"Được rồi, mọi người mau tới xếp hàng để còn chuẩn bị trở về nhà."
Ngày thức tỉnh lúc này đã kết thúc, không còn cái gì đáng xem, thế là Vương hiệu phó phất tay, ra lệnh.
Tại khu vực Giang Tâm nhất trung, hơn năm trăm thiếu niên thiếu nữ trở thành yêu linh sư ngẩng đầu ưỡn ngực, xếp ở hàng đầu đội ngũ, thể hiện phong thái của mình.
Cho dù hồn lực của bọn hắn đã sắp tiêu hao hết, nhưng vẫn dốc hết toàn lực vắt kiệt hồn lực, cố gắng duy trì trạng thái yêu linh phụ thể, hưởng thụ lấy vinh quang của bản thân.
Trên đường đi, các bạn học vây quanh bọn hắn, nói đủ loại lời nịnh bợ, hâm mộ, mà các thiếu niên thiếu nữ ấy thỉnh thoảng mới đáp lại một câu, tận hưởng cảm giác đắm chìm trong sự chú ý của mọi người.
Nguyên bản đều là quan hệ bạn học bình đẳng, tại thời khắc này đã có sự phân chia rõ ràng.
"Cần thiết phải khoa trương đến thế sao?"
Ở phía cuối đoàn người, Cao Hải nhìn đám thiếu niên mới trở thành yêu linh sư, khinh thường lắc đầu, cảm thấy bọn hắn có hơi ấu trĩ.
Cao Hải đi cùng Lâm Phong ở dưới cùng đội ngũ, Cao Hải dù trở thành yêu linh sư, nhưng đã thu hồi hồn lực, không tiến vào trạng thái yêu biến.
"Ha ha, cả đời có lẽ chỉ có mỗi lần này, ngươi không đi hưởng thụ một chút sao?"
Lâm Phong cười cười nhìn Cao Hải.
Thiếu niên tuổi dậy thì, ai không ham hư vinh, ai không thích nổi tiếng, Cao Hải tự nhiên cũng không ngoại lệ.
Chả qua vì để chiếu cố tâm tình của hắn nên mới đứng chung với hắn, thỉnh thoảng còn pha trò điều tiết bầu không khí.
Điều này khiến Lâm Phong vừa buồn cười đồng thời cũng rất cảm động.
Phải mất đi mới biết trân trọng.
Kiếp trước Lâm Phong không có nhiều bằng hữu, huynh đệ càng là hiếm thấy.
Việc đồng đội từng trải qua sinh tử hoạn nạn cùng nhau, lại vì yêu linh và tài nguyên tu luyện mà đâm dao sau lưng nhau hoàn toàn không phải chuyện gì hiếm thấy.
Hắn đã chứng kiến quá nhiều sự phản bội, người thực sự có thể khiến hắn tín nhiệm trừ người nhà ra cũng chỉ còn Cao Hải.
Có thể có người huynh đệ như vậy là cực kỳ đáng quý.
Nhã Ca lúc này không đứng trong hàng ngũ, về phần đi đâu, nàng không nói, Lâm Phong cũng không hỏi.
"Cái này thì có là gì, cũng chỉ là một đám nhóc mà thôi."
Cao Hải lắc đầu, ra vẻ trưởng thành, bất quá không qua được bao lâu, khi nhìn thấy cha mẹ mình đứng trong một đám người, hắn liền nhảy dựng lên, reo hò nói:
"Mẹ, bọn ta ở đây."
Nương theo ánh mắt của Cao Hải, Lâm Phong sững sờ.
Chỉ thấy bên cạnh cha mẹ Cao Hải là một người thiếu nữ mặc bộ quần áo công nhân màu xám đang nhìn hắn.
Thiếu nữ này ước chừng 20 tuổi, dung mạo mỹ lệ, khí chất dịu dàng, lúc này, trên gương mặt thanh tú của nàng hiện lên vẻ sầu lo nhàn nhạt, khi phát hiện ánh mắt của Lâm Phong, tia sầu lo ấy lập tức tiêu tán, thay vào đó là nụ cười ôn nhu.
"Chị..."
Lâm Phong khẽ nói.
