Khi Nhi vừa mở cửa bước vào nhà thì đã thấy Phong ngồi trong phòng khách, đèn bật sáng trưng. Điều này làm cô giật mình
- Anh sao lại chưa ngủ?
- Em vừa đi với ai? – Phong lạnh nhạt hỏi
- Em đi với Chi
- Ai đưa em về?
- À, bọn em ở quán bar gặp người quen của em, rồi sau đó Chi say quá, nên anh ta mới có ý đưa bọn em về. Anh sao vậy?
- Đưa về thôi, có nhất thiết phải chào hỏi ân cần như vậy không? – Anh đứng dậy, quay lại nhìn về phía cô
- Ý anh là sao? – Cô không hiểu ý anh là gì
- Em nên nhớ, em đã có người yêu, không nên quá thân thiết với người con trai khác như vậy
- Ý anh là em nên tránh xa tất cả mọi người con trai ngoại trừ anh? Anh không thấy vô lý sao? Đó là bạn em.
- Anh không quan tâm
- Anh không nhưng em thì có. Em đã bao giờ ngăn cấm anh không được tiếp xúc với những cô gái xung quanh anh chưa? Sao anh có thể bắt ép em thế này thế kia được?
- Bắt ép? – Anh nghĩ đến cô đúng là chưa bao giờ ngăn cấm anh tiếp xúc với những người con gái xung quanh anh, nhưng lại nghe thấy cô nói hai chữ “bắt ép”, cơn giận lại tăng lên – Em nói đó là bắt ép sao? Chẳng lẽ anh muốn người yêu mình chỉ có duy nhất mình là sai sao?
- Không sai, nhưng đó là bạn của em, anh không thể ngăn cản em tiếp xúc, nói chuyện với họ được – Nhi cũng tức giận với anh, lần đầu tiên cô quát lên với anh
- Em không biết lo lắng cho bản thân mình hay sao? Em có biết người bạn kia của em là tốt hay xấu sao? – Anh chỉ về phía ngoài nói - Em muốn làm gì thì làm – Phong tức giận bỏ đi lên phòng làm việc.
Nhi nhìn theo bóng anh, đây là lần đầu tiên họ cãi nhau như vậy. Cô tức giận, nước mắt chảy xuống, cô bỏ vào phòng ngủ. Nằm trên giường, cô nghĩ đến những lời anh nói
“Em không biết lo lắng cho bản thân hay sao?”
Chẳng nhẽ anh luôn nghĩ cô là một người không biết chăm sóc cho chính mình sao? Anh nói vậy là có ý gì?
Cứ nghĩ mãi, Nhi ngủ thiếp đi từ lúc nào không hay. Khi Phong vào phòng thì đã thấy Nhi ngủ rồi, nhưng trên khóe mắt vẫn còn vương giọt nước mắt, anh cúi đầu, hôn lên mắt cô
- Anh xin lỗi, anh không nên làm em khóc. Xin lỗi, Nhi.
Nhi vẫn ngủ say, không hay biết.
Sáng hôm sau, khi cô ngủ dậy đã là 10h, thấy bên cạnh mình đã trống không, trong lòng cảm thấy có chút thất vọng.
Xuống dưới tầng, cô tiên vào phòng bếp, thấy trên bàn có một tờ giấy nhắn: “Anh đi trước ở công ty có việc, không muốn đánh thức em dậy. Đồ ăn sáng anh để trên bàn, nhớ phải ăn đấy.”
Cô nhìn trên bàn đồ ăn toàn những thứ cô thích, nhưng cô lại không có tâm tình để thưởng thức những món này. Trong lúc cô thất thần thì điện thoại reo
- Alo? – Nhi trả lời
- Tôi là mẹ Phong. Hôm nay cô có bận không?
- Bác? Cháu không bận ạ, bác có chuyện gì cần tìm cháu sao? – Nhi ngạc nhiên khi thấy mẹ Phong gọi điện cho mình
- Cô không lo gì cho bạn mình sao? – Bà Mai không trả lời câu hỏi của cô mà hỏi lại
- Ý bác là sao ạ? – Nhi không hiểu, sao bà Mai lại biết chuyện của Chi. Chẳng lẽ, tất cả những chuyện đó đều do bà ấy sắp xếp sao?
