Chương 94: Vụ Án 7 – Sinh Tử Thì Tốc (6)

Sau khi Bao Chửng nhận được tin nhắn này rồi, phải im lặng tới 3 giây. Công Tôn Sách đứng cạnh hắn, cũng lo lắng vỗ vỗ lên vai. Bao Chửng xanh mét nhìn Công Tôn Sách một chút, sau đó cầm di động nặng nề đặt lên tay anh. Công Tôn Sách vội vàng liếc tin nhắn trong máy, liền, ngẩn cả người.

Anh hiểu được vì sao Bao Chửng lại làm ra biểu tình vừa nãy. Anh với Bao Chửng biết nhau đã 20 năm, làm việc chung cũng đã 10 năm, anh hiểu rất rõ người nam nhân bề ngoài thầm lặng mà nội tâm lại đầy tình cảm này. Bao Chửng là đang đau lòng, lại lo lắng cho Bạch Ngọc Đường, lại thêm chuyện này mang áp lực to lơn như thế, nguy hiểm tới mức Bao Chửng cũng không cách nào thừa nhận. Nghĩ tới đây, Công Tôn Sách nhìn bọn cảnh viên đang đứng xung quanh, mỗi người trong họ đều đang lo lắng cho an nguy của Triển Chiêu với Bạch Ngọc Đường, hơn nữa có người đã phát giác phản ứng khác thường có họ sau khi nhận tin nhắn.

Tô Hồng cau mày, dường như muốn tiến lên, trên khuôn mặt nhanh trí của Bàng Thống của lộ vẻ thấu hiểu, có lẽ hắn đã đoán được, trên xe xảy ra tình huống khẩn cấp không ngờ tới. Cảnh viên khác có thể không nhạy cảm như vậy, nhưng nếu không khai tin tức này ra, phản ứng tiếp đó của họ chỉ sợ còn mạnh mẽ hơn Bao Chửng nhiều. Hiện giờ là lúc đấu tranh với thời gian, không thể phân tâm vì chuyện này được, bây giờ chưa thích hợp công khai tin nhắn.

Vậy nên, Công Tôn Sách trả lại di động vào tay Bao Chửng, nói với mọi người, “Triển Chiêu gửi tới hình của Hàn Long, hơn nữa, cậu ta nghi ngờ Hàn Long có dấu hiệu bệnh tâm thần phân liệt.”

“Tâm thần phân liệt?” Triệu Hổ gào lên, “Sao nghe quen thế nhỉ?”

Cán bộ tin tức Bàng kiến thức rộng rãi vội giải thích cho mọi người, “Vậy nói trắng ra, Triển Chiêu nghi ngờ tên kia là một bệnh nhân tâm thần đang bị loạn trí.”

“Nói cách khác thằng đó bị điên sao!?” Trương Long hét lớn, “Hèn gì! Tra xét nửa ngày rồi cũng không tra ra con gái của hắn, thì ra hắn đang nói hưu nói vượn!”

Lúc mọi người còn đang thảo luận về chứng tâm thần phân liệt của Hàn Long, thì Công Tôn Sách đã tìm ra thông tin liên quan đến hắn.

Hàn Long, 36 tuổi, thành viên đội nhu đạo quốc gia đã giải ngũ, từng đạt giải á quân nhu đạo toàn quốc cùng vô số thành tích khác, 5 năm trước đã nghỉ hưu. Từng kết hôn, vợ hắn cũng là thành viên chung đội, nhưng ba năm trước họ đã ly hôn. Hai người đúng là có con gái, năm nay 10 tuổi. Nhưng cô bé cũng không bị người nước ngoài bắt cóc, mà đang sống cùng vợ của hắn.

