Thượng Kinh.
Trong màn đêm, Vân Vụ Sơn lộ ra vẻ yên tĩnh khác thường.
Đúng như tên gọi, Vân Vụ Sơn nổi tiếng với mây mù, mỗi khi ánh bình minh vừa ló rạng, toàn bộ ngọn núi đều bị mây mù bao phủ, như mộng như ảo, chẳng khác gì tiên cảnh.
Nhắc đến Vân Vụ Sơn, không chỉ có người Thượng Kinh mà có lẽ người dân cả nước cũng không xa lạ gì.
Danh tiếng này có được không phải là nhờ cảnh sắc mây mù đặc biệt ấy, phong cảnh như vậy kỳ thực rất phổ biến, rất nhiều ngọn núi lớn đều có.
Thứ khiến Vân Vụ Sơn nổi tiếng chính là những tòa biệt thự được xây dựng trên núi.
Mỗi tòa biệt thự đều có ba tầng, ngoại trừ tinh xảo ra thì không có cái gì đặc biệt, nhưng vẫn không thoát nổi một chữ: tiền!
Vân Vụ Sơn có hơn ba trăm tòa biệt thự, càng lên cao giá cả càng đắt.
Cho dù là tòa biệt thự cạnh chân núi có giá thấp nhất cũng phải tốn đến năm mươi ức tân tệ, không có thân phận địa vị nhất định thì dù có tiền cũng chưa chắc đã có thể mua được.
Một tòa biệt thự thấp nhất năm mươi ức, người thường nghe được đều sẽ cho rằng là điên rồi.
Năm mươi ức, cho dù là ở ngọa hổ tàng long chi địa như Thượng Kinh, cũng không có mấy người có thể trong một lần lấy nhiều tiền ra như vậy.
Đương nhiên, không có ai là kẻ ngốc cả, quý tự nhiên có đạo lý của quý.
Mặc dù bề ngoài Vân Vụ Sơn nhìn như chỉ là một ngọn núi bình thường, nhưng thật ra nó là phúc địa tu luyện trong truyền thuyết.
Từ khi dị thế giới xuất hiện đến nay đã có sự xuất hiện của nhiều loại phúc địa tu luyện khác nhau, nhưng tất cả phúc địa đều có một điểm chung chính là sở hữu linh khí nồng đậm.
Bất quá loại phúc địa này phần lớn đều được phát hiện ở những nơi vắng dấu chân người, yêu thú ẩn hiện khiến con người không thể tận dụng được.
Phúc địa tu luyện xuất hiện ở căn cứ khu là cực kỳ hiếm thấy.
Vân Vụ Sơn chính là một trong số đó.
Có cơ quan chuyên nghiệp từng tính toán qua, hàm lượng linh khí trên Vân Vụ Sơn cao hơn một phần năm so với ngoại giới.
Ở trên đỉnh cao nhất của Vân Vụ Sơn, nồng độ linh khí ở nơi ấy còn cao hơn đến một phần tư.
Đối với người tu luyện mà nói, ở đây tu luyện bốn ngày tương đương với ở ngoại giới tu luyện năm ngày, mặc dù nhìn thì không có kém bao nhiêu, nhưng theo thời gian qua đi, mức độ chênh lệch ấy có thể được tính bằng năm.
Dẫn trước một năm, chính là sự khác biệt giữa ưu tú và thiên tài.
Cho dù người không có thiên phú võ đạo ở đây lâu dài cũng có thể giúp cường thân kiện thể, kéo dài tuổi thọ.
Lúc này, ở tòa biệt thự số 16 giữa sườn núi.
"Nói đi."
Trong một gian phòng đèn đóm sáng trưng, một làn khói xanh lượn lờ dâng lên, đàn hương phủ kín gian phòng, trên chiếc bàn bằng đá cẩm thạch treo đầy chữ kí của nhiều vị danh nhân, thập phương bảo nghiên, các loại ống bút lông, mang lại cho người ta cảm giác cổ hương cổ sắc.