- Tôi chỉ rảnh lúc 3h chiều nay, ở chỗ lần trước chúng ta gặp. – Nói xong bà Mai cụp máy, không quan tâm Nhi muốn nói gì.
Buổi chiều, đúng 3h, Nhi tới chỗ hẹn gặp bà Mai, khi cô tới bà Mai đã ngồi ở đó
- Để người lớn phải chờ là một hành vi thiếu lễ phép – bà Mai lạnh lùng nói với Nhi
- Cháu xin lỗi – Nhi biết bà Mai muốn làm khó dễ mình, vì bây giờ mới là 3h, bà Mai đã đến sớm hơn thời gian hẹn
- Cô ngồi xuống đi – bà Mai ra lệnh
- Dạ , cảm ơn bác
- Chắc cô biết tôi muốn nói gì rồi chứ ? – bà Mai nhìn Nhi – Bạn cô sao rồi ? Đã tìm được việc chưa ?
- Ý bác là sao ạ ?
- Để tìm được một công việc, đối với tôi không khó, tôi có thể dễ dàng bố trí cho bạn cô một công việc phù hợp
- Và điều kiện của bác là cháu và Phong chia tay ?
- Xem ra cô cũng khá thông minh – bà Mai cười hài lòng – Cô có thể nói ta dùng thủ đoạn, chỉ cần bảo vệ được con trai, ta không quan tâm
- Cháu rất cảm ơn bác đã đề nghị giúp đỡ, nhưng cháu nghĩ bạn mình có thể tự tìm được việc
- Vậy nếu không công ty nào chịu nhận cô ta ?
- Bác ? – Nhi không thể tin nhìn vào bà Mai
- Nhìn chằm chằm vào người lớn là bất lịch sự, cô không được giáo dục tử tế sao ? Chỉ cần tôi nói một câu, cô ta có thể mất việc, cũng có thể mãi mãi không tìmđược việc. Cô có nghĩ cho bạn mình không ? Chẳng lẽ cô lại ích kỷ đến mức bỏ mặc bạn mình chỉ vì tình yêu ? – bà Mai chế giễu nói
- Bác có thực sự yêu con trai mình không ? – Nhi nghiêm túc hỏi
- Cô nói vậy là sao ? Tôi tất nhiên là yêu con trai mình
- Nếu yêu anh ấy, sao bác lại cấm đoán tình cảm của bọn cháu ? Nếu bác yêu anh ấy thì sẽ ủng hộ anh ấy chứ không phải chia rẽ chúng cháu như vậy
« Chát »
Một tiếng chát vang lên, thu hút sự chú ý của mọi người trong nhà hàng. Bà Mai giáng một cái tát lên mặt Nhi, nửa bên mặt phải của cô hằn đỏ dấu tay. Cô vẫn không sợ sệt mà nhìn thẳng vào mắt bà nói tiếp :
- Cháu yêu anh ấy, thực sự rất yêu anh ấy.
- Nếu như yêu nó thì hãy tránh xa nó ra, đừng tiếp tục là một vật cản trên con đường của nó nữa.
- Cháu không hiểu, thực sự không hiểu, vì sao bác lại không tán thành chuyện của chúng cháu ? Anh ấy là con trai bác mà ? Chẳng nhẽ bác không mong muốn anh ấy hạnh phúc sao ?
- Hạnh phúc của nó là bên cạnh những người như Nhã Linh hay Bảo Châu chứ không phải là bên cô. Tôi mong cô sẽ hiểu, cô cứ suy nghĩ, hoặc tình bạn, hoặc tình yêu. Tôi cho cô 3 ngày thời gian lựa chọn – Nói rồi bà không thèm nhìn Nhi, quay người rời khỏi quán.
