Hình như vừa chạm tới cánh tay của cậu, cả người bạch Ngọc Đường lập tức xụi lơ. Triển Chiêu nghe thấy tiếng tim đập kịch liệt của Bạch Ngọc Đường, tim cậu cũng đau y như có người cầm dao đâm vào. Cậu hung hăng nắm lại cánh tay Bạch Ngọc Đường, cắn răng, nhỏ giọng chửi thề một câu.
Bạch Ngọc Đường nghe thấy Triển Chiêu chửi mắng, lại cười. Anh hạ giọng nói với Triển Chiêu, “Đừng sợ, đỡ tôi qua đó, tôi có thể xử lý hắn.”
Triển Chiêu nhận được tin nhắn từ Bàng Thống và Tô Hồng, mặc dù câu chuyện rất dài, nhưng nhờ vị cán bộ tin tức Bàng Thống có năng lực tổng kết siêu phàm này biên tập lại chỉ trong một tin đã viết rõ ràng đầy đủ cả một câu chuyện. Sau khi đọc hết nội dùng, Triển Chiêu đã có bước đầu kết luận.
Hàn Long là người mắc bệnh tâm thần phân liệt, bệnh của hắn rất nặng, đây là tin xấu. Nhưng tin tốt không phải không có, từ thể hiện của Hàn Long có thể thấy, hắn vốn không phải là một tên điên cuồng, tàn bạo. Bệnh của hắn có thể là do áp lực cực đại từ sự nghiệp thể thao dẫn tới, lo lắng từ những buổi tranh tại đã kéo dài đến cả cuộc sống người trong cuộc. Vì tinh thần có bệnh, nên Hàn Long đã nhiều lần làm vợ của con gái mình bị thương, nhưng từ tình hình hiện tại của hắn có thể thấy, ban đầu hắn đối với con gái Toa Toa của mình vô cùng thương yêu. Có thể thấy, chuyện làm con gái bị thương lúc đó nhất định khiến tâm lý hắn sinh ra cảm giác áy náy.
Có thể nói, Hàn Long không xấu. Bệnh của hắn không cách nào chữa khỏi, nhưng có thể dẫn dắt, bởi vì ảo giác của hắn tuy không có logic, nhưng lại có một điểm rất mấu chốt, đó là tình yêu với con gái. Nhưng trong tình trạng không được trợ giúp thế này, làm sao có thể lợi dụng điểm mấu chốt này để giúp Hàn Long phục hồi lý trí đây? Cách trị bệnh tâm thần thường thấy nhất là uống thuốc, nhưng Triển Chiêu bây giờ, không có thuốc, cho dù có, cậu cũng không có cách để Hàn Long uống.
Hơn nữa quan trọng nhất cùng đáng sợ nhất không còn là súng trên tay Hàn Long, mà là xe buýt đang chạy với tốc độ cao này. Triển Chiêu để ý, mới qua một hồi, xe buýt đã chạy hết tuyến đường thông thường, bây giờ xe trên đường càng lúc càng ít. Không tới một giờ nữa, có lẽ xe sẽ chạy vào đoạn đường nguy hiểm mà đội trưởng Bao đã nói. Ưu tiên cấp bách lúc này, là phải lập tức dừng xe lại. Tất cả hành động phải chờ dừng xe hãy làm mới có ý nghĩa.
Triển Chiêu nghĩ lại nghĩ, trên mặt cũng dần trở nên nóng nảy. Ngay lúc cậu như đang bị áp lực lớn làm nghẹt thở, đột nhiên có một bàn tay lạnh lẽo nắm lấy ngón tay cậu. Triển Chiêu hơi sửng sốt, chuyển ánh mắt, nhìn vào ánh mắt chuyên chú của Bạch Ngọc Đường. Trên khuôn mặt nhợt nhạt của vì cảnh sát trẻ bỗng nở ra nụ cười nhạt, hơi thở yếu ớt khiến Triển Chiêu cảm thấy có lẽ chỉ một khắc sau cậu sẽ ngất xỉu mất. Triển Chiêu ngơ ngác nhìn Bạch Ngọc Đường, chợt, cậu nắm thật chặt bàn tay của anh.
Bạch Ngọc Đường dĩ nhiên đâu còn nhiều sức như Triển Chiêu được, anh chưa cầm ngược lại bàn tay của cậu, nhưng Triển Chiêu lại như thu về được một sức mạnh rất lớn từ trong tay của anh. Triển Chiêu thả tay Bạch Ngọc Đường ra, sau đó dịu dàng vỗ lên mu bàn tay của anh một cái, kế nữa, khóe miệng cậu nở nụ cười thả lỏng.
Cậu thầm gọi tên Bạch Ngọc Đường trong lòng: Ngọc Đường, đợi tôi, tôi nhất định sẽ thành công!