Có một thân ảnh cường tráng lẳng lặng đứng bên cửa sổ ngắm nhìn cảnh đêm rực rỡ phía xa.
Khi tiếng bước chân vang lên, thân ảnh ấy xoay người lại, hóa ra là một lão giả.
Lão giả mặc Đường phục màu vàng nhạt, nhìn qua trông hơn năm mươi tuổi, dáng người cực kì cao lớn, đoán sơ qua tầm 1m9, thể trạng phi thường tráng kiện, mái tóc dài đen nhánh cùng làn da thanh tú, không phát hiện được chút dấu vết gì của tuổi già.
Trước mặt lão giả là một nam tử trung niên mặc tây phục màu xám đứng một cách cung kính, dáng người thẳng tắp như một cây trường thương, hắn liếc nhìn chiếc máy vi tính trong tay, hồi đáp:
"Lần điều tra này có 47 người, ba người đạt tiêu chuẩn khảo hạch, hai người đánh giá là cấp B, một người đánh giá là cấp A."
"Ồ, năm nay lại còn có cấp A sao?" Lão giả nhíu mày, hiển nhiên có một chút hứng thú.
"Là nhà nào?"
"Là nhị thiếu gia, tên gọi Dương Kinh Minh."
Nam tử nói xong, tiếp tục giới thiệu:
"Dương Kinh Minh, nam, 18 tuổi, cao trung năm ba, thể tu bát đoạn, thành tích văn hóa: 168 điểm, thành tích thể chất: 295 điểm, năng lực thực chiến: 135 điểm, tổng điểm: 598 điểm, thành tích ưu tú, đạt tiêu chuẩn của cửu đại tinh anh liên học viện."
"Lần đầu tham gia ngày thức tỉnh luyện hóa bát giai Khiếu Nguyệt Lang."
"Đánh giá tính cách: Có kế hoạch rõ ràng với mục tiêu của mình, năng lực thích ứng mạnh."
"Khuyết điểm tính cách: Quá cực đoan, dễ xúc động."
Nam tử trung niên nói xong, gian phòng rơi vào im lặng, qua một hồi lâu, lão giả lúc này mới nói:
"Thiên phú coi như không tệ, vẫn còn ba tháng, có thể đưa về bồi dưỡng một phen, như vậy hẳn là có thể thi đậu anh hùng học viện, đã vậy còn lấy họ Dương, có vẻ cũng có mong muốn trở về gia tộc, mau chóng đưa về gia tộc bồi dưỡng."
Lão giả ngữ khí bình thản, thứ hắn quan tâm là thiên phú, đối với cái gọi là khuyết điểm tính cách mà nam tử trung niên nói tới, hắn cũng không thèm để ý.
Võ giả càng cường đại, khí huyết càng tràn đầy, cũng càng chiến đấu hung ác.
Quanh năm săn giết yêu thú, lang thang giữa ranh giới sinh tử, không có mấy người tốt tính, ai cũng sẽ có vấn đề trong tính cách, chỉ là mỗi người không giống nhau mà thôi, chỉ cần không phải tính cách biến thái thì không làm sao cả.
Có thể được đánh giá cấp A nghĩa là đủ tiêu chuẩn để đỗ tam đại anh hùng học viện.
Về phần cấp B, kia là tiêu chuẩn tiến vào cửu đại tinh anh liên học viện.
Đối với rất nhiều gia đình, con mình có thể thi được chín đại tinh anh liên học viện đã có thể coi là lên như diều gặp gió.
Đối với tuyệt đại đa số gia tộc cũng là hạt giống có thể được trọng điểm bồi dưỡng, nhưng đối với vinh diệu nhất tộc như Dương thị nhất tộc, nó vẻn vẹn chỉ là thiên phú tạm chấp nhận được mà thôi.
