Chương 10: Thượng Kinh Dương Gia

Sau Nhã Ca, Bạch Hành Chi, người dung hợp cửu giai yêu linh Lục Dực Huyễn Mãng, cũng được đông đảo câu lạc bộ săn đón ráo riết.

Sau cùng thiếu niên này quyết định gia nhập AK câu lạc bộ.

Đây cũng là một câu lạc bộ cấp S lâu năm, mặc dù không thể sánh bằng hào môn như Tụ Tinh, nhưng cũng là một trong thập đại câu lạc bộ của liên minh.

Không lâu sau đó, một thiếu niên xuất hiện trước kính chiếu yêu, đám người trong lúc nhất thời vẫn chưa kịp nhận ra hắn.

"Diệp Thu!"

Chỉ có Lâm Phong cùng một số ít người nhận ra.

Có lẽ là bởi vì trạng thái Kinh Cức Ma Long phụ thể quá mức nguy hiểm, Diệp Thu lúc này đã biến trở về dạng người và thay quần áo, thần sắc hắn lạnh lùng, tự tin mà lại thong dong.

"Kinh Cức Ma Long!"

"Là hắn!"

Khi thân ảnh Kinh Cức Ma Long xuất hiện trên kính chiếu yêu, đám người vây xem bỗng hô to, gần như là phát cuồng.

Nếu không phải có lượng lớn cảnh sát vội vàng duy trì trật tự, chỉ sợ đã tạo thành hỗn loạn.

"Diệp Thu, 18 tuổi, Trung học số một Giang Thành, học sinh cao trung năm ba, thực lực nhất phẩm võ giả, luyện hóa Địa Bảng bậc 17 Kinh Cức Ma Long..."

Mặc dù đám fan hâm mộ như đang phát cuồng, nhưng sau khi được ghi chép thông tin, so với Nhã Ca và Bạch Hành Chi được đông đảo câu lạc bộ tranh đoạt, đến phiên Diệp Thu thì lại vô cùng trật tự, thậm chí có chút vắng vẻ.

Đương nhiên, không có ai cho rằng đây là biểu hiện của sự vô giá trị.

Đối mặt loại tuyệt thế thiên tài như vậy, cho dù là câu lạc bộ cấp A cũng không dám tuỳ tiện mở miệng, sợ tự rước lấy nhục.

Có thể tham gia tranh đoạt đều là câu lạc bộ cấp S, hết thảy có 7 câu lạc bộ cấp S đưa ra điều kiện.

Trong đó cũng bao gồm Tụ Tinh câu lạc bộ.

Trương Linh ban đầu tỏ thái độ cao lãnh với Nhã Ca, bây giờ lại cực kỳ nhiệt tình.

Bất quá bên cho điều kiện cao nhất là Lôi Đình câu lạc bộ, đề nghị hợp đồng mười năm 30 ức tân tệ, phân chia lợi nhuận tám hai.

Diệp Thu tám, câu lạc bộ hai.

Mà đây mới chỉ là tiền lương cơ bản, phúc lợi sẽ được tính sau, hơn nữa, đây chỉ mới là hợp đồng sơ bộ.

Cũng có nghĩa là khi Diệp Thu trở nên mạnh mẽ, thu được thành tích nhất định, kim ngạch và đãi ngộ được nêu trong hợp đồng sẽ được đề cao, Lôi Đình không nói rõ cụ thể chi tiết hợp đồng nhưng chắc chắn sẽ không thấp.

"Điên rồi, 30 ức tân tệ, còn chia tám hai, cái này..."

Cao Hải một mặt ghen tị, một năm nằm không cũng có thể cầm 3 ức, đây mới thực sự là nhân sinh đỉnh phong a!

"30 ức tân tệ kỳ thật không tính là nhiều, Diệp Thu chưa chắc sẽ đáp ứng."

Lâm Phong ngược lại là không hề kinh ngạc chút nào.

Chỉ riêng việc Diệp Thu luyện hóa Kinh Cức Ma Long thôi cũng đã là giá trị liên thành, hơn trăm tỷ cũng không mua được huống chi đó còn là hợp đồng dài đến mười năm.

Trong mắt Lâm Phong, so với số tiền lương 30 ức, tỷ lệ phân chia ngược lại là rất có thành ý.

Có thể tưởng tượng, tương lai khi Diệp Thu thực sự trưởng thành, hiệu quả quảng cáo, lợi ích thương mại và giá trị nhãn hiệu mà hắn có thể mang lại chỉ sợ sẽ có giá trị lên tới trăm ức, thậm chí là hàng trăm ức.

So với Tụ Tinh, Lôi Đình câu lạc bộ ngược lại là rất có mắt nhìn.

