Bởi vì thi triển phong tà pháp ấn dẫn đến thâm hụt khí huyết, lượng cơm ăn của Lâm Phong tăng mạnh, năm bát cơm cộng thêm một bàn thịt Lão Nha Trư liền nhanh chóng chui vào bụng hắn.
Huyết khí lan tràn trong cơ thể làm cho Lâm Phong có cảm giác thân thể mình đã khôi phục được một chút.
Sau bữa cơm tối là khoảng thời gian nghỉ ngơi hiếm hoi sau một ngày làm việc vất vả.
Tại Ngạn Biên cư xá có một quy tắc mà ai cũng không thể vi phạm, đó chính là sau chín giờ tối nhất định phải tắt đèn, không được phát ra tiếng động lớn.
Ngạn Biên cư xá cách phạm vi bao phủ cực hạn của Lam Nguyệt chưa đến khoảng trăm thước.
Ở ngoài thành, yêu thú tụ tập thành đàn, nếu bật đèn vào ban đêm sẽ dễ hấp dẫn yêu thú, vậy nên dù không ngủ, người dân nơi này cũng không bật đèn.
Nếu như cẩn thận lắng nghe sẽ phát hiện cách đó không xa có có tiếng gào thét cùng tiếng gầm gừ của yêu thú, bây giờ còn đỡ, nếu như là vào ban đêm yên tĩnh thì đương nhiên sẽ ảnh hưởng đến việc mọi người nghỉ ngơi.
Lúc ăn xong cơm tối đã là bảy giờ, cách khoảng thời gian chín giờ có hai tiếng.
Tất cả mọi người đều rất quý trọng khoảng thời gian hai tiếng này.
Lão Mã giống như mọi ngày, pha một ấm trà rồi mở ti vi.
Mặc dù chỉ là cán sự nhỏ nhưng hắn chưa bao giờ bỏ lỡ tin tức thời sự, còn Mã Nhạc Nhạc thì đi làm bài tập, Lâm Khả Nhu thì đi ra ngoài gọi điện thoại.
"Muốn uống trà không?"
Thấy Lâm Phong cũng ngồi trên ghế sa lon, lão Mã hơi kinh ngạc, nâng chén trà hỏi.
Nói xong, lão Mã nhìn Lâm Phong với ánh mắt kỳ quái.
Hắn phát hiện Lâm Phong hôm nay cư xử hơi khác thường.
Trước kia Lâm Phong mặc dù không bài xích hắn, cử chỉ với hắn cũng rất tôn trọng, nhưng lão Mã cảm thấy giữa hắn và Lâm Phong có một khoảng cách khó nói.
Sự tôn trọng của hắn chỉ như là đối đãi một người trưởng bối, chứ không thực sự xem hắn là người nhà.
Mặc dù Lâm Phong rất nghe lời hiểu chuyện, từ nhỏ đến lớn chưa hề mang đến cho hắn bất cứ phiền phức gì, nhưng sâu trong lòng lão Mã, hắn đã luôn có chút sợ hãi người con riêng này.
Loại sợ hãi này không phải là e ngại, mà là lão Mã biết mình tầm thường.
Hắn không có năng lực, không có bối cảnh, trừ chi tiêu sinh hoạt cơ bản ra, hắn chẳng có cái gì có thể giúp được Lâm Phong.
Không thể phủ nhận, hắn cảm thấy tự ti.
Hắn sợ Lâm Phong ghét bỏ người cha vô dụng này.
Nhưng hôm nay, lão Mã lại phát hiện có vẻ như Lâm Phong gần gũi với mình hơn trước rất nhiều.
Tong bữa cơm hôm nay, Lâm Phong thậm chí còn gắp thức ăn cho mình, đây là lần đầu tiên từ trước tới nay, việc này khiến lão Mã thấy hơi cảm động.
"Là do trưởng thành rồi sao?" Lão Mã thầm thắc mắc.
"Không cần, ta không khát."
Lâm Phong lắc đầu, mắt nhìn chăm chú vào TV.