Hai người cấp B kia mặc dù thiên phú không tồi, nhưng vẫn không có tư cách để hắn hỏi tới.
Nam tử trung niên cũng biết điều này, cho nên không coa nhiều lời.
"Ừm, ta biết rồi."
Nam tử trung niên đáp.
"Đúng rồi, ta nhớ Thập Tam không phải cũng có một đứa con riêng sao? Năm nay hẳn cũng đã mười tám tuổi rồi phải không?"
Một lát sau, ngay lúc nam tử chuẩn bị bước ra khỏi gian phòng, lão giả đột nhiên hỏi.
Nghe vậy, nam tử trung niên dừng bước lại, lật qua tờ ghi chú trong tay:
"Lâm Phong, nam, năm nay 18 tuổi, thể tu thất đoạn, thành tích văn hóa: 189 điểm, thành tích thể chất: 212 điểm, thành tích thực chiến: 150 điểm, tổng điểm: 551 điểm, thành tích trung thượng, chưa đạt tư cách trúng tuyển cửu đại tinh anh liên học viện."
"Lần đầu tham gia ngày thức tỉnh, thức tỉnh thất bại."
"Đánh giá tính cách: Trưởng thành, ổn trọng, có nghị lực."
"Khuyết điểm tính cách: Hơi quái gở, khó gần."
"Tổng hợp đánh giá: cấp C!
Nói xong, nam tử đứng tại chỗ lẳng lặng chờ đợi.
"Cấp C ư, đáng tiếc."
Lão giả tóc trắng lắc đầu, ngữ khí hơi có vẻ đáng tiếc nói:
"Lâm Phong! Theo họ mẹ sao?"
"Có thể đạt đến thể tu thất đoạn trong khi không có tài nguyên phụ trợ, thực lực coi như không tệ, nhưng lại không kế thừa thiên phú hồn tu của Thập Tam, không thể luyện hóa yêu linh thì không có giá trị bồi dưỡng."
Nói xong, lão giả phất tay: "Ra ngoài đi, đem ba tiểu tử kia về, còn những đứa từ cấp B trở xuống, không có giá trị bồi dưỡng, có thể gọi người phụ trách đánh giá trở về."
"Vâng!"
Nam tử gật đầu nhẹ, hắn biết gọi trở về có ý nghĩa như thế nào.
Những đại gia tộc như Dương thị nhất tộc, vì con cháu gia tộc phong lưu hoặc là vì nhiều nguyên nhân khác mà dẫn đến có rất nhiều đứa con riêng không được gia tộc chấp nhận, phải lưu lạc bên ngoài.
Khi những đứa trẻ này trưởng thành đến mười tám tuổi, gia tộc sẽ phái ra nhân viên chuyên môn đến đánh giá, chỉ có đạt tới cấp B trở lên mới có thể trở về gia tộc.
Những người tư chất quá kém, từ hôm nay trở đi sẽ triệt để bị gia tộc từ bỏ.
Đối với việc này, hắn cũng không hề có cảm xúc gì cả, sự tình như này mỗi một năm hắn đều báo cáo một lần, đã sớm quen rồi.
.....
Trong màn đêm đen kịt, phảng phất như làn mực dày vô biên nặng nề bám lên bầu trời, ngay cả một chút ánh sáng mờ nhạt của những vì sao cũng không có.
Hai giờ sáng, nhiệt độ bỗng nhiên trở lạnh, trong lúc ngủ mơ, Lâm Phong cau mày, thần sắc có chút bất an.
Giữa lúc mơ mơ màng màng, đột nhiên một cỗ hàn khí tuôn ra từ ngực hắn, càng ngày càng lạnh, phảng phất như có khối băng ở đó, muốn làm hắn đông cứng.
Lúc này, hai tai hắn tựa hồ bị nước bịt kín, tiếng tim đập thình thịch quanh quẩn bên tai.