Nhi ngồi lặng im chỗ đó. Cô không nghĩ tới bà Mai lại là một người phụ nữa sắc sảo, lạnh lùng đến vậy. Ở bà có một vẻ đẹp kiều diễm, tuy năm tháng trôi qua, nhưng sự sắc sảo và vẻ đẹp vẫn còn hiện rõ trên khuôn mặt bà. Cô suy nghĩ về những gì bà đã nói, giữa tình yêu và tình bạn, cô nên chọn cái gì ? Cả 2, cô đều không thể bỏ.
Linh Chi là bạn tốt của cô từ bé, hai người chơi với nhau từ khi họ còn nhỏ. Cô không muốn nhìn thấy cảnh bạn mình gặp khó khăn mà không giúp đỡ. Nhưng cô và Lâm Phong cũng đã bỏ lỡ nhau 4 năm thời gian rồi. Đời người làm gì có mấy cái 4 năm như vậy nữa, cô cũng không muốn bỏ lỡ anh một lần nữa.
Rồi cô lại đứng giữa mâu thuẫn rời khỏi anh hay là không. Cô ở bên anh cũng không giúp được gì, mà có khi còn cản trở con đường thành công của anh. Có lẽ nếu cô rời khỏi anh, Chi vừa được giúp mà anh cũng sẽ được giải thoát. Có lẽ suy nghĩ của cô là vớ vẩn, ngốc nghếch nhưng khi đối mặt với tương lai của người mình yêu, có mấy ai còn đủ lý trí để suy nghĩ nữa ? Có lẽ là không vì với họ không gì sánh bằng người mình yêu cả.
3 ngày này đối với Nhi trôi qua rất vất vả và khó khăn. Mỗi khi đối mặt với sự yêu thương, chăm sóc của Phong, cô lại cảm thấy không nỡ rời xa anh. Nhưng nghĩ đến Chi, cô lại không biết phải làm thế nào. Có lẽ Phong cũng nhận ra sự khác thường của cô, anh để ý dạo này cô rất hay thất thần
- Nhi, em làm sao vậy ? Có chuyện không vui sao?
- Không sao, em không sao. Dạo này anh có chuyện gì bận sao? – Nhi cũng thấy dạo này Phong về muộn hơn mọi khi. Nhưng do tính tình của cô không thích xen vào chuyện của anh nên cô cũng không hỏi nhiều, nhưng anh càng ngày càng về muộn, cô không khỏi tò mò
- Anh.. – Phong hơi lưỡng lự một chút. Anh không biết có nên nói cho cô không, nhưng anh cũng không muốn làm cô lo lắng nên lựa chọn nói dối – Công ty dạo này rất bận, bọn anh có hợp đồng mới, lại thêm các công trình nữa, nên dạo này thường về muộn. Xin lỗi, dạo này anh không ở nhà với em – Anh ôm cô, nhìn thấy sự lo lắng trong mắt cô, anh không khỏi cảm thấy áy náy
- Không sao, em bây giờ đã hoàn toàn hồi phục rồi, anh cũng không cần phải lo mãi cho em như vậy đâu – Cô vòng tay ôm lấy thắt lưng anh
- Hay mai em đi dạo với Chi cho vui đi. Chỉ vài ngày nữa thôi, anh thu xếp xong mọi việc rồi chúng ta đi Úc nhé?
- Úc? – Nhi ngạc nhiên. Trước đây cô từng mơ ước nếu có tiền, cô sẽ đi vòng quanh nước Úc, đến Canberra, Sydney và cả Melbourne nữa. Đó đều là những thành phố đẹp nhất nước Úc, cô từng được thấy trên TV, tạp chí.
- Đúng vậy. Đến đó chúng ta sẽ đi tới nhà hát Opera, cầu Sydney rồi cả Thư viện của bang ở Sydney và Melbourne nữa. Anh chắc chắn em sẽ rất thích
- Được, chúng ta cùng nhau đến đó – Nói rồi, trong mắt cô ánh lên vẻ buồn bã.
Còn Phong lúc này thì đang nghĩ đến một bất ngờ dành riêng cho cô. Ở đó, anh sẽ tạo ra một bất ngờ mà cả đời này cô sẽ mãi mãi không thể nào quên được.
**
Trong quán café, Nhi và Chi ngồi đối diện nhau, hai người gọi cốc nước hoa quả
- Sao hôm nay lại gọi mình ra đây vậy? – Chi tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi
- Chi, cậu tìm việc thế nào rồi?