Thiếu nữ này chính là chị ruột của hắn, Lâm Khả Nhu.
Trùng sinh đến giờ lại được nhìn thấy người nhà một lần nữa, cho dù Lâm Phong đã quen với sinh ly tử biệt, nội tâm cũng không khỏi có chút run rẩy.
Năm nay hắn 18 tuổi, chị gái 24 tuổi.
Lâm Phong biết chị mình gần đây rất phiền não, nàng cực kỳ hi vọng hắn có thể trở thành yêu linh sư.
Nếu như hôm nay hắn có thể luyện hóa thất giai yêu linh trở lên, vậy hắn sẽ như cá vượt long môn, cuộc sống của cả nhà sẽ triệt để thay đổi, một vài chuyện cũng có thể dễ dàng giải quyết.
Cũng giống kiếp trước, sau khi biết hắn thất bại, dù nàng rất thất vọng, nhưng không thể hiện bất cứ cảm xúc khác thường gì ra bên ngoài, nàng không muốn khiến hắn phải cảm thấy áp lực.
"Chị."
"Tiểu Phong, chắc là ngươi đói bụng rồi a, về nhà ăn cơm thôi." Lâm Khả Nhu cười, vuốt má Lâm Phong, không hề hỏi thêm cái gì khác.
Ở một bên, cha Cao Hải đang ôm lấy Cao Hải, thần sắc kích động, nhà bọn hắn rốt cục cũng có một yêu linh sư.
Mặc dù chỉ là luyện hóa nhị giai yêu linh Đại Lực Ma Ngưu, nhưng yêu linh sư ở đâu cũng đều rất quý giá, đối với loại nhà nghèo như bọn hắn càng là như vậy.
Cao Hải từ nhỏ đã béo mập, thiên phú cũng rất bình thường, mặc dù hắn mới là học sinh cuối cấp, nhưng cha mẹ Cao Hải đã bắt đầu lo lắng cho việc liệu sau này Cao Hải có thể cưới được vợ hay không.
Bây giờ Cao Hải đã trở thành yêu linh sư, tốt hơn võ giả rất nhiều, có thân phận này rồi chẳng lẽ còn sợ không có được con dâu?
Nói không chừng còn không cần đến cả sính lễ!
Mặc dù đang vô cùng vui vẻ hạnh phúc, cũng có rất nhiều chuyện muốn hỏi, nhưng vì Lâm Phong đang ở cạnh, cha mẹ Cao Hải không nói quá nhiều, chỉ là nụ cười trên môi chứng minh tâm trạng bọn họ rất tốt.
Lâm Phong và Cao Hải đều sống ở ngoại thành.
Ngoại thành cách trung tâm thành phố hơn ba mươi cây số, phương tiện di chuyển về nhà là tàu điện trên không, nhưng mà bởi vì hôm nay là ngày thức tỉnh nên giao thông trong thành phố gần như tê liệt hoàn toàn, riêng việc xếp hàng cũng đã tốn hơn một giờ.
Sau một tiếng rưỡi, đám người bước ra khỏi nhà ga, đi bộ về nhà.
Xuyên qua một con đường phồn hoa náo nhiệt, khi tới gần hơn, xuất hiện ở trước mắt mọi người chính là một khu kiến trúc kín không kẽ hở.
Đây chính là Ngạn Biên cư xá nổi tiếng khắp Giang Thành.
Nói là cư xá, nhưng lại có hơn trăm vạn người sống ở đây, chẳng khác gì một thành phố cỡ nhỏ.
Hơn ngàn tòa nhà cao tầng xếp san sát nhau, cao hàng trăm mét, hình dạng và độ cao giống hệt nhau, khoảng cách giữa các tầng trong mỗi tòa không đến một mét, hoàn toàn không có cân nhắc về vấn đề thiết kế hợp lý.
Đường phố ở đây dù là ban ngày cũng cực kì u ám, có đôi khi muốn được tắm nắng cũng là một loại xa xỉ.
Nơi này cực kỳ phiền muộn vô vị, so với nội thành phồn hoa quả thực chính là hai thái cực trái ngược nhau.
Nơi này thuộc về ngoại thành, là khu vực biên giới của ngoại thành.
