Chương 95: Vụ Án 7 – Sinh Tử Thì Tốc (7)

Tuy bên ngoài Triển Chiêu xem như tỉnh táo, nhưng chỉ có chính cậu mới biết, tim cậu đã hết sức chống đỡ rồi, cậu sắp chịu không nổi. Bạch Ngọc Đường, anh mau tỉnh lại đi, anh mau mở mắt ra giúp tôi với, Bạch Ngọc Đường, anh nhất định phải chống cự! Nhất định phải sống!

“Mày làm sao vậy?” Hàn Long nhận ra thay đổi rất nhỏ trên mặt Triển Chiêu. Người mặc bệnh tâm thần phân liệt thường rất nhạy cảm, Triển Chiêu ý thức được chuyện này, lập tức cười nhạt với Hàn Long, “Hàn Long, tôi chẳng qua phát hiện anh cầm nhầm máy truyền tin rồi.”

Vừa nói, Triển Chiêu vừa bình thản cầm di động của Bạch Ngọc Đường bỏ lại vào tay Hàn Long, sau đó cầm lại di động khác của mình về. Suốt quá trình, động tác Triển Chiêu rất vững, biểu hiện tự nhiên, thái độ cũng bình thản. Thậm chí trong chớp mắt đó, ngón tay của Triển Chiêu còn chạm phải lòng bàn tay đeo găng của Hàn Long, trong nháy mắt, Triển Chiêu cảm thấy tim mình cũng phải ngưng đập, nhưng Hàn Long cũng không có phản ứng gì. Hắn chỉ nhìn Triển Chiêu đổi điện thoại, không ngăn cản, chẳng qua là gật đầu.

Sau khi đổi lại di động, Hàn Long lập tức đứng dậy, xem chừng là muốn ra ngoài. Ngay lúc Triển Chiêu định thở ra, Hàn Long đột nhiên đứng lại, hắn nhìn thẳng vào mắt Triển Chiêu hỏi, “Khi nao mới có thể nói chuyện với trưởng quan cao cấp?”

Triển Chiêu nhíu mày, tức thì giả vờ như vô cùng nghiêm túc đáp, “Trưởng quan cao cấp sẽ chủ động liên lạc với chúng ta.”

Lời thế này hình như rất hợp với cảm giác lãnh đạo thần bí của trưởng quan cao cấp nên Hàn Long tin tưởng gật đầu, sau đó hài lòng đến chỗ ngồi riêng của hắn. Sau khi Hàn Long ra ngoài rồi, Triển Chiêu cuối cùng mới hoàn thành tin nhắn dở dang rồi gửi đi.

Lúc này Bạch Ngọc Đường đang nằm trên ghế, Triển Chiêu ngồi cạnh anh, ngồi trên lối đi để tiện chăm sóc. Mà ngồi cùng hàng với Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu, ngay nghế sau chính là đôi vợ chồng già cùng hai mẹ con đối diện. Thấy Hàn Long đi rồi, lão thái thái vừa rồi bị sợ không dám mở miệng mới nhỏ giọng nói với Triển Chiêu, “Cậu nhóc, mới nãy con nói thật sao? Con thật sự có thể liên lạc với trưởng quan cao cấp?”

Triển Chiêu hơi sửng sốt, bất đắc dĩ nhìn lão thái thái một cái, sau đó cười xin lỗi, “Dì, dì yên tâm, con nhất định sẽ cố hết sức cứu mọi người.”

Lão thái thái dĩ nhiên không tin Triển Chiêu có năng lực cứu bà cùng bạn già, nhưng trước mắt thấy có người chịu đứng ra gánh trách nhiệm, cũng để lòng lão thái thái được an ủi. Bà nhìn Bạch Ngọc Đường vẫn đang hôn mê bất tỉnh, trong miệng lầm rầm đọc kinh, “A di đà phật, đứa nhỏ này thật là phải tội. Cậu nhóc, cậu ta không sao chứ?”

Tim Triển Chiêu giờ rất loạn, cậu miễn cưỡng nở nụ cười với lão thái thái, sau đó lắc đầu. Cậu muốn nói Bạch Ngọc Đường không sao, nhưng cậu không sao nói ra miệng được. Suy nghĩ thật sự trong lòng Triển Chiêu là cậu không biết. Cậu không biết Bạch Ngọc Đường có thể gặp chuyện không may hay không. Tuy thương ở trên vai, không tính là nơi yếu hại. Nhưng Triển Chiêu cũng đâu phải bác sĩ chuyên nghiệp, kiến thức cấp cứu cậu có chẳng qua là học lỏm từ anh hai cùng Tần Giản, xử lý vết thương bình thường còn được, nhưng thương này của Bạch Ngọc Đường là đạn bắn.

