Ngồi trên xe của Phong, điện thoại của cô rung lên
- Alo ?
- Cái đồ nhìn thấy trai là quên bạn bè kia, cậu có còn nhớ tới người bạn là mình hay không ? – Bên kia một giọng nữ đang gào lên
- An ?
- Cậu còn nhớ tới mình hay sao ? Mắt đã hồi phục mà cũng không nói năng gì với mình
- Mình hôm nay mới xuất viện mà
- Nhưng cậu cũng quên mất mình đúng không ? Nếu mình không gọi điện thì chắc cậu cũng chả nhớ mà gọi cho mình đâu
Phong nghe thấy tiếng gào từ bên kia thì nhíu mày lại.
- Xin lỗi mà, cậu ở bên đó thế nào ?
- Ai, cậu không biết mình khổ thế nào đâu. Sau khi cậu thôi việc, mọi thứ đều rơi lên đầu mình, đến việc pha cà phê buổi sáng cho sếp cũng làm mình làm. Tại sao mình lại khổ thế chứ ?
- Cái gì ? Mình thôi việc ? Lúc nào ? – Nhi ngạc nhiên, cô nhớ là cô chưa xin phép thôi việc mà, rồi cô quay sang nhìn Phong, người vẫn đang tỏ vẻ không liên quan đến mình
- Không phải cậu xin nghỉ việc ngay sau khi ở Hà Nội sao ? Sau khi mình về được khoảng 1 tháng thì cậu xin phép mà. Không phải sao ?
- Vậy sao ? Mình không nhớ - Nhi cười hì hì cho qua, rồi cô lườm người ngồi bên ghế lái xe
- Ai, dù sao cũng chúc mừng cậu đã hồi phục, có dịp quay lại đây, chúng ta đi chơi
- Được thôi – Định nói tiếp thì cô nghe thấy bên kia có tiếng gào : « An, what ya doing ? Come here »
- Sếp gọi, mình đi đây, vậy nhé, lúc khác mình gọi lại cho cậu
- Ừm, bye bye
Sau khi cúp máy thì cô quay sang nhìn Phong
- Em xin nghỉ việc lúc nào mà chính em cũng không biết ?
- Không phải trước đó em nói là muốn xin nghỉ việc để anh nuôi em sao ? – Phong vẫn bình thản trả lời
Cô nhớ lại lúc đó, đúng là mình có nói vậy nhưng mà…
- Anh chỉ là làm hộ em thôi, anh xin thì sẽ nhanh chóng hơn, em cũng không cần quay về Mĩ làm thủ tục nữa. Không phải tiện sao ?
- Tiện cái đầu anh ý. – Cô liếc anh
- Không giận, không giận. Dù sao anh cũng làm đúng việc – Phong vẫn làm ra vẻ mình đúng, người sai
- Anh…
- Đã về đến nhà, xuống thôi – Nhìn thấy đã về đến nhà, Nhi cũng không nói gì nữa, xuống xe
Cô vừa mở cửa ra thì một tràng pháo giấy bắn ra, giấy màu, giấy nhũ bay khắp nơi. Nhi giật mình nhìn thấy Chi và Minh mỗi người cầm một cây pháo bắn ra. Thiên thì cầm bó hoa tặng cô.
- Mấy người làm gì thế này ? – Vẫn chưa hết ngạc nhiên, Nhi nhìn họ rồi lại nhìn sang Phong, cô chắc chắn anh biết họ sẽ làm như vậy
- Đừng nhìn anh, anh không biết gì hết – Phong vẫn vẻ mặt vô tội
- Nếu không sao họ lại có chìa khóa nhà để vào ? – Nhi chất vấn
- Thôi thôi, được rồi, hôm nay là ngày vui, mau vào nhà đi – Thiên đứng ra giải vây, kéo hai người vào nhà.
Vào đến phòng khách, Nhi sững sờ khi thấy bóng bay chăng khắp nơi, trên tường còn có ảnh của cô và Phong được dính lung tung, rồi trên bàn trong phòng khách còn có một chiếc bánh ga-to nữa. Mọi thứ đều quá đẹp khiến Nhi không khỏi xúc động.