Cách đó không đến khoảng trăm thước chính là khu vực cực hạn được bao phủ bởi kết giới Lam Nguyệt, cũng là khu vực có hoàn cảnh sống kém nhất cả Giang Thành.
Một khi xảy ra yêu thú công thành, nơi này có thể nói là chỗ nguy hiểm nhất.
Lúc này, xuyên qua tầng lam sắc kết giới, có thể nhìn thấy rõ xác yêu thú nằm đầy đất, mùi máu tanh nồng xộc thẳng vào mũi, thỉnh thoảng lại có một vài người mặc quần áo công nhân đi qua, phun dược thủy trừ độc.
Nơi này được coi là khu ổ chuột của Giang Thành, chỉ có người không có tiền mới chấp nhận sống ở nơi này.
Nơi này cũng chính là nhà Lâm Phong!
Nơi mà cuộc đời trước của hắn mỗi giờ mỗi khắc đều muốn thoát khỏi.
Đoàng đoàng!
Còn chưa tới Ngạn Biên cư xá, Lâm Phong đã nghe thấy tiếng pháo nổ, lập tức có một làn khói xám dày đặc bay lên trời.
Đối với chuyện này, Lâm Phong không hề kinh ngạc, hắn biết đây là lệ cũ của Ngạn Biên cư xá.
Trước kia, mỗi năm khi nghe được tiếng pháo này, Lâm Phong và Cao Hải đều sẽ cảm thấy rất hâm mộ, bởi vì đó là cách Ngạn Biên cư xá chúc mừng những người trở thành yêu linh sư.
Ngày hôm nay với người dân Ngạn Biên cư xá không khác gì ngày tết, người ra người vào, chỉ cần là người có ở nhà đều đi ra khỏi cửa, cùng nhìn về một hướng, trong mắt lộ ra vẻ hâm mộ, ghen ghét.
"Nhã Ca luyện hóa bát giai yêu linh, là Mị Hoặc Chi Điệp hiếm thấy, đồng thời được gia nhập Tụ Tinh câu lạc bộ, bọn họ muốn chuyển nhà."
Tin này trong nháy mắt truyền khắp toàn bộ Ngạn Biên cư xá.
Căn bản không cần tuyên truyền quá nhiều.
Mọi người ngồi xem trực tiếp trên ti vi liếc mắt qua liền có thể nhận ra người thiếu nữ thanh thuần vũ mị kia chính là Nhã Ca mà bọn họ biết từ nhỏ đến lớn.
Nhã Ca luyện hóa bát giai Mị Hoặc Chi Điệp, là một trong thập đại thiên tài của năm nay.
Nàng ký hợp đồng với Tụ Tinh câu lạc bộ, phí ký kết hoàn toàn đủ để nàng mua một căn nhà mới, rời khỏi Ngạn Biên cư xá.
Người sống ở Ngạn Biên cư xá đều là những người nghèo không có địa vị, tài sản hay chỗ dựa.
Con đường tu luyện không chỉ cần có thiên phú, mà cũng cần tài nguyên, đối với đám người này, việc chuyển vào nội thành có thể coi là lên như diều gặp gió.
Đó là mơ ước cả đời của rất nhiều người, cũng là kỳ vọng lớn nhất của mỗi một bậc phụ mẫu đối với con mình.
Đối với đám người sống ở Ngạn Biên cư xá, đó là minh chứng cho việc bước chân vào xã hội thượng lưu.
Bởi vậy, vào ngày thức tỉnh mỗi năm một lần, chúc mừng người trở thành yêu linh sư chính là sự tình náo nhiệt nhất Ngạn Biên cư xá.
Ngoài ra, giữa những người trở thành yêu linh sư cũng có sự khác nhau, Nhã Ca luyện hóa Mị Hoặc Chi Điệp, ký kết với Tụ Tinh câu lạc bộ không thể nghi ngờ là người thành công nhất trong mấy chục năm qua.
Tất cả mọi người đều muốn đến hưởng chút hỉ khí, tận mắt nhìn ngắm vinh diệu minh tinh tương lai.
"Lâm Phong đến rồi kìa!"