Mới nãy lúc băng bó chỉ có thể làm sát trùng cùng cầm máu đơn giản, trên xe không có người mang thuốc giảm đau, cả thuốc uống cũng không có. Có thể nói tình trạng hôn mê lúc này của Bạch Ngọc Đường là hành động tự bảo vệ của cơ thể, nếu anh ta tỉnh lại, không biết sẽ đau tới mức nào, Triển Chiêu thật không dám nghĩ tới. Thấy trán Bạch Ngọc Đường toát mồ hôi lạnh liên tục, tim Triển Chiêu đau vô cùng, cậu dùng khăn lông cùng vải ướt mà bà mẹ trẻ kia đưa cho, lau mồ hôi cho Bạch Ngọc Đường, tay đang lau cũng không nhịn được run rảy.

Tuy đau lòng Bạch Ngọc Đường bị thương, nhưng cậu cũng không hối hận vì hành động bất cẩn của mình khiến Bạch Ngọc Đường gặp nạn, giờ Triển Chiêu chỉ hi vọng Bạch Ngọc Đường tỉnh lại. Mặc dù tỉnh lại sẽ khiến Bạch Ngọc Đường cảm thay đau đớn mãnh liệt, nhưng thà như vậy còn hơn cứ hôn mê. Bạch Ngọc Đường tỉnh, mới chứng minh anh ta còn hi vọng sống sót. Hơn nữa, nếu Bạch Ngọc Đường tỉnh, xem như không giúp đỡ được chuyện, cũng tốt hơn so với chuyện chỉ để một mình Triển Chiêu quyết định rất nhiều.

Tuy bên ngoài Triển Chiêu xem như tỉnh táo, nhưng chỉ có chính cậu mới biết, tim cậu đã hết sức chống đỡ rồi, cậu sắp chịu không nổi. Bạch Ngọc Đường, anh mau tỉnh lại đi, anh mau mở mắt ra giúp tôi với, Bạch Ngọc Đường, anh nhất định phải chống cự! Nhất định phải sống!

Không biết có phải lời cầu nguyện của Triển Chiêu có tác dụng hay không, ngay lúc tay Triển Chiêu run đến không ngừng được, đôi mắt Bạch Ngọc Đường đột ngột mở ra. Không hề báo trước, Bạch Ngọc Đường cứ thế đột nhiên mở mắt, cặp mắt rõ ràng nhìn thẳng Triển Chiêu. Triển Chiêu cứ ngây ra đó, trơ mắt nhìn mi mắt run run của Bạch Ngọc Đường, ánh mắt sắc bén, mồ hôi lạnh không ngừng chảy xuống khuôn mặt tái nhợt. Hai người cứ như vậy nhìn nhau không dưới năm giây, ngắn ngủi là thế nhưng lại ngưng đọng như rất dài.

Hai người không nói gì, cứ như vậy nhìn nhau, cho đến khi một âm thanh non nớt cắt đứt ánh mắt họ.

Bé gái năm, sáu tuổi ngồi bên cạnh mẹ, không biết leo lên ghế dựa từ khi nào, cô bé nhìn hai người đàn ông trẻ tuổi, bề ngoài tuấn tú lại cổ quái, ngây thơ nhìn mẹ hỏi, “Mẹ, sao anh ấy khóc?”

Những lời này nhắc nhở Triển Chiêu, cậu ngơ ngác lau mặt của mình mới nhận ra, trên mặt đã ướt. Khi nào vậy, cậu mà lại khóc sao?

“Triển… Triển Chiêu.”

“A?” Tiếng của Bạch Ngọc Đường để Triển Chiêu hồi phục tinh thần, cậu lập tức cúi người đến gần Bạch Ngọc Đường, nhỏ giọng nói, “Anh đừng dùng sức, muốn nói cái gì cứ nói vào tai tôi đây.”

Không biết Bạch Ngọc Đường nói gì, mọi người chỉ thấy Triển Chiêu đang cúi đầu đột ngột ngẩng lên, sau đó mặt mày kinh dị nhìn Bạch Ngọc Đường. Khuôn mặt người sau tuy vẫn rất đau đớn, nhưng khóe miệng lại móc lên một đường quỷ dị.

“Mẹ, chú đang nằm nói cho anh trai nghe cái gì, sao anh lại đỏ mặt?”