Cô chạy lại ôm lấy Chi, cố gắng để chính bản thân mình không khóc. Cô vùi vào trong cái ôm của người bạn thân, khẽ nói với Chi
- Cảm ơn mọi người, thực sự rất cảm ơn mọi người
- Bạn bè với nhau, cậu đừng nói như vậy. Mình và Minh chỉ trang trí thôi, còn ý tưởng là của Thiên. Cậu thích không ?
- Thích, thực sự rất tuyệt vời. Cảm ơn anh, Thiên – Nhi quay về phía Thiên, mỉm cười với anh.
Đối với Thiên, chỉ cần nụ cười này trên gương mặt cô là anh đã cảm thấy rất hạnh phúc rồi.
Hôm đó 4 người bọn họ tổ chức một bữa tiệc thật to, mọi người đều uống rượu say khướt rồi ở lại nhà của Phong. Duy nhất chỉ có Phong và Nhi là vẫn tỉnh táo vì Nhi không biết uống rượu và không thích uống rượu. Phong giúp đỡ 3 người kia lên trên giường khi anh đang muốn đỡ Thiên thì thấy anh mở mắt ra, trong đôi mắt không có chút gì là say cả.
- Không cần đỡ mình, lên với Nhi đi. Mình ngủ ở phòng khách cũng được. Dù sao trên kia Minh và Chi cũng đang ngủ
- Cậu không sao chứ ?
- Có vài ly thôi, không đáng kể. Lên với cô ấy đi
- Được rồi. – Nói rồi anh quay đi, tiến về phía phòng ngủ của mình.
Trong phòng khách lúc này tối om, chỉ còn lại ánh đèn đường từ bên ngoài hắt lên bóng dáng cao lớn của Thiên đang ngồi đó. Chìm trong bóng tối, dáng vẻ của anh lại càng cô đơn hơn. Nhưng cũng không ai hiểu được nỗi cô đơn tột cùng trong trái tim anh lúc này. Một nụ cười khổ hiện lên trên khóe miệng.
Cười, nhưng không có nghĩa là vui, hạnh phúc. Đôi khi có nụ cười chứa đầy chua xót, có nụ cười lại là để che lấp đi nỗi đau, nỗi cô đơn trong lòng.
**
Sau khi mắt Nhi hồi phục, cô thường xuyên đến công ty Phong giúp anh việc vặt. Có lẽ cô không giúp được anh trong việc làm ăn, nhưng chút việc vặt như lau dọn hay là pha cà phê thì cô làm được. Chỉ cần giúp được anh một chút thôi cô cũng cảm thấy vui vẻ rồi.
- Không phải anh đã nói em không cần làm những việc này hay sao ? – Phong nhìn Nhi như con thoi đi qua đi lại dọn dẹp phòng anh
- Chút việc, không sao. Dù sao không có gì làm cũng buồn chán. Anh làm việc của anh đi
- Lâm, Mẫn, Nhi – Phong gằn từng chữ
- Anh xem, bức ảnh của em bị bụi rồi, nếu không lau sẽ mờ đi, không nhìn thấy gì nữa – Cô nghe thấy giọng anh thì đổi chủ đề, quay sang bức ảnh của mình treo trong phòng vừa lau vừa nói
Phong biết cô nhìn lại được trong lòng cô rất vui nhưng anh không thích nhìn thấy cô như người giúp việc của anh như vậy, anh chỉ cần cô ngồi yên một chỗ, ở bên cạnh anh là được. Anh không muốn cô mệt mỏi như vậy nữa.
- Em đừng có đổi chủ đề, mau ngồi yên cho anh
Cô bĩu môi, không cam lòng ngồi xuống, nhưng đầu vẫn ngó nghiêng khắp nơi.
- Phòng làm việc của anh chả khác xưa là bao, nhưng hơi ít vật trang trí
- Đây là phòng làm việc quý cô của tôi ơi – Phong tỏ vẻ bất lực nói
- Phòng làm việc mới cần trang trí cho bớt căng thẳng chứ, anh không thấy vậy sao ? – Nhi nhìn anh
- Không – Anh cương quyết nói không, anh không muốn trong phòng làm việc của mình xuất hiện vài món đồ không cần thiết
- Hôm qua em gặp Chi, hình như cô ấy không vui – Nhi nhớ lại hôm qua gặp Chi mà cô ấy cứ thất thần, không tập trung gì cả
_ - Chi, cậu sao vậy ? Không khỏe sao ? – Nhi thấy Chi thất thần, không nói năng gì cả thì lo lắng hỏi
- Mình không sao – Phát hiện ra sự lơ đãng của mình, Chi mỉm cười – Cậu dạo này thế nào ? Đã làm quen được với ánh sáng bình thường chưa ?
