Chương 93: Vụ Án 7 – Sinh Tử Thì Tốc (5)

Đáng tiếc, nếu mình chết rồi, không còn người bám theo anh ấy hỏi chuyện tình của 3 năm trước, liệu anh ấy có bỏ chuyện trị liệu hay không nha? Đừng a, tâm thần phân liệt là một bệnh rất khó trị, nếu thật sự Bạch Ngọc Đường mắc phải chứng bệnh như thế, anh ấy sẽ giống như anh hai, không cách nào trở lại cuộc sống bình thường, như vậy mình sẽ rất khó chịu.

Ngay lúc tiếng súng vang lên, Triển Chiêu đột nhiên sinh ra một loại giác, cậu cảm thấy mình có thể nhìn rất rõ ràng ánh lửa đỏ lóe lên từ khẩu súng. Ánh lửa lóe lên, âm thanh vang dội, sau đó đạn bay ra, đầu đạn chậm rãi bay về phía ngực cậu. Một khắc đó, cậu vẫn còn thời gian đi suy nghĩ vô số chuyện, ví dụ như cậu nghĩ mới nãy rốt cuộc mình đã làm sai cái gì, lại chọc tức Hàn Long. Một khắc đó, cậu không nghĩ tới việc mình trúng một súng này có thể chết hay không, mà chuyện cậu nghĩ nhiều nhất lại là chuyện không biết Bạch Ngọc Đường có thể nhặt di động của mình lên, sau đó gửi tấm hình mình liều mạng chụp lại cho Bao đại ca hay không.

Tính mạng của cả một xe cũng trông cậy vào cả trên người của Bạch Ngọc Đường cùng Bao đại ca, lúc Triển Chiêu nghĩ tới đây, chợt cảm thấy rất an tâm. Cậu tin Bạch Ngọc Đường nhất định có thể ngăn sóng dữ. Đúng nha, anh ta chính là một người luôn khiến người khác yên tâm mà. Anh ta là một người cảnh sát được huấn luyện nghiêm chỉnh, tỉnh táo, thâm trầm và cơ trí. Nếu giao chuyện này cho anh ấy, anh ấy nhất định sẽ không phá hoại giống mình. Đáng tiếc, nếu mình chết rồi, không còn người bám theo anh ấy hỏi chuyện tình của 3 năm trước, liệu anh ấy có bỏ chuyện trị liệu hay không nha? Đừng a, tâm thần phân liệt là một bệnh rất khó trị, nếu thật sự Bạch Ngọc Đường mắc phải chứng bệnh như thế, anh ấy sẽ giống như anh hai, không cách nào trở lại cuộc sống bình thường, như vậy mình sẽ rất khó chịu.

Tâm thần phân liệt? Tâm thần phân liệt! Ngay lúc đạn sắp bắn trúng ngực Triển Chiêu, trong đầu cậu chợt lóe lên một tia sáng, cậu như chợt nhớ ra cái gì đó, nhưng vì tia sáng kia quá sức yếu ớt nên không tài nào bắt được. Lúc cậu muốn tiếp tục cố gắng suy nghĩ thêm, thì đã không còn kịp nữa. Một sức mạnh rất lớn từ sau lưng Triển Chiêu truyền tới, khiến cậu không cách nào chống đỡ cơ thể, lảo đảo một chút té xuống lối đi. Huỵch một tiếng, Triển Chiêu như cảm thấy xương cốt cả người bị một lực lớn đánh nát!

Đau… muốn chết!

Triển Chiêu cảm thấy đau, nhưng đầu óc cậu rất nhanh cho cậu biết, đau như vậy là tốt, vì cậu còn sống! Đạn không bắn trúng cậu, trong chớp mắt, có một người từ đàng sau đẩy cậu sang một bên.

Ai đẩy mình? Phía sau cậu chỉ có một mình Bạch Ngọc Đường, chỉ có Bạch Ngọc Đường! Bạch Ngọc Đường!

“Bạch Ngọc Đường!”