Lời của cô bé làm mặt Triển Chiêu càng thêm đỏ, cậu hung hăng trừng Bạch Ngọc Đường một cái, cảm giác áy náy mãnh liệt vừa sinh ra lúc nãy đã bị tên khốn này làm bớt đi rất nhiều.

Mắt đao của Triển Chiêu không những không làm Bạch Ngọc Đường khó chịu, mà ngược lại càng làm khóe miệng anh cong hơn, nếu không phải sợ cười to làm động tới vết thương, anh nhất định sẽ bật cười. Bởi lẽ dáng vẻ vừa khóc vừa cười mà còn bất lực của Triển Chiêu bây giờ thật sự quá đáng yêu. Mà đáng yêu nhất, chính là, Bạch Ngọc Đường hết sức chắc chắn rằng, tâm tình Triển Chiêu thay đổi như vậy hoàn toàn là vì anh, mà không phải vì người khác.

Không phải tình đầu, không phải pháp y quái thai, không phải cái gì Tô Hồng Đinh Nguyệt Hoa, tất cả đều không phải, mà chỉ là Bạch Ngọc Đường anh. Bạch Ngọc Đường không còn là bệnh nhân chỉ có thể hưởng sự chăm sóc cùng quan tâm của Triển Chiêu nữa. Anh có thể bảo vệ Triển Chiêu, trước mặt Triển Chiêu anh mạnh mẽ lại hoàn mĩ. Đây mới là trạng thái Bạch Ngọc Đường muốn, đây mới là thứ Bạch Ngọc Đường muốn Triển Chiêu cảm nhận được, anh làm được rồi! (chú biến thái quá…… -_-)

Bạch Ngọc Đường chăm chăm nhìn sắc mặt lúc trắng lúc hồng của Triển Chiêu, tranh thủ bổ não không ngừng. Giờ phút này, người không rõ tình huống như anh vẫn không biết chuyện đã nguy hiểm tới mức nào rồi.

“Mẹ, chú cười kìa. Sao anh khóc mà chú lại cười, bị súng bắn không đau sao?” (=)]]]]]]]] con nít nhắc chú kìa chú =)))))

Não Bạch Ngọc Đường bị cắt phựt một cái, anh nhíu nhíu, thiêu mi, ánh mắt liếc qua mặt cô bé. Nhóc con không biết sợ cũng tò mò chăm chăm nhìn anh. Bạch Ngọc Đường khó chịu cau mày, hữu khí vô lực nói với cô bé, “Tại sao cậu ta là anh mà, anh lại là chú?”

Ý? Cô bé con sửng sốt một chút, Triển Chiêu cũng không nhịn được cong môi. Mắt lướt qua khuôn mặt tiều tụy của Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu định nói gì đó, rồi lại chợt thấy, một viên tim đã đầy, vừa chua vừa chát, cái gì cũng nói không ra.

Đúng lúc này tin nhắn của Bao Chửng lại đến.

“Suỵt!” Thấy Bạch Ngọc Đường muốn mở miệng nói chuyện, Triển Chiêu lập tức bảo anh đừng lên tiếng. Mở ra tin nhắn của Bao Chửng, sắc mặt nghiêm túc ngồi đọc.

Bãn lãnh tìm người của Công Tôn Sách không phải loại vừa, trong hai phút ngắn ngủi anh đã tìm rõ địa chỉ hiện tại của vợ Hàn Long. Tô Hồng – Bàng Thống lập tức lên đường, vừa gọi điện liên lạc vừa dùng tốc độ nhanh nhất chạy qua địa chỉ đó. Không tới 10 phút, hai người đã biết rõ chuyện xảy ra giữa Hàn Long cùng vợ hắn.

Hàn Long với Trần Mẫn đều là vận động viên. Từ nhỏ đã cùng thuộc đội đào tạo tỉnh, sau đó do thành tích xuất sắc, cả hai được chọn vào đội tuyển quốc gia. Sau đó nữa vì hai người yêu nhau, kết hôn, nên Trần Mẫn mới nghỉ hưu. Biểu hiện càng ngày càng nổi bật Hàn Long vẫn luôn ở lại đội tiếp nhận đào tạo. Lúc đó thành tích ngoài nước của đội tuyển quốc gia vô cùng bết bát, nhờ một nhóm của Hàn Long tham gia, mới bắt đầu khởi sắc hơn, đội quốc gia dĩ nhiên vô cùng xem trọng. Cho nên khoảng thời gian đó Hàn Long được đãi ngộ rất tốt, cuộc sống của hắn với Trần Mẫn cũng vô cùng hạnh phúc, sau đó vì con gái ra đời nên khuôn mặt Hàn Long càng ngày càng cười nhiều hơn.