- Mọi thứ đều tốt, hôm trước Phong đã đưa mình đi khám lại rồi, bác sĩ nói rất tốt – Cô thấy Chi lại lơ đễnh thì hỏi – Chi, cậu chắc cậu không sao chứ ? Cậu có chuyện gì đúng không ? Có chuyện không vui hay là không khỏe ?
- Mình rất khỏe mà, chỉ là mới trở thành thất nghiệp nên tâm tình có chút không vui thôi
- Thất nghiệp ? Sao lại vậy ? Không phải cậu đang làm việc ở một tòa soạn sao ?
- Ừm, nhưng mới đây bị sếp cho thôi việc rồi.
- Vì sao ? – Nhi ngạc nhiên, Chi là một người có tài, lại chăm chỉ, sao có thể bị đuổi việc như vậy ?
- Giảm biên chế. Tổng biên tập nói vì kinh tế sa sút, nên cần giảm biên chế, công ty mình chỉ là công ty nhỏ nên không có đủ khả năng chi trả tiền lương cho mọi người được.
- Vậy có bao nhiều người tất cả ?
- Một – Chi bình thản trả lời
- Một ? Là cậu ?
- Phải
- Làm gì có chuyện vô lý như thế được – Chi là một người tài năng, Tổng biên tập sao có thể đuổi cô ấy chứ chỉ với lý do giảm biên chế chứ ?
- Mình cũng không hiểu lắm, nhưng có lẽ do mình đắc tội với anh ta đi – Chi cũng rất ngạc nhiên khi biết cả công ty giảm biên chế nhưng lại chỉ có duy nhất cô bị cho thôi việc. Cô nhớ mình chưa từng đắc tội với Tổng biên tập bao giờ cả mà
- Vậy cậu tính làm sao ?
- Thì xin việc chứ làm sao ? Dù sao cũng được nghỉ ngơi vài hôm, vậy cũng tốt
- Minh biết chuyện không ?
- Mình không nói cho anh ấy biết, nếu không chắc chắn anh ấy sẽ bố trí cho mình một việc làm, mà mình muốn tìm một công việc đúng khả năng chứ không phải đi đường vòng để có được một công việc ổn định.
_ - Chắc lại cãi nhau với Minh chứ gì ? – Phong đoán
- Không, cô ấy thất nghiệp, bị cho thôi việc. Giờ vẫn đang đi tìm việc làm, không biết sao rồi
- Cho thôi việc ? Người nào mà lại to gan như vậy, cho thôi việc một quả bom như cô ấy ? – Phong chế giễu nói
- Anh đừng đùa nữa, cậu ấy rất có tài năng đó. Nhưng mà cả công ty lại chỉ giảm biên chế có duy nhất cậu ấy, không phải là rất lạ sao ? – Cô nói ra thắc mắc của mình với Phong
- Một mình cô ấy ? – Phong cũng ngạc nhiên với điều Nhi vừa nói – Đây là lần đầu tiên anh thấy một công ty giảm biên chế 1 người thôi đấy
- Em cũng thấy lạ, Chi nói có lẽ cô ấy đắc tội sếp nên mới vậy
- Cũng có thể lắm chứ, mà em quan tâm nhiều làm gì. Yên tâm đi, cô ấy sẽ tìm được việc lại thôi. Không làm ở tòa soạn này thì sang tòa soạn khác làm việc. Ở cái đất Hà Nội này thiếu gì tòa soạn cơ chứ
- Anh thật là, đó là bạn em, đương nhiên là em lo rồi.
Phong tiến về phía cô, tay nhéo chóp mũi cô
- Em lo cho chính mình trước đi.
“Reng… reng”. Chuông điện thoại của Nhi vang lên khi hai người họ đang nói chuyện.