Các kênh tin tức của Giang Thành hôm nay không ngoại lệ, đều nói về ngày thức tỉnh.
Không thể nghi ngờ, thập đại thiên tài chính là nhân vật chính của ngày hôm nay.
Thân phận cùng thực lực của mười người lập tức bị điều tra rõ ràng, đặc biệt là Diệp Thu.
"Lôi Đình câu lạc bộ ra giá hợp đồng mười năm 30 ức bị Diệp Thu cự tuyệt, nhưng xem như câu lạc bộ cấp S địa phương duy nhất, bọn hắn chắc chắn sẽ không dễ dàng từ bỏ loại đỉnh cấp thiên tài như vậy!"
"Có tin mới, Đao Phong tập đoàn chuẩn bị mời Diệp Thu làm người phát ngôn, phí đại ngôn lên tới 1 ức tân tệ một năm."
"Luyện hóa Địa Bảng bậc 17 Kinh Cức Ma Long, chức nghiệp mà Diệp Thu sẽ lựa chọn trong tương lai rất có thể là pháp sư chiến đấu!"
" Điền Viên siêu thị, chuỗi thương hiệu nổi tiếng của Giang Thành chính là một trong những sản nghiệp thuộc về tập đoàn của cha Diệp Thu, Điền Viên siêu thị được thành lập vào năm 2133, số vốn đăng kí là..." Người dẫn chương trình hào hứng giới thiệu.
"Trông thật điên rồ."
Lão Mã cảm thán nói, Lâm Phong cũng có hơi nghẹn lời.
Trên màn hình TV lúc này, Điền Viên siêu thị đang bị một đám đông cuồng nhiệt bao vây, tại vị trí cánh cổng rộng khoảng mười mét, dòng người ra vào cuồn cuộn, ba bốn mươi nhân viên bảo an tay nắm tay duy trì trật tự, một hàng dài người dần dần tiến vào siêu thị.
Mà ở bên trong, trên nhiều kệ hàng đều thưa thớt hàng hóa, thậm chí là trống không, chỉ mấy giờ ngắn ngủi, một cái siêu thị liền trở nên trống trơn, như là bán hàng miễn phí vậy.
Loại tràng diện điên cuồng này hầu như chỉ có thể xảy ra trước mỗi lần xảy ra đại chiến.
Lúc này, người dân Giang Thành dường như muốn dùng cách này để thể hiện niềm yêu thích của mình với Diệp Thu.
Cũng may hiện tại đã không còn thị trường chứng khoán nữa, bằng không chỉ sợ cũng phải chạm mức giới hạn.
"Bây giờ phát sóng một mẩu tin tức, vào 15 giờ ngày hôm qua, tại Tân Nguyệt cư xá xuất hiện một dị thứ nguyên không gian môn mới, căn cứ theo thống kê mới nhất, số dân thường tử vong là 67 người, số người bị thương là 23 người, thành vệ quân đã tiến hành khống chế và phong tỏa khu vực này, quân tiên phong dò đường đã ngay lập tức tiến vào không gian môn thăm dò, tạm thời vẫn chưa có tin phản hồi......"
"Chết 67 người, còn may còn may!"
Lão Mã hạ chén trà xuống, miệng lẩm bẩm.
Bầu không khí nhiệt huyết sôi trào bởi Diệp Thu hoành không xuất thế trong nhất thời trở nên hơi nặng nề.
67 người!
Tương đương với mấy chục gia đình, lại thêm 23 người bị thương, lần không gian môn xuất hiện này đã ảnh hưởng đến mấy trăm người.
Trong khoảnh khắc mọi người cổ vũ cho thập đại thiên tài ngày thức tỉnh, họ dường như đã hoàn toàn quên mất thảm kịch ngày hôm qua.
Ngay cả trên bản tin cũng không có hình ảnh hiện trường, chỉ thuật lại vài con số rồi nhanh chóng kết thúc và đổi sang bản tin tiếp theo, khiến người ta có cảm giác như đấy chỉ là một chuyện không quan trọng.