Triển Chiêu đột ngột xoay người, nhìn thẳng về phía Bạch Ngọc Đường. Cậu thấy được anh, nhưng trái tim khó khăn lắm mới né được một phát đạn của cậu trong chớp mắt ấy lại như bị đạn bắn trúng!

Bạch Ngọc Đường đang phủ phục trên ghế, không nhúc nhích giống như chết rồi. Máu tươi nhanh chóng nhuộm ướt áo trắng, đứng gần như vậy làm Triển Chiêu không thấy rõ anh bị thương ở bên nào. Triển Chiêu chỉ có thể dựa vào vết máu ở nửa thân trái để phán đoán, anh ấy bị thương bên trái. Bên trái, tim nằm bên trái!

Triển Chiêu cảm giác được máu của mình trong chớp mắt đều chảy ngược tới đỉnh đầu, sau đó kết thành băng. Cậu hầu như dùng cả tay chân nhào tới bên người Bạch Ngọc Đường, hoàn toàn không ý thức được trên đầu họ còn ánh mắt gắt gao của tên bắt cóc đang nhìn.

Triển Chiêu giống như điên dại đỡ Bạch Ngọc Đường dậy, cậu thấy khuôn mặt của anh, kia khuôn mặt anh tuấn vô song giờ lại đầy mồ hôi lạnh, màu da bình thường trắng trẻ khỏe mạnh giờ đã xám như tro. Triển Chiêu vội vã đặt thân thể Bạch Ngọc Đường nằm ngửa trên ghế, sau đó vội vã kiểm tra chỗ anh bị thương.

Ngực không sao, không phải bắn trúng tim. Lòng Triển Chiêu an tĩnh hơn một chút.

Cậu tiếp tục thăm dò, sợ một đường từ ngực tới bả vai, cuối cùng, cậu tìm thấy lỗ máu rộng chừng hai ngón tay ở nơi nào!

Chính là ở đây! Triển Chiêu khẩn trương kéo nghiêng thân người của Bạch Ngọc Đường qua, lúc này cậu mới phát hiện, thì ra Bạch Ngọc Đường bị đạn bắn xuyên qua. Đạn bắn vào người từ phía trước, sau đó xuyên ra ngoài từ phía sau!

“Bạch Ngọc Đường! Bạch Ngọc Đường, anh có sao không ? Anh tỉnh tỉnh! Anh mở mắt ra nhìn tôi này!” Triển Chiêu lại để người Bạch Ngọc Đường nằm ngang, ngón tay đặt lên cổ anh, mạch nơi đó hơi yếu biểu hiện sinh mạng Bạch Ngọc Đường vẫn còn. Nhưng bộ dáng nhắm chặt hai mắt của anh lúc này thật dọa sợ Triển Chiêu.

Bị đạn bắn không phải cứ bắn trúng tim cùng đầu mới là trí mạng. Trên thực tế thân thể con người so với sự tưởng tượng của nhiều người thật yếu hơn nhiều lắm. Mà Triển Chiêu biết, có ít nhất không dưới 100 vụ án, người bị đạn bắn chẳng qua chỉ bị thương ở chân hoặc vai, tuy không tử vong tại chỗ, nhưng lại không thể cầm cự quá lâu. Đôi lúc hơn 10 giờ, có lúc thậm chí chỉ được mấy giây!

Triển Chiêu vội kiểm tra trạng thái Bạch Ngọc Đường, xem tình hình mất máu này, thì may mắn đán không đánh gãy động mạch chủ của anh ấy. Triển Chiêu an lòng thêm một chút, nếu có thể kịp thời cầm máu, Bạch Ngọc Đường ít nhất có thể chịu đựng hơn một tiếng đồng hồ.

Thật ra từ lúc Bạch Ngọc Đường bị thương tới lúc Triển Chiêu đưa ra kết luận cuối cùng chỉ dùng không tới 1 phút. Lúc này Triển Chiêu đã ổn định tinh thần, mới ngẩng đầu lên nhìn về phía thủ phạm khiến Bạch Ngọc Đường bị thương.