- Alo?
- Chi có ở chỗ của em không? – Minh gấp gáp hỏi
- Không. Sao vậy? – Nhi có dự cảm không tốt lắm
- Anh không liên lạc được với cô ấy, nếu cô ấy có gọi cho em thì báo lại với anh nhé – Minh vội vàng nói rồi cúp máy luôn
- Sao vậy? – Phong hỏi khi thấy trên khuôn mặt cô là sự lo lắng
- Chi không thấy đâu cả, Minh không liên lạc được với cậu ấy
- Em gọi thử đi, có khi 2 đứa nó cãi nhau nên Chi mới không muốn nghe điện thoại.
Nhi thử gọi điện, trong điện thoại tiếng “tút… tút” vang lên chục tiếng. Đến khi cô nghĩ sẽ không có ai nghe điện thoại thì có người nhấc máy, bên kia vang lên giọng nói đầy mệt mỏi
- Chi? Cậu đang ở đâu vậy? Có biết Minh đang rất lo cho cậu không?
- Nhi à? – Chi không nói gì mà chỉ hỏi vậy
- Cậu sao vậy? Bây giờ cậu đang ở đâu?
- Bar New Club
- Cậu ngồi yên ở đấy, đợi mình đến, nghe chưa? Đừng có đi đâu đấy
Nói rồi Nhi cúp máy, chạy lên thay quần áo rồi nhanh chóng xuống nhà. Thấy Nhi vội vàng ra ngoài như vậy, Phong không yên tâm hỏi
- Em đi đâu vậy? Chi làm sao?
- Em đi bar New Club. Em nghĩ chắc Chi có chuyện gì đó xảy ra
- Anh đưa em đi.
Nhi cũng không tranh cãi gì nhiều, bây giờ trong đầu cô chỉ còn sự lo lắng cho Chi mà thôi.
- Có cần anh chờ em không? – Khi tới cửa quán bar, Phong hỏi
- Không cần đâu, em bắt taxi về cũng được mà. Có lẽ sẽ về hơi muộn, anh cứ về nhà trước đi
- Em chắc không? – Phong vẫn lo lắng cho cô, hỏi
- Anh yên tâm đi, dù sao em cũng đi với Chi, sẽ không sao đâu
- Được rồi, có gì thì phải gọi điện cho anh ngay đó.
**
Khi cô bước vào quán bar, đập vào mắt cô là hình ảnh những cặp đôi nam nữ đứng quấn quýt bên cạnh nhau, tay họ sờ soạn khắp nơi trên người đối phương. Có đôi thì đang hôn nhau nồng cháy không rời, cũng có những người đi một mình nhưng đa phần là con trai. Nhi nhìn quanh quán, mãi sau cô mới thấy một bóng người ngồi trong góc phòng đang nhâm nhi ly rượu.
Nhi cố gắng chen chúc, len qua từng người đang nhảy nhót trên sàn nhảy kia để đến phía bàn của Chi
- Cậu sao vậy? – Khi đến bàn, cô ngồi xuống, lo lắng hỏi bạn thân
- Cậu có biết là mình rất ghen tị với cậu không? – Chi đã nhập nhoàng say, cô chỉ biết bộc lộ, phát tiết hết những suy nghĩ của mình ra – Cậu tuy mất bố mẹ, nhưng cậu có những người xung quanh rất yêu cậu như Phong chẳng hạn. Cậu cũng học hành giỏi giang, công việc không cần phải lo. Còn mình thì bố mẹ đầy đủ nhưng cuộc sống lại nghèo túng, mình không có bạn bè gì hết ngoài cậu. Đi đâu họ cũng chỉ biết tới mình như một cô nàng nóng nảy, xốc nổi chứ không ngoan hiên như cậu. Đến cả mất việc, mình cũng không dám nói cho Minh biết, vì mình sợ anh ấy sẽ khinh thường mình, mình sợ gia đình anh ấy sẽ không thích mình. Mình biết mình không xứng với anh ấy nhưng mà đã rất lâu rồi, mình mới lại có cái cảm giác này như ngày xưa. Ở bên anh ấy, mình cảm thấy rất vui, rất thoải, mình có thể là chính bản thân mình mà không cần suy nghĩ người ngoài nghĩ ra sao – Chi nói năng không ăn nhập gì với nhau nhưng Nhi cũng không ngăn, cô biết bạn mình bây giờ đang cần một người lắng nghe tâm sự của mình
- Nhi à, mình thực sự rất rất ghen tị với cậu. Nào, uống – Chi giơ một ly rượu lên, hướng Nhi
- Cậu thực sự nghĩ như vậy sao? Mình trước giờ không biết cậu lại có những suy nghĩ đó, có phải là mình đã không quan tâm đến cảm nhận của cậu hay không? – Nhi chiều theo bạn thân, cũng uống ly rượu được đưa. Khi những giọt rượu thấm vào cổ họng, cô chỉ cảm thấy khô rát, nóng cháy như thiêu đốt cổ họng vậy.
