Chương 11: Mục tiêu của Lâm Phong

Lâm Phong có thể cảm nhận rõ sự thay đổi của thiếu nữ bên cạnh, nhưng lại tỏ ra thờ ơ.

Ngay lúc mọi người còn đang đắm chìm trong cảm xúc, một tiếng thét chói tai truyền đến.

Sau đó là một loạt tiếng nhạc làm oanh động toàn trường, tiếng âm nhạc dòng heavy metal khiến con người ta trong nháy mắt nhiệt huyết sôi trào.

Mọi người vô ý thức quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy chiếc màn hình gắn trên tòa cao ốc Trung Nhạc đang chiếu lại những hình ảnh nổi bật của lần ngày thức tỉnh này.

Bắt đầu từ cảnh ba mươi vạn khán giả cuồng nhiệt.

Trong tiếng hoan hô nhiệt tình, từng người học sinh bước lên sân khấu.

Sau đó âm nhạc thay đổi, trở nên trang trọng, xuất hiện hình ảnh lượng lớn quân nhân săn giết yêu linh, nỗ lực quên mình, kế đó là khi các đại nhân vật cống hiến yêu linh, Lam Nguyệt phát huy năng lực, yêu thú công thành.

Trong đó, hấp dẫn mọi người nhất đương nhiên là cảnh các học sinh luyện hóa yêu linh.

Hôm nay số học sinh tham gia ngày thức tỉnh đạt đến hơn mười vạn.

Trên quảng trường diện tích hơn trăm mẫu, rất nhiều người dù dán chặt mắt nhìn vẫn không thể thấy hết trên sân đang xảy ra những gì, rất dễ bỏ lỡ những cảnh tượng đặc sắc.

Bấy giờ, trong màn hình hiện rõ quá trình các thiếu niên dung hợp yêu linh.

Có tư cách xuất hiện trên màn hình đều là học sinh luyện hóa bát giai yêu linh trở lên.

Mỗi khi chiếu đến cảnh các thiếu niên luyện hóa yêu linh, trên màn hình sẽ hiện tên của từng người tương ứng.

Thế là ba mươi vạn khán giả liền kiềm chế không nổi mà kích động hô to.

Tiếng la ấy như làm cho cả Giang Thành phải sôi sục.

Vào hôm nay, không hề nghi ngờ, người có thể xuất hiện trên màn hình đều là đương chi không thẹn đại minh tinh.

Trong đó bao gồm cả Nhã Ca.

Cái này ngoài dự liệu của rất nhiều người, trong đó cũng có cả bản thân Nhã Ca.

"Nhã Ca!"

Lúc khán giả hét lên cái tên này, người thiếu nữ toàn thân run nhè nhẹ, không cách nào giữ vững bình tĩnh.

"Nhã Ca, ngươi nhìn xem, ngươi thật là xinh đẹp."

Cao Hải trông còn hào hứng hơn cả Nhã Ca, hắn kéo tay Nhã Ca la lớn, vô cùng hưng phấn.

"Ừm."

Nhã Ca lên tiếng, ánh mắt nhìn chăm chú lên màn hình, con ngươi màu hồng phát ra hào quang sáng chói.

"Đó là tham vọng sao?"

Lâm Phong hiểu rõ ý nghĩa của ánh mắt này, hắn so với tất cả mọi người ở đây càng hiểu rõ hơn giá trị của Mị Hoặc Chi Điệp.

Qua vài năm nữa, Mị Hoặc Nữ Yêu sẽ hoàn toàn có thể sánh với Địa bảng yêu linh, có danh tiếng của Tụ Tinh câu lạc bộ, lại thêm ngoại hình vốn đã xuất chúng, người thiếu nữ trước mắt sẽ dấn thân vào một con đường khiến tất cả mọi người đều phải chú ý.

Mặc dù hiện giờ Nhã Ca xếp hạng không cao, nhưng Lâm Phong biết, ngoại trừ Diệp Thu và Bạch Hành Chi, chỉ sợ ngày thức tỉnh hôm nay không có mấy người có thể sánh ngang với nàng.