Triển Chiêu đứng lên, chậm rãi tới gần Hàn Long. Ngay lúc khoảng cách của hai người chỉ còn lại ba bước, Hàn Long chợt quay đầu, chăm chăm nhìn vào Triển Chiêu, súng trên tay cũng bắt đầu nâng lên. Triển Chiêu nhìn vào ánh mắt Hàn Long, không có chút ý tứ nào muốn lùi lại. Chỉ im lặng nhìn họng súng đang chỉa tới của hắn, bình tĩnh nói, “Hàn Long, vừa rồi trường quan cao cấp đã cùng tôi nói chuyện.”
“Cái gì!?” Trên mặt Hàn Long lập tức trở thành khẩn trương, sau đó lại hơi mất hứng dòm Triển Chiêu, “Sao mày không để tao nói chuyện với ông ta? Còn nữa, sao tao không nghe được cuộc nói chuyện của mày?”
Triển Chiêu nhẹ cười, đáp, “Tôi có thể nói chuyện với trưởng quan cao cấp bằng tin nhắn nha, chúng ta đều sử dụng mật mã, không có tiếng, dĩ nhiên anh không thể nghe được rồi.”
Hàn Long mất hứng nhìn Triển Chiêu, nghi ngờ hỏi, “Mày không lừa tao chứ?”
Triển Chiêu đưa di động cho Hàn Long, để hắn nhìn tin nhắn lẫn lộn giữa tiếng anh không rõ nghĩa cùng nhóm tiếng trung ghi ngược, cười nói, “Đây chính là tin nhắn trưởng quan cao cấp vừa gửi cho tôi, anh có thể đọc hiểu ông ấy nói gì sao?”
Hàn Long chăm chú nhìn vào tin nhắn một hồi lâu, cuối cùng chỉ có thể mù mịt lắc đầu. Triển Chiêu giả vờ ra vẻ cam thâm, nói tiếp, “Anh biết vì sao trưởng quan cao cấp không chịu nói chuyện với anh không?”
“Vì sao?” Hàn Long không hiểu nhìn Triển Chiêu.
“Vì là…” Triển Chiêu thần bí cười hề hề nhìn Hàn Long, cố tình hạ giọng nói với hắn, “Vì chúng ta đang bị giám sát!”
“Bị… bị giám sát!?” Hàn Long trợn tròn mắt, dĩ nhiên đã bị mấy câu này của Triển Chiêu dọa sợ bay hết hồn rồi, hắn vội tới mức hai hàm răng đánh vào nhau, mãi một lúc sau mới hoàn hồn được.
Hắn nhìn Triển Chiêu ra vẻ không tin lắm, hình như cũng không muốn tin rằng mình thật sự đang bị kẻ xấu giám sát. Triển Chiêu đã sớm đoán được Hàn Long sẽ không dễ dàng tin cậu, để lấy được lòng tin của hắn, Triển Chiêu liền mở lên chương trình bắt quỷ thú vị trên điện thoại mình.
Màn hình đen như mực bỗng hiện ra một đốm sáng, sau đó là ánh mắt đỏ như máu, cuối cùng xung quanh ánh mắt kia xuất hiện một nhúm gì đó, bên cạnh nó còn một hàng chữ: Quỷ đói địa ngục, 3 tuổi, vô cùng phàm ăn.
“Đây… đây là cái gì!?” Hàn Long sợ hãi né qua một bên.
“Đây chính là thứ đang giám sát chúng ta, vừa rồi tôi mới bắt được nó, đem nhốt vào máy truyền tin này. Nhưng chỉ cần dùng máy này nói chuyện với trưởng quan cao cấp thì có thể bị nó nghe thấy, cho nên không thể nói chuyện, chỉ có thể viết chữ, dùng mật mã viết, nó không hiểu, thì không thể báo cáo lại hành tung của chúng ta với đám người xấu kia rồi.”
Triển Chiêu dùng giọng nghiêm túc bắt đầu nói bậy bạ với Hàn Long, nói tới khi nào trên mặt hắn lộ vẻ tin tưởng thì ngừng.
“Hèn gì, hèn gì….” Hàn Long tự mình lẩm bẩm, “Hèn gì bọn chúng có thể bắt Toa Toa đi, quả nhiên bọn chúng vẫn đang giám sát tao!”
Thấy Hàn Long tin tưởng lời nói của mình, Triển Chiêu siết chặt hai nắm tay, đè lại mừng rỡ trong lòng, tiếp tục trấn định nói với Hàn Long, “Trường quan cao cấp dùng mật mã nói chuyện với tôi, chính là muốn tôi cho anh biết làm sao mới có thể thoát khỏi sự giám sát của bọn chúng.”
“Được, mày nói, nói đi!” Hàn Long gào lớn.
