Phong cẩn thận từng li từng tí dời chiếc giường vào trong góc, không dám để phát ra âm thanh, gian phòng của hắn quá nhỏ, không đến bảy mét vuông, căn bản không thể dùng để tu luyện được.
Đương nhiên, ban đêm an tĩnh như này, Lâm Phong không có ý định luyện quyền.
Thể tu cảnh bởi vì kinh mạch quá yếu ớt cho nên không cách nào tu luyện công pháp, bởi vậy mặc kệ là người bình thường hay đại thiếu tập đoàn đều phải tu luyện luyện thể tam thập lục thức do quốc gia ban hành.
Lâm Phong tự nhiên cũng không ngoại lệ.
Luyện thể tam thập lục thức có thể nói là một trong những kiệt tác vĩ đại nhất của con người kể từ khi võ đạo khôi phục.
Nó là kết tinh trí tuệ của vô số cường giả võ đạo và các nhà khoa học, kết hợp với võ học truyền thống, kỹ thuật thân pháp cổ cùng sinh học con người các loại, ngày qua ngày, dốc hết tâm huyết mà sáng tạo ra.
Nếu như không có sự xuất hiện của luyện thể tam thập lục thức, võ giả liền không có cách nào phổ cập đến toàn dân, nhân loại cũng không thể sống sót trước sự tàn phá của yêu thú.
Luyện thể tam thập lục thức là cơ sở của võ đạo, theo thuật ngữ cổ võ thì tương đương với trúc cơ.
Luyện thể tam thập lục thức đã được phổ cập đến mỗi một học sinh, nói khó không khó, nói đơn giản cũng không đơn giản.
Dù sao đó chỉ là ba mươi sáu động tác khác nhau.
Chỗ khó chủ yếu là kiểm soát!
Kiểm soát thân thể cùng tâm trí.
Mà kiểm soát tâm trí chính là mấu chốt.
Tu luyện luyện thể tam thập lục thức nhất định phải hết sức tập trung, mười động tác đầu tiên còn đỡ, từ động tác thứ mười một trở đi, yêu cầu đối với tâm trí sẽ càng ngày càng cao, dù chỉ là một tia tạp niệm bất kì cũng có thể dẫn đến thất bại.
Mà việc thực hiện động tác cũng không phải chỉ đơn giản là bắt chước, nếu là như thế thì bất kỳ một cao thủ nhào lộn nào cũng đều có thể làm được, tư thế dù có ưu mỹ hay chuẩn mực đến đâu cũng chỉ là uổng công.
Muốn đạt được hiệu quả tôi thể cần khống chế hoàn hảo từng chuyển động của thân thể cộng với sự vận hành của khí huyết để khiến cho mỗi một khối cơ bắp và xương cốt đều vận động theo cùng một quy luật, đây chính là mấu chốt thành công của luyện thể tam thập lục thức.
Trong phòng, Lâm Phong ngồi dưới đất, làm đủ các loại động tác kì dị, ví dụ như hai tay chống xuống đất, chân phải chổng lên phía trước, giống như một con bọ cạp, hay là vặn vẹo thân thể lại với nhau, giống như một con rắn đang di chuyển quanh co...
Một số thì giống động tác yoga, lại có một số thì giống dã thú nguyên thủy, mỗi một động tác đều rất khác thường, như đang khiêu chiến cực hạn thân thể.
Khi các động tác của Lâm Phong giãn ra, những động tác tưởng chừng như bình thường lại lộ ra một cỗ ý vị, cùng lúc đó, thân thể của hắn lúc lạnh lúc nóng, khí huyết chảy khắp cơ thể, huyệt thái dương phồng lên, đầu có chút mê man.
Bộp! Bộp! Bộp!
Lâm Phong thậm chí có thể nghe thấy tiếng tim đập của mình, trầm ổn hữu lực.
"Hộc hộc..."
Khi thực hiện đến thức thứ hai mươi bảy, hơi thở Lâm Phong trở nên gấp gáp, chau mày, thần sắc có vẻ hơi đau đớn, lúc này hắn toàn thân run rẩy, thân thể trần truồng đỏ bừng, phát ra hơi nóng, thậm chí còn có hơi nước bốc lên.
Nếu như có người thấy cảnh này, chỉ sợ sẽ chấn kinh.
Tại Giang Tâm nhất trung, hai người mạnh nhất năm ba tối đa cũng chỉ có thể làm được mười lăm thức trong luyện thể tam thập lục thức.
Người có thể làm được như này, cơ hồ đều đã đạt tới thể tu cửu đoạn.
Mà Lâm Phong lại có thể làm đến hai mươi bảy thức, đây là khái niệm gì?
Phải biết ở Giang Tâm nhất trung, lão sư võ đạo dạy luyện thể tam thập lục thức là nhị phẩm võ giả cũng chỉ có thể làm được mười chín thức, hơn nữa còn không lưu loát được như Lâm Phong.
Nhưng thực lực Lâm Phong chỉ mới thể tu thất đoạn, làm sao không khiến người chấn kinh.