- Vẫn vậy, hiện tại mình vẫn đang trong giai đoạn thất nghiệp. Nhưng như vậy cũng tốt, có thời gian để nghỉ ngơi
- Chuyện lần trước, Minh có hỏi gì không?
- Có chứ, anh ấy hỏi rất nhiều, nhưng mình chỉ nói là bố mẹ có chuyện thôi – Chi bình tĩnh trả lời. Đây luôn là phong cách của cô ấy, bình tĩnh đón nhận mọi việc, không hoang mang mà rất quyết đoán. Đó là điều mà cô luôn cảm thấy ghen tị với Chi.
- Vậy anh ấy không hỏi hay nói gì nữa sao?
- Không, anh ấy không biết chuyện này cũng tốt, nếu không lại anh ấy lại làm ầm hết mọi chuyện lên
- Mình xin lỗi, Chi, tất cả đều do mình – Nhi áy náy nhìn Chi
- Cậu nói cái gì vậy? Cái gì mà xin lỗi? – Chi cười cười, tỏ vẻ không biết gì
- Tất cả đều là mẹ Phong làm, đều là bà ấy gây nên để mình rời khỏi Phong. Chỉ vì mình mà liên lụy đến cậu. Chi, xin lỗi cậu
Cuối cùng cô ấy cũng biết, Chi thở dài một hơi
- Mình biết, mình biết từ trước rồi. Muốn biết vì sao mình lại biết chuyện này đúng không? – Chi cười nhìn Nhi đang ngạc nhiên – Khi mình đi phỏng vấn, họ đã nói là Tập đoàn Nguyễn Lâm không cho phép họ tuyển mình
_
- Tại sao lại không phỏng vấn tôi? Không phải mấy người kia vẫn được phỏng vấn sao? – Chi vừa hét vừa chỉ
về phía những người đang đợi vào phỏng vấn
- Cô Linh Chi, chúng tôi cũng không muốn dấu cô, việc này là do Phu nhân chủ tịch của tập đoàn Nguyễn Lâm yêu cầu, cô cũng biết cái tòa soạn này chỉ là một công ty nhỏ mà thôi, chúng tôi không thể không nghe theo lời của bà ấy
- Phu nhân chủ tịch Tập đoàn Nguyễn Lâm? – Chi ngạc nhiên, bà ta và cô không thù không oán, họ còn chưa từng gặp nhau, sao bà ta có thể làm thế được?
Ngạc nhiên một lúc, Chi như nghĩ tới điều gì
- Chẳng lẽ, cả việc mình bị sa thải và cả chuyện của bố mẹ cũng là do bà ta làm? _
- Cậu đã biết mọi chuyện, sao không nói cho mình? – Nhi nghe Chi kể mà cảm thấy vừa tức vừa buồn
- Nói ra cũng đâu giải quyết được gì? Cậu có thể chống đối lại với bà ta sao? – Chi hỏi – Vậy rốt cuộc bà ấy làm vậy với mục đích gì? Đừng nói với mình là muốn cậu và Phong chia tay
- Đúng vậy – Nhi uể oải đáp
- Vậy cậu tính sao? – Chi nghiêm túc hỏi
- Nếu mình làm vậy thì cậu và gia đình sẽ thoát khỏi khó khăn. Mình làm vậy không chỉ vì cậu mà còn vì mình và Phong nữa. Có lẽ bà ấy nói đúng, mình chỉ là một vật cản trên con đường của Phong. Nếu vì mình mà anh ấy và gia đình có tranh cãi, mình cũng không vui vẻ gì
- Cậu đang nói cái quái gì vậy? Vậy cậu nghĩ nếu cậu và anh ấy chia tay nhau thì anh ấy sẽ cảm ơn cậu sao, mình sẽ cảm ơn cậu sao? Mình thì không sao, chỉ là một việc làm mà thôi. Nhưng Phong thì không. Không có cậu, anh ấy không còn là một người đúng nghĩa nữa. Mất đi một nửa của mình thì sao anh ấy có thể sống tốt được. 4 năm trước, cậu tra tấn anh ấy đã đủ rồi, giờ cậu còn muốn tra tấn anh ấy thêm nữa sao? Cậu không thấy mình quá tàn nhẫn à? Cậu có thử nghĩ cho anh ấy không?