“Không lẽ hắn nhớ con quá nên mới phát bệnh tâm thần?” Tô Hồng nhíu mày, chăm chú nhìn tấm hình chụp cả gia đình trên màn hình vi tính. Người đàn ông cao to uy mãnh, vợ lại mỉm cười hiền lành, con gái khả ái xinh đẹp đang nằm trong lòng cha, một gia đình lộ ra vẻ vô cùng hạnh phúc. Không lẽ vì gia đình tan vỡ, hắn chịu đả kích to lớn, nên mới phát điên sao?”

Suy nghĩ của Tô Hông được mọi người ủng hộ, vậy mà chuyện Công Tôn Sách tra ra lại hoàn toàn giải thích ngược lại.

“Sai rồi, thật ra năm Hàn Long 20 đã có nhiều triệu chứng rối loạn tâm thần. Bên trong hồ sơ y tế của đội nhu đạo quốc gia, tôi tìm được rất nhiều hồ sơ điều trị tâm thần của hắn. Năm 20 tuổi, vì áp lực thi đấu mà hắn mới sinh ra bệnh lo lắng, sau đó có lẽ vì chịu trách nhiệm thi đấu nên vẫn không có tiến hành điều trị đàng hoàng. Ba năm sau, bệnh của hắn nặng dần, bị đưa về tỉnh đội, sau đó thì không tra được gì nữa.”

“Công Tôn! Tra xem hắn có hồ sơ chữa bệnh không!”

“Được.” Công Tôn Sách trả lời, rất nhanh đã có kết quả, “Không tốt, thì ra 3 năm trước, khi hắn ly hôn, đã từng nằm trong bệnh viện tâm thần 3 tháng, và vợ của hắn cũng chọn ngay lúc đó mà ly hôn.”

“Bệnh viện tâm thần?” Tô Hồng nhướn mày, “Tôi nghe nói người có thể đưa bệnh nhân vào bệnh viện tâm thần chỉ có thể là người nhà bệnh nhân. Người nhà của tên Hàn Long này chỉ có mỗi vợ cùng con gái, không lẽ chính vợ hắn đưa hắn vào đó?”

Bao Chửng nói, “Vậy phải hỏi vợ hắn một chút mới biết được.”

Tổ Trọng Án khoa trương sắp xếp đầy đủ kế hoạch ứng phó khẩn cấp. Vì đối tượng là nữ, Bao Chửng đành để cô gái là Tô Hồng cùng tên chuyên luồn lách là Bàng Thống cùng làm một nhóm, nhanh chóng liên lạc với vợ của Hàn Long, dùng tốc độ nhanh nhất tìm hiểu quá khứ cùng bệnh tình của hắn.

Mặt khác, hình ảnh đội Giao Thông truyền tới cho thấy khoảng cách giữa xe buýt cùng đoạn đường nguy hiểm đó chỉ còn lại không tới hai tiếng rưỡi, thời gian ngày càng gấp. Bao Chửng không dám chậm trễ, lập tức hồi âm cho Triển Chiêu.

“Xác định bệnh tâm thần phân liệt, từng nhập viện điều trị. Hàn Long li dị, có một con gái, mười tuổi, 3 năm trước ly hôn, con gái sống cùng mẹ. Hàn Long ngày xưa là thành viên đội nhu đạo, không được dùng vũ lực đối đầu với hắn. Triển Chiêu, nhờ cậu chăm sóc Bạch Ngọc Đường!”

Triển Chiêu nhìn thấy tin nhắn của Bao Chửng, trong mắt cũng hiện ra thần sắc kiên định. Cuối cùng cậu cũng xác định được cảm giác quen thuộc mơ hồ sinh ra trong lần đầu tiên nhìn thấy Hàn Long là cái gì. Cậu có một người anh mắc bệnh tâm thần phân liệt, vì vậy trước khi đi theo con đường tâm lý học chuyên nghiệp, cậu đã tìm hiểu rất nhiều tài liệu liên quan đến bệnh này. Cho nên với bệnh nhân, cậu hiểu rất rõ.