Bất quá theo phản ứng của Trần Mẫn, thì ra từ rất lâu trước đó cô đã nhận ra Hàn Long có vài cử chỉ khác thường. Ví dụ như, mỗi khi có trận thi đấu quan trọng, Hàn Long luôn tự nhốt mình lại lẩm bẩm, chỉ cần Trần Mẫn đến cạnh hắn, hoặc làm phiền hắn, Hàn Long sẽ nổi cơn. Mấy lần con gái không hiểu chuyện đến phá, hắn sẽ gào rú như điên dại, dọa con gái sợ tới khóc thét.

Sau khi trải qua chuyện như thế mấy lần, Trần Mẫn cùng con gái Toa Toa cũng không dám đến làm phiền Hàn Long những khi như vậy nữa. Tình hình cứ thế kéo dài đến mấy năm, trạng thái của Hàn Long ngày càng xuống dốc, đến cùng bị trả ngược về đội tuyển tỉnh, lại càng bất ổn hơn. Sau đó Trần Mẫn khuyên Hàn Long đi gặp bác sĩ, kết quả chẩn bệnh cuối cùng khiến cả nhà rơi vào tuyệt vọng. Hàn Long bị xác nhận bị tâm thần phân liệt, hơn nữa tình trạng của hắn đã nghiêm trọng tới mức phải nhập viện điều trị.

Nhưng sau khi biết tin Hàn Long lại từ chối nhập viên, bệnh tật cứ thế bị trì hoãn hai năm, cuối cùng sau một lần Hàn Long lỡ tay làm con gái bị thương, Trần Mẫn không thể chịu được nữa, tự mình gọi điện đến nhà thương điên, cưỡng chế bắt Hàn Long vào.

“Sau đó, hai người ly hôn.” Bàng Thống cau mày, lạnh lùng nói.

Tô Hồng ngồi ở vị trí phó lái, nhẹ liếc Bàng Thống, “Muốn giữ quan hệ kết hôn với một người điên cũng không dễ, huống hồ gì còn có con gái, bất cứ đàn bà bình thường nào cũng sẽ chọn cách rời xa hắn một chút đi?”

Bàng Thống cười lạnh, “Đàn bà các cô thật vô tình.”

“Trần Mẫn đúng là đàn bà không sai, nhưng cô ấy cũng là một người mẹ.”

“Cô biết Trần Mẫn là mẹ, nhưng cô lại không nhớ, Hàn Long cũng là một người cha.”

Tô Hông hơi ngạc nhiên, cô kinh ngạc phát hiện, đây giống như là lần đầu, Bàng Thống có thái độ nghiêm túc kỳ lạ khi lựa lời nói chuyện với cô.”

“Bàng Thống—“

“Gì?” Nghe Tô Hồng gọi, Bàng Thống nhàn nhạt liếc cô, “Có chuyện gì?”

“À, không có.” Tô Hồng nhíu mày, nhìn chỗ khác. Thật ra cô mới định hỏi Bàng Thống một chút, tại sao đã xử lý qua nhiều vụ án như vậy rồi, lại nhạy cảm vơi vấn đề này như thế. Có điều trực giác cho Tô Hồng biết, cô không nên hỏi chuyện này.

Có lẽ, nếu hôm nay đổi thành Bạch Ngọc Đường cô sẽ hỏi. Dù sao cô với Bàng Thống cũng không quá quen nhau. Hỏi thăm nhiều quá là đại kỵ trong việc giao tiếp, Tô Hồng cảm thấy mình không nên không biết điều như vậy.

Vậy mà, trong khoảnh khắc Tô Hồng nhìn đi chỗ khác, Bàng Thống đột nhiên mỉm cười.

“Tôi nghĩ tôi có thể tìm được giải pháp cho chuyện này.”

“Cái gì?”

Bàng Thống nhìn Tô Hồng, cười nói, “Gửi tin nhắn cho Triển Chiêu nói rõ tình huống, đừng quên thêm một câu, Hàn Long đã ba năm chưa gặp con gái, hắn có thể chỉ muốn gặp mặt Toa Toa thôi.”

Nghe thấy lời nói của Bàng Thống, ánh mắt Tô Hồng cũng chợt sáng lên, “Bây giờ có thể tìm được hình Toa Toa không?”

Bàng Thống ngốc ra, sau đó cười, “Nhất định chúng ta có thể tìm thấy!”