Cho dù là lão Mã cũng chỉ cảm thán một hồi, thậm chí còn cảm thấy may mắn.
Đương nhiên, đây không phải là vô tâm, càng không phải là lãnh huyết.
Vẻn vẹn chỉ là vì bất lực.
Vị trí và phạm vi xuất hiện của không gian môn không có bất kỳ quy luật gì, không thể nào dự phòng trước được.
Không ai biết liệu mình có phải là người xui xẻo kế tiếp hay không, vậy nên không đi chú ý, không nghĩ nhiều thì cuộc sống sẽ nhẹ nhõm đi nhiều.
Loại tin tức này không chỉ có ở Giang Thành mà khắc các nơi trên cả nước đều có, thỉnh thoảng lại sẽ phát sinh.
67 người quả thực là rất ít.
Chuyện này có thể xem như là vận khí tốt, nếu như không gian môn xuất hiện tại khu vực đông dân cư, đồng thời xuất hiện lượng lớn yêu thú cấp cao thì dù là có thủ hộ thần khí cảnh báo, nhân số tử vong cũng sẽ không chỉ dừng lại ở con số này.
Lâm Phong ánh mắt bình tĩnh xem tin tức, nhưng thân thể lại vô ý thức trở nên căng cứng.
Từng tự mình trải qua thảm án diệt thành, hơn trăm triệu người bị yêu thú cắn nuốt, máu chảy thành sông, khắp nơi là chân cụt tay đứt, con số 67 người này chả đáng là bao, Lâm Phong tưởng rằng mình sẽ rất bình tĩnh, nhưng chẳng biết tại sao, tâm tình của hắn vẫn rất khó chịu.
Bất lực!
Cảm giác bất lực cực độ khiến hắn rất không thoải mái!
Dù là trùng sinh lại thì thế nào, hắn của hiện tại vẫn nhỏ yếu đáng thương.
Giờ phút này, Lâm Phong cực kỳ khao khát sức mạnh.
"A Phong, xuống đây giúp ta một chút."
Đúng lúc này, tiếng Lâm Phương từ trong phòng bếp truyền ra.
"Tới đây."
Lâm Phong lên tiếng, thở dài một hơi rồi đứng dậy đi vào phòng bếp, nói chuyện phiếm với mẹ mình.
Hắn rất thích bầu không khí ấm áp này, bất quá rất nhanh liền phát hiện ra sự bất thường, Lâm Phương dường như có gì đó muốn nói.
"Mẹ, ngươi muốn nói cái gì hả?" Lâm Phong nghi ngờ nói.
"A Phong, ta biết mơ ước của ngươi, ngươi từ khi còn bé đã luôn mong muốn trở thành yêu linh sư."
"Thiên phú của ngươi không tệ, hiện tại đã đạt tới thể tu thất đoạn, nếu có tài nguyên phụ trợ, hẳn là có thể đột phá thể tu bát đoạn, đến lúc đó lại thêm..."
Lâm Phong ban đầu còn có chút nghi hoặc, nhưng rất nhanh hắn liền biết Lâm Phương đang muốn nói cái gì.
"Ngươi có phải là muốn đi cầu xin tên nam nhân kia hay không."
"A!"
Lâm Phương sửng sốt, không nghĩ tới Lâm Phong có thể lập tức đoán được suy nghĩ của mình.
Càng không nghĩ đến, biểu hiện của Lâm Phong lại bình tĩnh đến như vậy?
Phải biết trước kia chỉ cần nhắc đến cha hắn, Lâm Phong đều sẽ tỏ ra nóng nảy, thậm chí là tức giận.
Bình tĩnh như vậy hiển nhiên là rất khác thường.
"Bất kể thế nào, hắn dù sao cũng là cha ngươi, nếu ngươi có được sự trợ giúp của hắn thì vẫn sẽ có khả năng trở thành yêu linh sư."
Lâm Phương cẩn thận sắp xếp lời nói:
"Lấy thiên phú tu luyện của ngươi, nếu có thể trở thành yêu linh sư thì tương lai vẫn có hi vọng thi đậu cửu đại tinh anh liên học viện."