Bệnh này thường có thời gian ủ bệnh rất lâu, trong thời gian ủ bệnh sẽ biểu hiện ra vài triệu chứng rất nhỏ, nhưng lại rất khó để người bên cạnh chú ý. Một khi thời gian ủ bệnh kết thúc, người mắc bệnh sẽ đột nhiên bộc phát, hơn nữa bệnh tình sẽ nhanh chóng xấu đi trong thời gian vô cùng ngắn ngủi.

Người mắc bệnh tâm thần phân liệt thường sẽ gặp hàng loạt ảo giác, bọn họ sẽ tưởng mình bị giám thị, bị bức hại, thậm chí bị đuổi giết. Tưởng tượng của họ không theo logic, đây cũng là lý do vì sao lời kể của Hàn Long lại có nhiều mâu thuẫn như vậy. Đừng nói chuyện hắn thật sự có một đứa con gái, xem như hắn có một đứa con trai, hoặc giả hắn căn bản cũng chưa kết hôn sinh con, hắn cũng hoàn toàn có thể tưởng tượng ra một hài tử, sau đó cho rằng chúng bị kẻ thù bắt mất.

Hắn nói con gái Toa Toa của mình bị người nước ngoài bắt, cái này cho thấy ảo tưởng của hắn vẫn còn trong phạm vi hợp lý. Vì Triển Chiêu từng nhìn thấy một bệnh nhân đang kích động cầu cứu trong bệnh viện tâm thần, nói là mình bị người ngoài hành tinh bắt cóc cả một năm. Người đó điên cuồng gào thét, muốn nhắc nhở tất cả mọi người xung quanh, phải cẩn thận không được để người ngoài hành tinh bắt mất, bọn chúng ở khắp mọi nơi.

Đến tận bây giờ Triển Chiêu vẫn còn có thể nhớ được tiếng gào thét điếc tai đó. Đau đớn mà người mắc bệnh tâm thần phân lệt phải chịu đựng, người ngoài vĩnh viễn không sao hiểu nổi. Bọn họ giống những linh hồn mong manh yếu đuối, bị kẹt trong nhục thể. Họ muốn trốn, nhưng không biết rằng chỉ cần họ còn sống, suy nghĩ vẫn còn tồn tại, thì họ sẽ phải chịu đau khổ cả đời. Rối loạn thần kinh, lẫn lộn tư tưởng, không cách nào liên lạc với người khác, không có bất cứ ai hiểu họ. Thứ đau khổ này, trừ bản thân họ ra, xem như người thân thiết nhất cũng không cách nào hiểu. Mà cuối cùng, thứ chờ đợi họ chính là sự vất bỏ của thân nhân.

Ánh mắt của Triển Chiêu nhìn thẳng vào Hàn Long, trên khuôn mặt đó, cậu thấy được biểu lộ của Triển Huy khi phát bệnh. Tuy ngoại hình cả hai hoàn toàn khác biệt, bệnh tình cũng không giống nhau. Nhưng biểu tình đau khổ chỉ xuất hiện trên mặt người bệnh, đã vĩnh viễn khắc sâu trong lòng Triển Chiêu, không quên được.

Bây giờ đã biết Hàn Long là người mắc bệnh tâm thần phân liệt, bước tiếp theo phải tìm xem nút thắt trong tim hắn ở chỗ nào. Bệnh này muốn phát ra đều cần một nguyên nhân dẫn dắt, trên người Hàn Long, không biết sẽ là nguyên nhân gì đây? Triển Chiêu không thể đoán bậy, vì suy nghĩ Hàn Long không theo logic, nếu phân tích qua lời của hắn thật sự quá nguy hiểm. Đừng quên Hàn Long không chỉ là một người bệnh tội nghiệp, hắn bây giờ lại là tên bắt cóc có súng. Biện pháp tốt nhất trước mắt là trông cậy vào anh em tổ Trọng Án, chỉ cần liên lạc được với vợ Hàn Long, biết được lý do bệnh của hắn, thì tất cả chuyện còn lại mới có thể thành công.