"Lại nữa!"
Toàn thân khẽ run rẩy, Lâm Phong lập tức tỉnh dậy, đôi mắt tỉnh táo, không có lấy một tia buồn ngủ.
Việc đầu tiên mà hắn làm là đốt một ngọn nến, ánh sáng của nến rất yếu ớt, sẽ không khiến yêu thú chú ý, sau đó Lâm Phong kiểm tra xem cửa có khóa không, lúc này mới yên lòng lại.
Dưới ánh đèn lờ mờ, Lâm Phong cởi áo ra, dáng người nhìn qua không quá cường tráng, nhưng thân hình lại thon thả như một con báo, mỗi một tấc cơ bắp đều cho người ta cảm giác cứng rắn như đá, hắn chỉ mặc mỗi một chiếc quần đùi, gần như trần trụi đứng trên mặt đất, cúi đầu nhìn vào phần ngực.
Chỉ thấy ở phần bụng của Lâm Phong, một bóng ma to cỡ nắm tay lặng lẽ xuất hiện, càng ngày càng rõ ràng, như là một bóng đen đang không ngừng giãy dụa.
"Mộng Yểm đáng chết, chỉ một đêm mà gây chuyện nhiều lần như vậy." Trong màn đêm yên tĩnh, Lâm Phong sắc mặt âm trầm mắng.
Trong ngày thức tỉnh hôm nay, hắn thi triển phong tà pháp ấn dẫn đến huyết dịch trong cơ thể bị hao hụt nghiêm trọng, ăn cơm xong không bao lâu, trò chuyện với mẹ xong, Lâm Phong đi tắm rửa, sau đó không tu luyện như thường ngày, mà là về phòng một lúc liền đi ngủ.
Bởi vì khi ngủ, tốc độ hồi phục của thân thể sẽ nhanh hơn một chút.
Nhưng thứ hắn không ngờ tới chính là cơ hồ cứ cách một giờ, một cỗ cảm xúc bạo lực âm lãnh liền sẽ đột nhiên xuất hiện trong đầu của hắn, khiến cho hắn lăn lộn khó ngủ, cuối cùng phải tỉnh giấc.
Mất ngủ khiến cho tâm tình của hắn không tốt, rất dễ nổi giận.
"Phải nhanh luyện hóa nó mới được!"
Nhìn vào thân ảnh đang không ngừng giãy dụa trên ngực, Lâm Phong không khỏi có chút rùng mình.
Mặc dù với thực lực của hắn hiện giờ không cách nào tiến hành nội thị, nhưng hắn có thể cảm giác được phong tà pháp ấn đã bắt đầu suy yếu.
Chiếc huyết sắc lồng giam tạo thành từ huyết dịch và linh lực đang dần dần tan rã, chỉ sợ không còn kiên trì được bao lâu.
"Trong hai tháng nhất định phải luyện hóa được nó, bằng không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng." Lâm Phong thần sắc ngưng trọng.
Vốn cho là cho dù không thể luyện hóa Mộng Yểm thì tối đa cũng chỉ tổn thất một phần tinh huyết, tốn chút thời gian cùng tinh lực là có thể bù đắp lại, sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.
Nhưng bây giờ hắn phát hiện mình sai rồi.
Sai cực kì sai!
Lúc này, ở đan điền của hắn, bóng đen kia đã nhuốm dấu vết của một vài sợi huyết tuyến quỷ dị, những sợi huyết tuyến kia đang lang thang khắp thân thể Mộng Yểm.
Mộng Yểm hiện tại đã bị huyết dịch của hắn đồng hóa một phần.
Hắn đã không thể tuỳ tiện chia cắt nó được nữa.
Có nghĩa là nếu hắn không thể luyện hóa thì cũng không có cách nào để trục xuất nó ra khỏi cơ thể, ngược lại còn có khả năng bị Mộng Yểm luyện hóa lại.