“Suỵt!” Triển Chiêu nghiệm túc bảo Hàn Long đừng lên tiếng, người sau vội vàng nhất nhất nghe lời.
Triển Chiêu đến gần Hàn Long, nhỏ giọng nói, “Trước tiên phải để tài xế dừng xe.”
“Cái gì!?” Hàn Long nâng cao giọng nói, nhưng biểu tình sắc bén trong chớp mắt của Triển Chiêu khiến hắn lập tức câm mồm. Hắn chăm chú nhìn Triển Chiêu, không vui nói,
“Không được, nếu bắt tao dừng xe, trưởng quan cao cấp sẽ không giúp tao nữa.”
“Hàn Long, anh không tin trưởng quan cao cấp sao?” Triển Chiêu bắt đầu nóng nảy, nhưng trên mặt phải suy trì biểu tình bình thản. Tâm tình của Hàn Long đang rất bất ổ, sở dĩ Triển Chiêu dám cùng hắn nói chuyện như vầy, hoàn toàn đều vì cậu đang sử dụng phương pháp mình đã từng dùng khi Triển Chiêu phát bệnh. Cậu muốn dựa theo suy nghĩ của Hàn Long, hướng dẫn hắn làm ra phán đoán có lợi cho mọi người trên xe, nhưng cũng không dễ.
Hàn Long chăm chú nhìn vào mắt Triển Chiêu, dường như muốn tin, rồi lại không muốn tin. Triển Chiêu nhận ra Hàn Long đã có ý định giương súng, cậu vội tới mức tim cũng muốn nhảy lên cổ họng. Cậu biết, nếu lần này mình thua, để Hàn Long phát điên thêm lần nữa, cả trưởng quan cao cấp cũng sẽ mất đi niềm tin của hắn.
Nếu thật phát triển theo hướng đó, toàn bộ cái xe này sẽ hoàn toàn mất đi hi vọng. Hai người nhìn nhau, trên trán Triển Chiêu đã toát ra mồ hôi lãnh, sự hoài nghi ánh lên trong mắt Hàn Lòng ngày càng đậm. Khi toàn bộ dường như đã bước vào ngõ cụt, Triển Chiêu lập tức quyết tâm, nếu Hàn Long giơ súng, cậu có liều mạng cũng phải chế cự hắn. Chỉ mong hành động liều mạng này của mình, có thể ngăn cản thành viên nhu đạo điên quồng trước mắt. Hi vọng tuy mong manh, nhưng phải thử một lần!
Ngay thời điểm quan trọng đó, chợt, một giọng nói run rẩy lại kiên định lạ thường phát ra từ vị trí giữa sườn xe, phá vỡ sự yên tĩnh chết người.
“Hàn Long, tao có thể cho trưởng quan cao cấp nói chuyện với mày, để ông ta tự mình nói cho mày biết vì sao nhất định phải dừng xe lại!”
Bạch Ngọc Đường! Triển Chiêu giật mình quay lại, cậu thấy Bạch Ngọc Đường đã đứng lên, còn có một nam hành khách to gan đỡ anh bước về phía cậu và Hàn Long. Triển Chiêu vội vã nhìn thân hình lảo đảo như sắp ngã của Bạch Ngọc Đường, không còn nhớ đến sau lừng còn một tên tội phạm đang giơ súng, nhanh chóng chạy như bay đến bên người anh, thay vị hành khách kia đỡ lấy thân thể Bạch Ngọc Đường.
Hình như vừa chạm tới cánh tay của cậu, cả người bạch Ngọc Đường lập tức xụi lơ. Triển Chiêu nghe thấy tiếng tim đập kịch liệt của Bạch Ngọc Đường, tim cậu cũng đau y như có người cầm dao đâm vào. Cậu hung hăng nắm lại cánh tay Bạch Ngọc Đường, cắn răng, nhỏ giọng chửi thề một câu.
Bạch Ngọc Đường nghe thấy Triển Chiêu chửi mắng, lại cười. Anh hạ giọng nói với Triển Chiêu, “Đừng sợ, đỡ tôi qua đó, tôi có thể xử lý hắn.”
Chuyện đã ra thế này rồi, Triển Chiêu cũng bó tay, không thể làm gì hơn là vâng lời đỡ Bạch Ngọc Đường ra vị trí giữa sườn xe, sau đó nhìn Hàn Long tức giận nói, “Còn không mau qua đây!” (chết mẹ…. mày làm chồng bà vất vả bà hung với mày, hung này =)]]]]]]]]]])
Không biết tại sao, mỗi khi chạm mặt với Bạch Ngọc Đường từng bị mình làm thương tổn, Hàn Long liền chẳng còn chút ngạo mạn nào nữa. Hắn nghe thấy Triển Chiêu gọi hắn, lập tức chạy tới, sau đó áy náy nhìn Bạch Ngọc Đường, nhỏ giọng lầm bầm, “Không được, mới rồi hắn ta bảo nói chuyện sẽ bị nghe thấy.”