"Thôi đi, đám bà tám các ngươi đừng có nói nhiều."
"Thật đáng thương, ta đây quan sát bọn hắn lớn lên từ nhỏ đến giờ, hiện tại chỉ sợ sẽ..."
Lúc đám người khe khẽ bàn luận, bọn hắn nhìn về phía Lâm Phong, ánh mắt hơi khác thường.
Cái này khiến Lâm Khả Nhu một mực làm bộ bình tĩnh hơi đổi sắc mặt.
Lâm Phong biết loại ánh mắt khác thường này là vì cái gì.
Trước kia khi Lâm Phong đối mặt với ánh mắt này, hắn cúi đầu nhẹ, lộ vẻ hơi xấu hổ, thậm chí là tự ti, không dám nhìn thẳng vào những ánh mắt thương hại, chế giễu của đám người kia, nhưng lần này hắn lại cực kỳ thản nhiên.
Lúc này đám đông đã tụ tập dưới tòa nhà số 34, là tòa nhà mà Nhã Ca ở.
Cả nhà Nhã Ca đang ở dưới lầu dọn nhà, kỳ thật cũng không có bao nhiêu đồ đạc, chỉ là một chút quần áo đơn giản, những thứ khác với Nhã Ca sắp gia nhập Tụ Tinh câu lạc bộ hiển nhiên là dư thừa.
Khi thấy Lâm Phong đến, ánh mắt đám cư dân vây xem không khỏi tụ tập trên người Lâm Phong, trong nhất thời bầu không khí náo nhiệt đột nhiên trở lên hơi kỳ quặc.
Thuận theo ánh mắt của hàng xóm, gia đình Nhã Ca cũng phát hiện Lâm Phong đã đến.
Thường ngày, chỉ cần hắn xuất hiện, cha mẹ Nhã Ca đều sẽ thân mật chào đón hắn.
Dù sao, hắn và Nhã Ca từ nhỏ cùng nhau lớn lên, là thanh mai trúc mã hiểu rõ nhau, đều sống ở Ngạn Biên cư xá, cuộc sống không khác nhau là mấy, có thể coi như môn đăng hộ đối.
Có thể đạt tới thể tu thất đoạn ở 18 tuổi, thiên phú của Lâm Phong ở Ngạn Biên cư xá cũng được tính là cực kì ưu tú, tướng mạo cũng soái khí, thiên phú lẫn ngoại hình đều xứng với Nhã Ca.
Nhưng bây giờ, cha Nhã Ca vốn đang cười nói với hàng xóm đột nhiên im bặt, thần sắc lúng túng, gật đầu nhẹ một cái xem như chào hỏi.
Mẹ Nhã Ca nhìn liếc qua, lập tức đổi ánh mắt, cúi đầu thu dọn đồ đạc, thỉnh thoảng còn cùng hàng xóm khách sáo vài câu.
Còn một số thân thích của Nhã Ca thì dùng ánh mắt khinh thường nhìn Lâm Phong.
Nhân vật chính Nhã Ca không ở đây, hẳn là đang bận làm việc với Tụ Tinh câu lạc bộ sau khi mới ký kết hợp đồng.
"Phong ca..."
Cao Hải muốn nói gì đó để an ủi Lâm Phong, nhưng cuối cùng lại không nói ra miệng.
"Sao lại như này!"
Cha Cao Hải cảm thấy rất tức giận, cách cư xử của gia đình Nhã Ca dường như đang cố thể hiện một điều gì đó.
Lâm Khả Nhu lo lắng nhìn Lâm Phong, bởi vì lúc này Lâm Phong rất bình tĩnh.
Loại an tĩnh này rất khác thường, khiến người khác phải lo lắng.
"Chị à, không có việc gì cả đâu."
Nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của Lâm Khả Nhu, Lâm Phong cười cười.
Đối với thái độ của cả nhà Nhã Ca, hắn cũng không quá để ý, dù sao đã từng xảy ra một lần rồi.
Nếu như đối phương quá nhiệt tình, hắn ngược lại không biết nên làm như nào cho phải, như bây giờ lại vừa hay.
Về sau đường ai nấy đi, nước sông không phạm nước giếng.