- Mình thất nghiệp thì không sao, nhưng sao đến cả bố mẹ mình cũng như vậy? – Chi vừa nói vừa khóc – Họ chỉ sống nhờ vào mấy đồng làm công kia thôi, nhưng giờ đến cả việc làm cũng không kiếm được thì họ sống vào cái gì. Mình có thể chịu khổ, nhưng họ thì đã già rồi, sao có thể chịu khổ nữa được chứ?
Nhi rốt cuộc cũng hiểu lý do Chi như vậy. Nhưng tại sao lại cả nhà Chi bị sa thải cơ chứ? Chẳng lẽ lại trùng hợp đến vậy?
- Mình nên làm gì bây giờ? Hôm nay đi phỏng vấn, bọn họ chỉ nghe đến mình tên là Trần Linh Chi thì đã nói không cần phỏng vấn nữa, họ đã có đủ người rồi. Tại sao lại vô lý như thế trong khi sau khi mình rời khỏi đó thì lại gọi người khác vào phỏng vấn? Mình không hiểu, thực sự không hiểu, sao lại có thể bất công đến như vậy?
- Cậu bảo sao? Đủ người rồi? Không thể như vậy được – Nhi không thể tin được, hỏi lại
- Chính họ nói thế đó – Chi nở nụ cười chế giễu – Cái xã hội này ý, bây giờ không có tiền thì không thể làm được gì. Họ thấy mình chỉ là một đứa con nhà công nhân viên bình thường, không biết xu nịnh bọn họ nên có lẽ họ không thích. Thật hay cho cái gọi là xã hội tiên tiến – Chi càng nói thì càng tức, lại càng uống nhiều rượu
Đúng lúc này có người tiến đến bàn của bọn họ
- Hai em, sao lại ngồi một mình vậy? Cần bọn anh ngồi cho vui không?
Đằng sau câu đó là một tràng cười vui vẻ
- Đúng đấy, hai em ngồi một mình như vậy sẽ buồn lắm, để bọn anh tiếp hai em
Nói rồi một thằng con trai cao gầy, gương mặt không quá điển trai cũng không quá xấu hiện đầy nét gian tà, ngồi xuống bên cạnh Nhi.
- Cô em, tiếp anh một ly rượu đi
Nhi cố giãy ra khỏi người này:
- Xin lỗi, làm ơn tránh ra, chúng tôi còn có bạn
- Em nói gì vậy? Bọn này ngồi nãy giờ có thấy ai nữa đâu. Cô em kia thì ngồi một mình, mãi sau mới thêm em tới – Nói rồi anh ta hếch mặt về phía Chi
- Chúng mày cút đi, hôm nay bà đây tâm tình không tốt – Chi có phần say nhưng nhìn thấy Nhi bị tên kia trêu đùa thì lại tỉnh táo lên vài phân
- Cô em này cũng mạnh miệng gớm. Không sao, anh thích là được – Một thằng con trai khác ngồi xuống bên cạnh Chi.