Mà chuyện làm Triển Chiêu hơi bất đắc dĩ là, biểu hiện của Hàn Long lúc này so với dự tính của cậu hoàn toàn khác nhau. Từ lúc cưỡng bức chiếc xe buýt tới giờ, tâm trạng của Hàn Long đều là lo lắng. Thậm chí một phút trước đó, hắn có thể vì một cử động của Triển Chiêu mà giơ súng giết người. Nhưng lúc này, sau khi hắn bắn trúng Bạch Ngọc Đường một súng rồi, trên mặt lại hiện ra biểu lộ yếu đuối. Đây là biểu tình mà từ nãy tới giờ Triển Chiêu vẫn chưa nhìn thấy trên khuôn mặt Hàn Long, Hàn Long hiện tại có vẻ vô cùng lo lắng, vô cùng khổ sở.

Mặt mũi hắn đầy mồ hôi lạnh, cả người phát run, nhìn chăm chăm khuôn mặt xám như tro của Bạch Ngọc Đường, tự lẩm bẩm, “Không, không đúng, chuyện này không đúng! Tao không muốn giết nó! Tao không muốn giết nó! Tao giết người, tao giết người rồi! Tao không thể giết người! Tại sao tao lại giết người chứ!”

Thái độ của Hàn Long khiến Triển Chiêu nhướng mày, cậu chậm rãi đứng dậy từ chỗ ngồi. Hàn Long thấy Triển Chiêu đứng dậy, cũng vô cùng gấp rút, hắn cơ hồ lập tức giơ súng lên nhắm vào Triển Chiêu, cảnh này với tình thế vừa nãy giống nhau như đúc. Lần này Triển Chiêu lại không hề sợ hãi, bình tĩnh nhìn Hàn Long, sau đó dùng âm thanh tỉnh táo nói,

“Hàn Long, anh không giết người, bạn (trai) của tôi bây giờ còn sống.”

Nghe thấy Triển Chiêu nói thế, sắc mặt Hàn Long dường như tốt hơn chút. Nhưng Triển Chiêu lập tức nói tiếp, “Có điều bây giờ anh ấy cần cấp cứu, nếu anh không để tôi cứu anh ấy, anh ấy rất nhanh sẽ —–“

Nói tới đây, lòng Triển Chiêu đột nhiên chua xót, không biết tại sao, cỗ chua xót này lại từ ngực xộc lên đáy mắt. Cậu siết chặt hai tay, cắn chắc hàm răng, không dám thả lỏng, vì cậu có dự cảm, nếu bây giờ cậu thả lòng dù chỉ một chút, nước mắt sẽ chảy ra. Triển Chiêu là một người đàn ông, từ sau khi trưởng thành đến nay cậu hình như chưa hề khóc nữa. Nhưng tình hình lúc này quá sức tuyệt vọng, cậu cảm thấy mình sắp sửa không thể chịu đựng nổi nữa.

Nhưng, cậu không thể lui! Vì cậu muốn Bạch Ngọc Đường sống!

“Mày, mày nói là, nó sẽ chết—“ giọng Hàn Long mềm nhũn ra, hắn nhìn Bạch Ngọc Đường đang nằm ở đó, trên mặt hiện ra biểu hiện tuyệt vọng, nhìn qua thấy còn phải khổ sở hơn Bạch Ngọc Đường nữa.

Triển Chiêu cố nén đau đớn gật đầu, cậu dùng hết sức mình kiềm lại giọng nói, không để nó run lên, nói với Hàn Long, “Bây giờ tôi cần một ít đồ cứu thương, anh có thể để tài xế dừng xe không?”

Hàn Long nhìn khuôn mặt thành khẩn mà bình tĩnh trên mặt Triển Chiêu, giống như lọt vào đấu tranh tư tưởng mãnh liệt. Triển Chiêu ổn định hô hấp, ngay cả cậu cũng không dám tin, hình như Hàn Long có thể rộng rãi như thế. Vậy mà, kết quả cuối cùng vẫn làm Triển Chiêu thất vọng. Hàn Long suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn lắc đầu, “Không! Không thể dừng xe! Dừng xe Toa Toa sẽ chết! Không thể dừng xe! Không thể!”