"Ta biết ngươi hận hắn, không muốn nhìn thấy hắn, không muốn nói chuyện với hắn, không sao cả, để ta nói."
"Ngươi chỉ cần nói cho ta, hồn lực của ngươi có thể dung hợp yêu linh cấp bậc gì? Thuộc tính gì? Có xác định cụ thể muốn yêu linh nào hay không?"
Lâm Phong bình tĩnh nghe mẹ nói chuyện, trong lòng cảm thấy ấm áp.
Đây chính là mẹ của hắn!
Dẫu cho cuộc sống có gian khổ cỡ nào cũng không thể ảnh hưởng đến tình yêu thương của nàng dành cho các con.
Từ sau khi nam nhân kia rời đi, một mình nàng làm việc cật lực nuôi sống gia đình.
Thứ con nhà người khác có, bọn hắn có lẽ không có nhiều, nhưng tuyệt đối sẽ không thiếu, cho dù hắn có nghịch ngợm gây sự như thế nào, nàng nhiều nhất cũng chỉ mắng mỏ vài câu, chưa từng đánh hắn.
Lâm Phong biết việc nam nhân kia bỏ đi làm hắn và chị gái trở thành mồ côi cha khiến Lâm Phương cảm thấy bọn hắn phải chịu thiệt thòi, cho nên nàng luôn cố hết sức để bù đắp cho hai người.
Dù là cuối cùng nàng kết hôn với lão Mã, tình yêu ấy cũng chưa từng giảm đi một tơ một hào nào.
Kỳ thật, Lâm Phương còn kiên cường hơn cả hắn.
Dù là những năm qua rất vất vả, nhưng nàng chưa bao giờ cầu xin nam nhân kia, bây giờ lại vì tiền đồ của hắn mà không tiếc từ bỏ lòng tự trọng của mình, thậm chí là giả bộ nhẹ nhàng trước mặt hắn.
"Là vì Nhã Ca sao?" Lâm Phong thầm nghĩ.
Ở kiếp trước, sau khi biết hắn không thể trở thành yêu linh sư, Lâm Phương không hề nhắc đến cái người gọi là cha hắn kia.
Khác biệt lớn nhất của bây giờ so với kiếp trước chính là Nhã Ca nhất phi trùng thiên, rời khỏi Ngạn Biên cư xá.
Lâm Phương ngoài miệng không nói gì, nhưng trong lòng chắc chắn rất lo lắng.
"Mẹ, ngươi không cần nghĩ nữa, ta đã sớm nghĩ thông suốt rồi."
Lâm Phong nhẹ nhàng nói:
"Bây giờ nam nhân kia với ta chỉ là một người xa lạ, ta sẽ không cầu xin hắn, mà ngươi cũng không cần đi cầu hắn."
Trước kia, Lâm Phong cực kỳ căm hận nam nhân ấy.
Dù sao, hắn bỏ nhà đi từ khi mình mới năm tuổi.
Không để lại một câu nào liền bỏ đi!
Khi đó, hắn khao khát tình thương của cha, khao khát có một người có thể gánh vác gia đình này, không để mẹ hắn phải khổ cực như vậy.
Nhưng giờ đây, với hắn nó chẳng qua chỉ là một đoạn trí nhớ mơ hồ.
Chỉ là một người xa lạ mà thôi.
Lâm Phong biết nam nhân kia bây giờ đang ở Thượng Kinh.
Nếu như nhớ không lầm, hắn bây giờ chỉ sợ đã là cường giả cửu phẩm lăng vân cảnh đỉnh phong, chỉ cách Võ vương có một bước.
Hơn nữa hắn còn là hồn võ đồng tu, luyện hóa cửu giai yêu linh Ma Quỷ Đường Lang, thực lực cực kỳ mạnh mẽ.