Vinh diệu liên minh trải qua 83 năm phát triển, đã tạo thành một hồi sự kiện thi đấu cùng với dây chuyền sản nghiệp thịnh đại nhất toàn thế giới.

Vẻn vẹn số câu lạc bộ đăng ký tại vinh diệu liên minh Hoa Hạ đã có hơn vạn nhà, chia thành năm cấp bậc S, A, B, C, D.

Lôi Đình câu lạc bộ vốn là một câu lạc bộ cấp S có lịch sử lâu đời.

Mặc dù không cách nào sánh với dạng hào môn như Tụ Tinh câu lạc bộ, nhưng cũng là một trong thập đại câu lạc bộ của vinh diệu liên minh.

Ba năm trước đây còn đạt được vị trí thứ tư trong giải đấu vinh quang chức nghiệp Hoa Hạ.

Người dân Giang Thành cũng không xa lạ gì câu lạc bộ này, bởi vì tổng bộ của nó nằm ngay tại Giang Thành.

Làm câu lạc bộ cùng thành, đối với người Giang Thành mà nói, nhân khí của Lôi Đình câu lạc bộ đương nhiên cao hơn Tụ Tinh câu lạc bộ.

Tất cả mọi người đều mong chờ Diệp Thu gia nhập Lôi Đình câu lạc bộ.

Người phụ trách của Lôi Đình câu lạc bộ là một lão giả tóc trắng.

Nếu hắn dám đưa ra điều kiện như vậy thì hiển nhiên là đã tiến hành điều tra về Diệp Thu.

18 tuổi nhất phẩm võ giả, luyện hóa Địa Bảng bậc 17 Kinh Cức Ma Long, hồn võ đều là đỉnh cấp thiên tài, hoàn toàn đáng để bọn hắn đầu tư.

"Chỉ cần ngươi gia nhập Lôi Đình, một khi thực lực ngươi đạt tới lục phẩm võ giả thì vị trí chủ chiến chính là của ngươi."

Thấy Diệp Thu chậm chạp không thể hiện thái độ, sắc mặt lão giả hơi do dự, rồi chỉ thấy hắn gọi một cú điện thoại, nói vài câu gì đó, sau đó lại lần nữa đưa ra điều kiện.

Lời này vừa ra, lập tức khiến đám người vây xem hít sâu một hơi.

Gia nhập Lôi Đình chiến đội a!

Đây cũng không phải là phó đội, mà chính là chủ đội.

Có thể gia nhập chủ đội, tất nhiên sẽ được câu lạc bộ toàn lực bồi dưỡng, sẽ có hàng trăm người chế định phương hướng phát triển cùng lộ tuyến thăng cấp tiến hóa yêu linh cho hắn.

Đây là đãi ngộ có tiền cũng không mua được.

Tiền đại ngôn quảng cáo của các đội viên đến từ mỗi một vinh quang chiến đội tiến vào trước mười đều là hơn ức tân tệ trở lên, cho nên với một vinh quang tuyển thủ chân chính có thực lực và danh khí, tiền đối với bọn hắn cũng chỉ là một con số.

Điều kiện của Lôi Đình câu lạc bộ không thể không nói rất mê người, từ sau khi hắn nói ra điều kiện này, không có một câu lạc bộ nào có dũng khí tiếp tục tranh đoạt.

Cho dù là Tụ Tinh câu lạc bộ cũng như vậy.

Tụ Tinh câu lạc bộ Trương Linh vốn còn muốn tranh đoạt, loại thiên tài như Diệp Thu là có thể ngộ nhưng không thể cầu, nếu bỏ lỡ sẽ tiếc nuối cả một đời.

Có thể nói mười Nhã Ca cũng không thể sánh bằng một Diệp Thu.

Vừa rồi, ngay sau khi biết Giang Thành xuất hiện thiên tài tuyệt thế như Diệp Thu, tổng bộ đã ngay lập tức phái người xuất mã, hướng thẳng về phía Giang Thành.

Những câu lạc bộ còn lại cũng giống vậy, nhưng nàng vừa đặt điện thoại xuống, chuẩn bị đưa ra điều kiện mới, liền bị người phụ trách Lôi Đình câu lạc bộ làm cho chấn kinh.

Làm hào môn, tự nhiên có nội tình của hào môn.

Tiền tất nhiên không là vấn đề.

Tụ Tinh câu lạc bộ cũng có thể cho ra cái giá như vậy, thậm chí là cao hơn cả Lôi Đình câu lạc bộ.

Cũng tương tự có thể để Diệp Thu gia nhập Tụ Tinh chiến đội, lấy thiên phú của Diệp Thu, cái này cũng không là vấn đề gì.