Nghĩ tới đây, Triển Chiêu lại gửi tin nhắn cho Bao Chửng, nhờ bọn họ mau một chút tra rõ nguyên nhân phát bệnh của Hàn Long.

Vậy mà, lúc Triển Chiêu gửi tin nhắn xong, vừa thở phào nhẹ nhõm, đang tính ngẩng lên nhìn Hàn Long, thì chuyện khiến cậu sợ hãi lại xảy tới. Cậu ngẩng đầu, không thấy được Hàn Long, không biết từ khi nào, hắn đã biến mất khỏi chỗ ngồi cạnh tài xế.

Đàng trước không có, vậy, nhất định ở đàng sau! Triển Chiêu cả kinh, còn chưa kịp quay đầu lại, một bàn tay đeo găng đen đã thò ra từ sau lưng cậu.

Trong chớp mắt kia, Triển Chiêu đã thử nghĩ, không biết có nên nhân dịp hai người ở gần nhau dùng vũ lực khống chế Hàn Long hay không. Nhưng cậu chợt nhớ lại tin nhắn của Bao Chửng, tên Hàn Long này trước đó là đội viên nhu đạo, người lại cao to vạm vỡ, nếu liều mạng mình cũng không chiếm được lợi thế.

Bây giờ Bạch Ngọc Đường còn đang hôn mê, trong tay Hàn Long còn có súng. Nếu một chiêu không thành, lại chọc giận hắn, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

Triển Chiêu chỉ do dự trong chớp mắt, Hàn Long đã giật lấy di động của cậu.

Triển Chiêu vội quay đầu lại, chỉ phát hiện Hàn Long vốn không nhìn tin nhắn trên màn hình. Hắn chẳng qua chỉ tò mò lật điện thoại qua lại mà nhìn, mà lúc hắn đang lật điện thoại xem xét, màn hình chờ lâu đã tự động tắt thành màu đen. Triển Chiêu thở phào nhẹ nhõm, bấy giờ Hàn Long dùng ánh mắt khốn hoặc nhìn Triển Chiêu, trong giọng có chút ngạc nhiên hỏi, “Cái này với cái này giống nhau, như vậy mày cũng có thể liên lạc với trưởng quan cao cấp hả?”

Triển Chiêu ngớ người, trong tay Hàn Long lại xuất hiện một cái di dộng khác. Đó là cái hắn chưa trả lại cho Bạch Ngọc Đường, cái đó với cái của Triển Chiêu là cùng hãng khác kiểu. Vì vỏ ngoài của hai cái đều là màu đen, chi tiết cũng gần giống, nhìn sơ qua căn bản là giống hệt nhau (Điện thoại đôi nhá hí hí hí hí)

Thấy Hàn Long không có dấu hiệu phát điên, Triển Chiêu cố gắng trấn định tinh thần, mỉm cười với hắn nói, “Hàn Long, tôi đã nói với anh từ đầu rồi, tôi đến giúp anh. Anh không biết thật hả? Trưởng quan cao cấp đã sai tôi với Bạch Ngọc Đường cùng đến đây giúp anh đó. Cái đó là máy truyền tin để liên lạc với trưởng quan cao cấp, chỉ hai chúng tôi mới có thể mở ra. Bạch Ngọc Đường bây giờ bị thương không thể dùng, nhưng của tôi anh nhất định phải trả lại, nếu không, không cách nào liên lạc cùng trưởng quan cao cấp được nữa đâu.”

“Thật không!?” Lời nói của Triển Chiêu dường như dọa được Hàn Long, hắn vội cầm một cái di động nhét lại vào tay cậu.

Triển Chiêu giật mình, lại thêm vội vã, vì cái Hàn Long trả lại không phải di động của cậu, mà là của Bạch Ngọc Đường.