Nói tới đây, Hàn Long lại bắt đầu mất khống chế, giơ súng lên như điên rồi.

Triển Chiêu vội vàng hét lớn, “Hàn Long! Anh còn muốn giết người nữa ư!”

Hàn Long nhìn khuôn mặt giận dữ của Triển Chiêu, đột nhiên mềm nhũn, khuôn mặt hung ác của hắn chợt hiện ra một sự ủy khuất quỷ dị, khiến gương mặt kia càng vặn vẹo kinh khủng.

Triển Chiêu thấy trạng thái này của Hàn Long, tự hiểu, hắn bây giờ chắc chắn sẽ không cho tài xế dừng xe. Vì vậy, Triển Chiêu gật đầu, tiếp tục kiên nhẫn nói với Hàn Long, “Thế này đi, chúng ta cùng đưa anh ấy ra sau, xem xem có người nào mang theo hộp cấp cứu tùy thân hay không, đầu tiên phải cầm máu. Hàn Long, anh nói có được không?”

Lần này Hàn Long không phản đối, hắn thậm chí còn chủ động giúp Triển Chiêu đỡ Bạch Ngọc Đường đến ghế ngồi ở giữa. Trong số hành khách trên xe có vài người lớn gan hơn chút, sau khi Bạch Ngọc Đường được mang ra sau, lập tức có 2 người đàn ông cùng 3 cô gái tiến tới. Trong đó, người mẹ mang theo đứa con lấy ra một cuộn gạc từ túi xách, hai vợ chồng gia cũng mang theo một chút rượu khử trùng.

Nhưng trong mọi người lại không ai mang theo kéo, Triển Chiêu bất đắc dĩ, không thể làm gì hơn là cởi xuống áo khoác của Bạch Ngọc Đường, sau đó dùng sức xé áo sơ mi của anh ra. Trên vai trái của anh, có thể thấy rõ ràng một lỗ máu, xung quanh lỗ máu còn có vết bỏng nghiêm trọng từ thuốc súng. Trước hết Triển Chiêu dùng cồn lau sạch những vết máu kia, sau đó lại khử trùng đơn giản. Suốt quá trình Bạch Ngọc Đường đều giống như chết rồi, chịu toàn bộ động tác của Triển Chiêu mà không hề phản ứng.

Đến cùng, Triển Chiêu xử lý xong miệng vết thương, lại dùng gạc băng chắc rồi, mới đỡ Bạch Ngọc Đường nằm ngang ghế xe buýt. Mãi tới bây giờ, Triển Chiêu mới cảm nhận được, toàn thân cậu cũng đã ướt đẫm mồ hôi. Hàn Long dường như rất quan tâm đến tình trạng của Bạch Ngọc Đường, toàn bộ quá trình đều đứng ở bên quan sát, chờ Triển Chiêu xử lý xong xuối, hắn lại lấp lửng muốn hỏi thăm xem Bạch Ngọc Đường có chết hay không. Triển Chiêu ngẩng đầu lên nhìn Hàn Long một cái, định nói chuyện với hắn, Hàn Long lại thật không dám nghe chạy ra ngoài.

Triển Chiêu nhìn bóng lưng Hàn Long đang đi về đầu xe, như có suy nghĩ nhíu mày. Cậu ngồi xổm xuống, đối mặt với khuôn mặt không có chút máu của Bạch Ngọc Đường, dùng khăn chậm rãi lau mồ hôi đang rỉ ra trên trán đối phương. Cậu vừa lau vừa trộm quan sát Hàn Long. Bên trong cái tay kia của Triển Chiêu, chính là di động cậu nhân dịp hỗn loạn vừa nãy nhặt lên từ dưới đất.

Cậu nhấn nút, ở bên cạnh tấm hình Hàn Long muốn gửi đi, cậu ghi lên một dòng chữ.

“Bạch Ngọc Đường, vai trúng đạn, khẩn cấp! Hàn Long bị tâm thần phận liệt? Nghi ngờ.”