Nhưng lại không dám trực tiếp cho hắn vị trí chủ chiến giả.

Dưới con mắt của nàng, Lôi Đình chiến đội hẳn là điên rồi.

Chủ chiến giả có thể coi là linh hồn của mỗi chiến đội.

Cách phối hợp và phương thức tác chiến giữa các thành viên chiến đội có một phần rất lớn là dựa trên năng lực của chủ chiến giả.

Nói cách khác, vì để có được Diệp Thu, Lôi Đình câu lạc bộ từ giờ khắc này sẽ trải đường cho tương lai Diệp Thu gia nhập Lôi Đình chiến đội.

Dù cho Diệp Thu cần rất nhiều thời gian nữa mới trở thành lục phẩm võ giả.

Chuyện này rất không công bằng với nhiều đội viên khác cũng ký kết với Lôi Đình, lấy việc tiến vào chủ đội làm mục tiêu nỗ lực, thậm chí có thể khiến những người này phản ứng dữ dội.

Mỗi một vị trí trong chủ đội đều là dựa vào thực lực để quyết định.

Nếu như đã được xác định từ trước, vậy người biết là không có vị trí cho mình, hoặc người biết năng lực của mình không phối hợp được với Diệp Thu còn ở lại câu lạc bộ làm cái gì nữa?

Vậy nên thông thường dẫu cho thật sự định trước vị trí, câu lạc bộ cũng sẽ không nói ra.

Đây là cấm kỵ!

Sẽ khiến cho chiến đội nhân tâm rối loạn, trực tiếp ảnh hưởng đến thành tích chiến đội.

Vì để có được Diệp Thu, Lôi Đình chiến đội hiển nhiên là đang được ăn cả ngã về không.

Trương Linh không có phần quyết đoán này, nàng cũng không cho rằng Tụ Tinh câu lạc bộ sẽ có.

Thiên phú là đại biểu cho tiềm lực chứ không phải sức chiến đấu tuyệt đối, tương lai sẽ như thế nào khó ai nói chắc được.

Nhưng điều khiến cho mọi người cảm thấy ngoài ý muốn là cho dù được hứa hẹn như vậy, Diệp Thu cũng không hề tỏ ra hưng phấn.

Hắn mặc dù có hơi động lòng, nhưng vẫn còn đang do dự.

"Ta cần phải suy nghĩ thêm một chút, cảm ơn ngài."

Cuối cùng, Diệp Thu lễ phép trả lời, hắn không gia nhập bất kỳ câu lạc bộ nào, sau đó được các lão sư của Trung học số một đưa đi.

"Điều kiện như này còn không đáp ứng, có điên không vậy."

"Đúng a, gia nhập Lôi Đình câu lạc bộ liền có đoàn đội chuyên trách xây dựng kế hoạch bồi dưỡng, thế nào cũng tốt hơn tự mình tu luyện nhiều."

"Các ngươi thì biết cái gì, Diệp Thu kia nghe nói là công tử Diệp thị tập đoàn, căn bản không thiếu tiền, hắn đây là tin chắc bản thân sau này có thể lấy được hợp đồng tốt hơn."

Việc Diệp Thu cự tuyệt nằm ngoài dự liệu của rất nhiều người, nhưng cũng có người biểu thị sự ủng hộ, thậm chí bắt đầu cãi lộn.

Việc phiền não như vậy không liên quan gì đến đám người Lâm Phong, xem náo nhiệt xong, ba người Lâm Phong liền trở lại khu vực Giang Tâm nhất trung.

Trên đường, Cao Hải không ngừng thể hiện sự ghen tị với Diệp Thu, thắc mắc về việc hắn không gia nhập Lôi Đình câu lạc bộ, sau đó thì chúc mừng Nhã Ca:

"Nhã Ca, chúc mừng ngươi, về sau ngoại trừ thời gian đi học ra, ngươi còn phải đi huấn luyện ở Tụ Tinh câu lạc bộ, như vậy thời gian để chúng ta chơi với nhau sẽ ít hơn trước."

"Hẳn là không đâu."

Nhã Ca trên đường đi có hơi im lặng.

Mặc dù luyện hóa bát giai Mị Hoặc Chi Điệp, nàng dường như không hề cảm thấy vui vẻ như trong tưởng tượng, ngẫu nhiên đáp lại một tiếng, thời gian còn lại thì cúi đầu, không biết là đang suy nghĩ cái gì.

Cao Hải phát giác được vấn đề giữa Lâm Phong và Nhã Ca, cho nên dần dần nói ít đi.

Trở lại khu vực trường học, Nhã Ca nhận được sự chú ý của tất cả mọi người.

Tại Giang Tâm nhất trung, Nhã Ca thế nhưng là một trong tam đại hoa khôi, số người thầm mến nàng không phải ít.