"Dương thị nhất tộc, một trong thập đại gia tộc của Thượng Kinh, vì đã có những đóng góp to lớn trong khoảng thời gian đại tai họa diễn ra nên được chính phủ đặc biệt trao tặng xưng hào vinh diệu nhất tộc. Dương thị tập đoàn do họ sáng lập chủ yếu kinh doanh chế tạo vũ khí chống yêu thú, thực lực hùng hậu, tài sản trải rộng khắp trong ngoài nước..."
Đây là giới thiệu cơ bản về Dương thị nhất tộc trên bách khoa toàn thư.
Lâm Phong đã từng điều tra về gia tộc này, nhưng không phải là vì hắn muốn trở về hay trả thù.
Mà là muốn bọn hắn phải hối hận, hối hận vì đã từ bỏ hắn.
Tuy vậy, trong kiếp trước, mặc dù hắn đã đạt tới bát phẩm tông sư, nhưng đứng trước con quái vật khổng lồ này vẫn chỉ là châu chấu đá xe, hoàn toàn bất lực.
Nhưng kiếp này, Lâm Phong ngược lại là rất muốn đấu một trận với con quái vật khổng lồ ấy.
Thấy Lâm Phong cố chấp như thế, Lâm Phương im lặng một hồi lâu, cuối cùng đôi mắt hơi ửng đỏ lên, nói:
"Vậy tương lai của ngươi phải làm sao bây giờ?"
Điều nàng hối hận nhất cả đời này chính là quyết định kết hôn với cha Lâm Phong.
Tên nam nhân kia trông thì rất đáng tin, nhưng hóa ra lại là loại người dối trá không có trách nhiệm.
Hiện tại nàng đã dần dần quên đi việc hắn vì gia tộc mà bỏ rơi các nàng.
Nàng chật vật nuôi lớn bọn nhỏ, đồng thời để Lâm Phong và Lâm Khả Nhu sửa họ, đổi sang họ nàng.
Bây giờ hi vọng của nàng và lão Mã đều đặt trên thân ba đứa trẻ.
May mắn là ba đứa nhỏ này đều rất nghe lời, đứa lớn và đứa thứ ba đều là con gái, sớm muộn gì cũng phải gả ra ngoài, chỉ cần không học cái xấu, gả cho một người tốt là được, hi vọng chủ yếu của nàng là đặt trên thân Lâm Phong.
Nàng hi vọng Lâm Phong có thể thi đậu cửu đại tinh anh liên học viện, tốt nghiệp xong có thể tìm được một công việc tốt để rời khỏi nơi này.
Nàng chỉ là một nữ công nhân bình thường, không có quan hệ xã hội, hết thảy đều chỉ có thể dựa vào bản thân Lâm Phong.
Đôi mắt đỏ hoe của Lâm Phương khiến trong lòng Lâm Phong đau xót.
Hắn nhìn ra được mẹ thấy mình bướng bỉnh như vậy nên đã có hơi tức giận, nhưng cho dù là như thế, nàng cũng chỉ cố thuyết phục hắn, không dùng thái độ gia trưởng mà răn dạy hắn.
Nàng rất tôn trọng hắn, lúc nào cũng để ý đến suy nghĩ và tâm trạng hắn.
Lâm Phong nhịn không được muốn nói cho mẹ biết trong cơ thể mình có một con yêu linh hiếm thấy.
Nếu như luyện hóa thành công thì không chỉ là cửu đại tinh anh liên học viện, mà tam đại học viện anh hùng cũng không thành vấn đề.
Chỉ là những lời này, hắn vẫn không thể nói với mẹ.
"Haizz, ta không thể giúp ngươi cái gì khác được, con đường ngươi tự lựa chọn, hãy tự mình đi đi."
Cuối cùng, đối mặt sự cố chấp của Lâm Phong, Lâm Phương chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài một hơi.
Đã sống ở nơi đây, nếu như không thi đậu cửu đại tinh anh liên học viện thì làm sao thoát khỏi vận mệnh này?
Nàng mặc dù hi vọng con trai có tiền đồ, nhưng sẽ không bắt hắn phải làm bất cứ thứ gì mà hắn không muốn.