Bạch Ngọc Đường cười lạnh, “Không sao, máy truyền tin của cậu ta là cấp thấp, máy của tao mới là cấp cao, dùng nó để nói chuyện với trưởng quan cao cấp, tuyệt đối không bị nghe lén!”
Mặt Hàn Lỏng nhảy ra nét vui mừng, “Thật!?”
“Ừ.” Bạch Ngọc Đường gật đầu khẳng định với hắn.
Hàn Long tức thì vui vẻ đưa di động của Bạch Ngọc Đường qua. Bạch Ngọc Đường run run nhận điện thoại, sau đó yếu ớt ngó Triển Chiêu, “Tôi hết sức rồi, cậu giúp tôi gửi tin nhắn cho Tô Hồng.”
“Tô Hồng là ai?” giọng nói không tốt như khi nãy, Hàn Long bắt đầu nghi ngờ. Bạch Ngọc Đường vô cùng bất mãn trợn mắt với Hàn Long, lạnh lùng nói, “Tô Hồng chính là người giúp mày giải quyết kẻ đang nghe lén, đừng nói nhảm nữa, nếu không tao cũng không giúp mày!”
“Được rồi, tao nghe!” Một Hàn Long vạm vỡ lập tức cẩn thận nhìn Bạch Ngọc Đường, sau đó tức giận nói với Triển Chiêu, “Mày còn không mau đi tìm Tô Hồng gì đó đi!”
Đối với loại bệnh nhân kỳ quặc này, Triển Chiêu cũng không cảm thấy sợ hãi, hiện giờ thứ làm cậu lo lắng nhất chính là không hiểu Bạch Ngọc Đường rốt cuộc đang muốn làm gì. Nếu bây giờ dùng di động Bạch Ngọc Đường gọi cho Bao Chửng, sau đó Bao Chửng đóng vai trưởng quan cao cấp ra lệnh cho Hàn Long, có lẽ Hàn Long thật sự sẽ tuân lệnh dừng xe. Nhưng vấn đề ở đây là, di động Triển Chiêu hiện đang trong tay Hàn Long, di động Bạch Ngọc Đường lại ở trước mặt cả ba người. Ngay trước mắt hàn Long, làm sao có thể nhắn tin tức này tới Bao Chửng? Nếu Bao Chửng nghe không hiểu, vạn nhất nói sai không phải là thất bại trong gang tấc sao.
Cho nên, lúc Triển Chiêu nghe Bạch Ngọc Đường nói muốn liên lạc với Tô Hồng trước nhất, trong nháy mắt, liền nhìn anh. Bạch Ngọc Đường nháy mắt với Triển Chiêu, lòng Triển Chiêu liền động, nhỏ giọng hỏi, “Nội dung tin nhắn là gì?”
Bạch Ngọc Đường nhẹ mỉm cười, giơ tay lên, viết vào lòng bàn tay của Triển Chiêu ba chữ cái tiếng anh. Triển Chiêu cảm thấy lòng bàn tay ngứa ngáy, cả người run lên, lập tức ổn định tinh thần, nhanh chóng gửi tin nhắn.
Cậu không biết ba từ kia đại biểu cho cái gì, nhưng cậu kết luận rằng Tô Hồng nhất định biết. Tô Hồng cùng Bạch Ngọc Đường làm đồng nghiệp đã nhiều năm, bọn họ lúc đầu cùng phục vụ trong đội đặc cảnh, nhất định sẽ có một ít ám ngữ đặc biệt đã được quy định trước. Bây giờ chỉ có thể cầu xin những ám ngữ này có thể giải thích rõ ràng tình hình trước mắt!
Trong vòng 10s, không khí trở nên nghiêm trọng chưa từng có. Trong quá trình chờ đợi, tâm tình Hàn Long lại bắt đầu trở nên nóng nảy. Triển Chiêu vội vã nhìn Bạch Ngọc Đường, người kia vậy mà vẫn dùng ánh mắt bảo cậu đừng lo lắng. Cuối cùng ở giây thứ 11, di động của Bạch Ngọc Đường vang lên.
Là điện thoại của Bao Chửng.
Bạch Ngọc Đường mỉm cười nhận điện, sau đó trực tiếp đưa cho Hàn Long. Khuôn mặt Hàn Long trở nên nghiêm trọng chưa từng thấy, hắn nhận lấy điện thoại, nghe được bên kia truyền tới giọng nói của trưởng quan cao cấp, “Hàn Long, lập tức cho dừng xe lại, chúng ta đã tìm thấy Toa Toa.”