- Anh bỏ tay ra, bỏ tôi ra – Nhi cố gắng rút tay ra khỏi tay người con trai kia. Trong lúc cô dãy dụa thì một giọng nói lạnh lùng vang lên
- Chúng mày bỏ bàn tay của chúng mày ra
- Việc gì đến mày? Muốn chơi với hai em này thì đợi sau khi anh đây chơi xong đi đã – Tên con trai kia khinh khỉnh nói
- Tao nói mày bỏ bàn tay dơ bẩn của mày ra – Thiên Hải lạnh lùng lập lại. Ánh mắt anh tỏa ra sự lãnh lẽo khiến những người xung quanh cảm thấy sợ sệt. Anh nhìn chằm chằm vào bàn tay đang cầm tay Nhi, lại nhìn đến tên con trai kia, nở nụ cười lạnh
- Mày nghĩ mày là ai cơ chứ? Theo quy luật chút đi, anh mày không thích những người “chen hàng” như mày đâu – Chưa kịp nói hết thì một cú đấm đấm thẳng đến mặt hắn
“Bốp”
-Tao đã nói bỏ tay mày ra – Thiên Hải vặn cổ tay của tên này, xoay ra đằng sau lưng, nhìn bọn đàn em của hắn nói – Hoặc chúng mày muốn hội “Phong Thiên Minh” đập nát chúng mày, hoặc chúng mày cút khỏi đây. Chọn đi.
Bọn chúng nghe thấy tên “Phong Thiên Minh” thì sợ hãi, run rẩy. Ở đây có ai là không biết đến nhóm “Phong Thiên Minh” này cơ chứ, bọn họ từng một thời làm chủ thế giới ngầm trong các quán bar, club. Tuy bây giờ đã rút khỏi thế giới “đen” này, nhưng chỉ cần là người hay đi bar, club thì khi nghe thấy cái tên này, ít nhiều cũng kiêng rè, sợ hãi.
Sau đó bọn chúng chạy khỏi quán bar, không dám quay đầu lại nhin. Thiên Hải tiến đến bên cạnh cô hỏi:
- Em không sao chứ? Sao lại đi đên những nơi như vậy?
- Cảm ơn anh, em đi cùng bạn – Cô chỉ chỉ sang Chi
- Nhưng cũng không nên đi một mình như vậy. Nếu chẳng may không có tôi ở đây thì làm sao? – Thiên Hải nhíu mày hỏi
- Dù sao cũng cảm ơn anh. Em có lẽ nên đưa bạn em về rồi. Cô ấy say quá rồi – Nhi nói nhìn sang Chi đang say khướt
- Để tôi đưa em về, đi taxi giờ này cũng nguy hiểm
- Vậy cũng được.
Nhi phải mất một khoảng thời gian để đưa Chi lên được phòng, rồi thay quần áo cho cô. Thấy Chi đã ngủ say, cô mới yên tâm rời đi. Còn Thiên Hải thì ở bên ngoài đợi cô.
- Sao anh vẫn chưa về? – Nhi ngạc nhiên
- Tôi đưa em về luôn
- Không cần như vậy đâu – Nhi từ chối
- Trời cũng đã khuya rồi, để một cô gái về nhà một mình như vậy, tôi không yên tâm, mau lên xe đi
- Vậy thì làm phiền anh – Nhi miễn cưỡng lên xe
Trên xe, họ cũng không nói chuyện gì nhiều, vì cũng đã khuya, Nhi lại rất mệt mỏi nên cũng không nói chuyện với Thiên Hải. Trong khi đó, Phong ở nhà rất lo lắng cho cô, anh gọi điện
- Em đang ở đâu vậy?
- Em đang trên đường về rồi. Anh cứ ngủ trước đi – Nghe thấy giọng nói lo lắng của anh, cô vội nói
- Anh đợi em về. – Anh nói xong cụp máy luôn
- Người yêu à? – Thiên Hải đang lái xe, quay sang hỏi cô
- Dạ - Nhi cười
- Cậu ta hẳn rất yêu em? – Anh làm như vô tình hỏi
- Đúng vậy – Nhi cười hạnh phúc – Anh rẽ đoạn kia là đến nhà em rồi.
Thiên Hải làm theo lời cô, đập vào mắt anh là ngôi nhà hai tầng nhỏ, không quá rộng lớn, nhưng nhìn lại rất nhẹ nhàng, ấm áp. Nhi xuống xe, quay đầu lại chào anh, sau đó mới bước vào nhà mà không biết hình ảnh này đập vào mắt ai đó trên tầng 2.