- Chi?
- Mình biết, mình có thể hiểu suy nghĩ của cậu nhưng hãy nghĩ cho cả Phong nữa. Cậu phải suy nghĩ kĩ mọi chuyện. Dù chuyện gì, mình cũng đứng về phía cậu
- Cảm ơn cậu, Chi
- Cảm ơn cái gì, chẳng lẽ chúng ta không phải bạn bè sao? – Chi híp mắt, liếc nhìn Nhi
- Bạn bè, bạn bè tốt. Haha
- Có vậy chứ.
**
Hôm nay Nhi đến công ty của Phong mà không báo trước. Khi cô bước vào mọi người đều nhìn cô rất lạ. Cô cảm nhận được đó là sự thương tiếc, là sự cảm thông. Nhưng họ thông cảm gì với cô chứ? Mắt cô cũng đã hồi phục rồi mà.
- Nhi, lâu lắm mới thấy cô. Nghe nói mắt cô đã hòi phục rồi, chúc mừng cô – Một cô lễ tân bước đến bên cạnh Nhi, đó cũng là người đã giúp cô trước đây khi mắt cô còn kém
- Cảm ơn. Tôi lên tìm Phong
- Tổng giám đốc… anh ấy – cô lễ tân muốn nói lại thôi
- Cô sao vậy? – Nhi không hiểu mọi người hôm nay làm sao vậy?
- Hôm nay anh ấy đến công ty với một cô gái – Cô lễ tân ghé sát vào tai Nhi, nói nhỏ
- Sao? – Nhi ngây ra trước câu nói của cô gái – Vậy sao, cảm ơn cô đã nói cho tôi, chắc đó chỉ là bạn của anh ấy mà thôi – Rồi cô không để ý đến ánh mắt khác lạ của cô lễ tân, tiến về phía thang máy
Lên đến tầng 13, khi cô đến trước cửa phòng của Phong thì bị Bảo Châu giữ lại
- Ai đến thế này? Hôm nay Tổng giám đốc có việc, không tiện tiếp cô đâu – Bảo Châu giọng nói chua chat
- Anh ấy bận việc gì vậy? Đang họp sao? – Nhi cố không quan tâm đến giọng điệu của Châu
- Họp? Anh ấy họp với một cô gái ở trong đó. Nếu cô muốn biết quan hệ của họ là gì thì cứ việc tiến vào. Dù sao anh ấy đi với cô ta cũng được hơn tuần rồi
Được hơn tuần? Từ lúc nào? Trong đầu Nhi bao nhiêu câu hỏi được đặt ra, nhưng cô sẽ không tin trừ phi chính mắt mình nhìn thấy hoặc chính tai nghe thấy
Nhưng khi cô mở cửa phòng của Phong, không phải là những gì cô nghĩ như hai người họ ngồi đối diện bàn bạc công việc mà là đôi môi Phong đang dán chặt vào môi của cô gái kia. Cô nhìn cô gái đó, cảm thấy bóng dáng có chút quen thuộc. Tay anh còn quàng qua eo cô
Phong thấy Nhi bước vào, vội vàng đẩy cô gái ra
- Nhi.
- Anh Phong, em xin lỗi, em xin lỗi, em không cố ý – Cô gái kia đầy hối lỗi nói, rồi từ từ quay người lại
Nhi nhìn người con gái kia, đó chẳng phải là Nhã Linh sao? Cô ấy và Phong sao lại như vậy? Nghĩ đên những gì Bảo Châu vừa nói, họ ở bên nhau đã được hơn tuần, trong lòng cô lại cảm thấy thật đau
- Nhi, nghe anh nói
- Nhi, chị nghe em nói
Cả hai người như đồng thanh cùng một lúc, muốn nói lời giải thích thì đã thấy Nhi chạy đi. Phong vội vàng, luống cuống chạy theo thì cô đã vào thang máy.