Trước đây, bọn họ khi nhìn thấy Nhã Ca đều sẽ không hề che giấu niềm yêu mến trong lòng, nhưng lúc này, bọn hắn lại chỉ dám vụng trộm nhìn Nhã Ca.

Kể từ khi luyện hóa bát giai Mị Hoặc Chi Điệp, tương lai của Nhã Ca đã không phải là thứ bọn hắn có thể với tới.

Ba tháng sau, nàng sẽ thi đậu tam đại anh hùng học viện, bọn hắn liền trở thành người của hai thế giới.

"Ừm, là bát giai Mị Hoặc Chi Điệp sao, cố gắng lên."

Phó hiệu trưởng Giang Tâm nhất trung là một gã trung niên mập mạp, hắn dò xét Nhã Ca một phen, khích lệ nói.

Số học sinh tham gia ngày thức tỉnh hôm nay ước chừng mười vạn người, nhưng chân chính có thể luyện hóa bát giai trở lên lại không đến sáu mươi người.

Nhã Ca có thể chiếm một vị trí, đương nhiên phải được trọng điểm bồi dưỡng.

Hơn nữa Mị Hoặc Chi Điệp rất hiếm thấy, loại tinh thần hệ yêu linh này so với phi hành yêu linh còn trân quý hơn.

Sau khi ký hợp đồng với Tụ Tinh, nếu như không ngoài ý muốn, Nhã Ca hẳn là có thể thi đậu tam đại anh hùng học viện, như vậy trường học lại hoàn thành thêm một chỉ tiêu, trên lý lịch của hắn lại thêm một dấu đỏ lấp lánh.

"Tạ ơn Vương hiệu phó, ta nhất định sẽ cố gắng." Nhã Ca thi lễ cảm tạ.

Đối với học sinh bình thường như nàng, thông thường căn bản rất khó được nhìn thấy phó hiệu trưởng, chớ nói chi là được khen ngợi, bất quá biểu hiện của nàng rất thong dong, không vì được cổ vũ mà hớn hở ra mặt.

Nhã Ca biết từ hôm nay trở đi, địa vị và cuộc sống của nàng sẽ phát sinh biến hóa cực lớn.

Tiếc nuối duy nhất...

Nghĩ tới đây, Nhã Ca nhìn thoáng qua Lâm Phong, ánh mắt hơi khác thường.

Lâm Phong tướng mạo anh tuấn, dáng vẻ đường hoàng.

Võ giả thiên phú mặc dù không đạt tới mức thiên tài, nhưng cũng coi là ưu tú.

Trong đám học sinh năm ba, sức chiến đấu của hắn có thể xếp trong 200 người đứng đầu, thành tích xếp trong top 500.

Đối với loại học sinh nghèo không có gia tộc, không có tập đoàn ủng hộ như bọn hắn mà nói, việc ấy là cực kì khó khăn.

Có nỗ lực, có soái khí, thiên phú ưu tú.

Không thể không nói hắn rất được con gái yêu thích.

Nhã Ca biết trong trường có rất nhiều nữ sinh thích hắn, hơn nữa còn từng viết thư tình cho hắn.

Nhưng các nàng không hề biết Lâm Phong có một bí mật.

Bí mật ấy chỉ có nàng và Cao Hải biết.

Từ nhỏ cùng nhau lớn lên, Nhã Ca biết Lâm Phong vốn không phải họ Lâm mà là họ Dương, chỉ là từ năm 6 tuổi đã chuyển sang họ mẹ.

Hắn mặc dù phải sống ở khu ổ chuột, nhưng lại có xuất thân danh môn, là hậu duệ trực hệ của Thượng Kinh vinh diệu nhất tộc Dương thị nhất tộc.

Mặc dù chỉ là một đứa con riêng không được gia tộc thừa nhận, nhưng chỉ cần hắn thể hiện ra thiên phú, tương lai chưa hẳn không có khả năng trở lại gia tộc.

Ngoại trừ tình cảm thanh mai trúc mã được nuôi dưỡng từ nhỏ ra, đây cũng là nguyên nhân những năm này nàng chấp nhận làm bạn gái của hắn.

Nhưng bây giờ, hết thảy đều không thể.

Không thể luyện hóa yêu linh, không có thiên phú yêu linh sư, chỉ bằng vào võ đạo thiên phú, Lâm Phong khẳng định không thể được gia tộc coi trọng, muốn trở về gia tộc, chỉ sợ là thiên phương dạ đàm.

Nhã Ca trước kia cực kỳ ái mộ Lâm Phong, nhưng lúc này, loại cảm giác ngưỡng mộ ấy đã dần dần tiêu tán.