Chừng như cảm nhận được ánh mắt của Lâm Phong, Nhã Ca quay đầu lại.

"Lâm Phong..."

Nhã Ca hơi bối rối.

Ánh mắt của Lâm Phong từ đầu đến cuối đều rất bình tĩnh, không hâm mộ cũng không thất vọng, phảng phất như những chuyện vừa xảy ra chẳng có liên quan gì tới hắn.

"Nhã Ca, về sau ngươi nhớ phải giúp đỡ chúng ta!"

"Nhã Ca, ngươi thế nhưng là thập đại thiên tài của năm nay, nhất định phải mời khách nha."

Sự nhiệt tình của các bạn học xung quanh chuyển hướng sự chú ý của Nhã Ca, ánh mắt thiếu nữ một lần nữa nhìn về phía màn hình.

Nếu như nói thứ Nhã Ca gây ra là tiếng hô hào, thứ Bạch Hành Chi mang tới là tiếng thét chói tai, Diệp Thu thân làm áp trục, lúc khung cảnh hắn luyện hóa Kinh Cức Ma Long xuất hiện, đám người đột nhiên an tĩnh lại.

Thân ảnh toàn thân bám đầy bụi gai kia nhìn qua cực kỳ ấn tượng, sẽ không có ai dám đi chất vấn sức mạnh của hắn.

Địa bảng bậc 17 a!

Đây là yêu linh có cấp bậc cao nhất từng được luyện hóa trong ngày thức tỉnh từ trước đến nay tại Giang Thành, thậm chí là trên phạm vi cả nước.

Sau một hồi yên tĩnh, là một trận reo hò như biển gầm, ba mươi vạn khán giả gồm cả các học sinh tại phút giây này cùng nhau vẫy tay, hô to:

"Diệp Thu."

"Diệp Thu."

"Diệp Thu."

Cái tên này được ba mươi vạn người hô vang trọn vẹn hai phút mới chậm rãi ngưng lại.

Vào hôm nay, cái tên này triệt để vang vọng khắp mọi phố lớn ngõ nhỏ Giang Thành.

Từ giờ trở đi, sẽ không có bất cứ ai có thể quên được cái tên này.

Cảnh xuất hiện sau cùng là lấy Diệp Thu làm chủ, bối cảnh là yêu thú hải dương, cùng với thân hình thu nhỏ của chín thiên tài còn lại hiện lên như chúng tinh phủng nguyệt xoay quanh Diệp Thu.

"Tuyệt vời quá!"

Cao Hải lẩm bẩm, mắt như phát ra ánh sáng, giống như những người khác, hắn cũng khao khát mình có thể xuất hiện trên đó.

Không chỉ Cao Hải, gần như tất cả mọi người đều toát ra ánh mắt hâm mộ.

Còn có rất nhiều người khác vội vàng lấy điện thoại trong túi ra, hưng phấn quay lại giờ khắc này, thấy vậy, Lâm Phong trong lòng hơi động, ánh mắt hơi lóe lên.

"Ngươi ghen tị lắm hả?"

Lâm Phong cười cười, vỗ vai Cao Hải, ánh mắt lơ đãng nói:

"Không cần phải ghen tị làm gì, lần ngày thức tỉnh này người thực sự tỏa sáng cũng chỉ có một mình Diệp Thu. Đây chỉ là Giang Thành, một ngày nào đó, chúng ta sẽ xuất hiện trên sân khấu của cả Hoa Hạ, thậm chí là của toàn thế giới."

Tuy rằng hiện trường đang rất ồn ào, nhưng lời nói của Lâm Phong vẫn không bị át đi hoàn toàn, chung quanh đó không ít người sững sờ, cảm thấy kinh ngạc cực độ, phần nhiều hơn chính là chế nhạo.

Không ít người chĩa thẳng điện thoại vào Lâm Phong.

"Phong ca, ngươi thực sự có can đảm nói như vậy sao?"

Cao Hải cũng hơi sửng sốt, dù hắn rất ngưỡng mộ Lâm Phong, nhưng hắn vẫn không thể tin được vào câu nói vừa rồi, đồng thời còn cảm thấy xấu hổ.

Chỉ là hai người cùng nhau lớn lên từ nhỏ, thân thiết như huynh đệ, lấy hiểu biết của hắn về Lâm Phong, tính cách Lâm Phong cho dù có phần quái gở, kiêu ngạo nhưng cũng rất có kỷ luật, cho dù có tham vọng cũng sẽ tuyệt đối không nói loại lời hoang đường, lố bịch như vậy trước mặt mọi người.

Trừ phi, Lâm Phong thực sự bị kích thích?

Hoặc là hắn có mục đích khác nên mới cố ý nói như vậy.

Cao Hải tương đối nghiêng về khả năng sau.

Nhưng mặc kệ là thế nào, lúc này hắn cũng đang rất xấu hổ.

Bởi vì hắn phát hiện xung quanh có rất nhiều người dùng ánh mắt khinh thường nhìn bọn hắn, trong đó có một thiếu niên cầm điện thoại nhắm thẳng vào Lâm Phong, trực tiếp cười nhạo:

"Thế mà cũng nói được, một tên phế vật không thể luyện hoá yêu linh, một tên luyện hoá nhị giai yêu linh rác rưởi mà cũng có can đảm nói như vậy sao."

"Ngươi cho rằng ngươi là thành viên chiến đội quốc gia sao? Lại còn đứng trên sân khấu thế giới nữa, sao ngươi không lên sao hoả mà đứng luôn đi?"

"Thật sự quá là buồn cười, học cùng trường với hắn thật là xấu hổ, ngươi ở bên ngoài đừng có mà nói với người khác mình là học sinh của Giang Tâm nhất trung."

.......

Lời chế giễu liên tiếp không ngừng làm cho sắc mặt Cao Hải đỏ bừng, nhưng lại không thể nào phản bác.

Dù sao lời này quả thực quá mức điên cuồng.

Nhìn thấy có người đang dùng điện thoại quay lại, Cao Hải thầm cười khổ.

Hắn không biết câu Lâm Phong vừa nói có bị quay lại hay không, nhưng nếu có, chỉ sợ qua hôm nay, Lâm Phong sẽ triệt để nổi danh tại trường.

Sẽ không có ai cảm thấy hắn cuồng vọng cả, mà chỉ cảm thấy hắn có vấn đề về thần kinh, xem nó như một chuyện cười.

"Ngươi bị sao vậy?"

Nhã Ca kinh ngạc nhìn Lâm Phong, cho dù nàng luyện hóa bát giai yêu linh cũng không dám nói như vậy.

Xuất hiện khắp Hoa Hạ?

Đứng trên sân khấu thế giới?

Trong ngày thức tỉnh hôm nay, có lẽ chỉ có Diệp Thu mới dám, hoặc là mới có tư cách nói lời này.

Về phần câu "Thực sự tỏa sáng cũng chỉ có một mình Diệp Thu", đấy chẳng phải là đang không thèm để nàng vào mắt đó sao?

Nàng không biết nên thể hiện thái độ gì trước sự tự tin, hoặc có thể nói là cuồng vọng tự đại của Lâm Phong, chỉ cảm thấy cực kỳ xấu hổ.

Mặc dù không phải là nàng nói, nhưng nàng là bạn gái Lâm Phong!

Lâm Phong không giải thích gì thêm.

Hắn là cố ý nói như vậy.

Hắn biết việc làm vừa rồi của mình có hơi ngớ ngẩn, nhưng tính sao đây, đó chính là mục tiêu của hắn.

Trước khi chân chính trưởng thành, hắn sẽ tiến vào vinh diệu liên minh, trở thành một thành viên trong đó, rồi tham dự vinh quang chi chiến để nắm lấy chìa khóa trở thành cường giả chân chính.