Chương 7: Hiệu trưởng ghé thăm

Lâm Tố Tâm cho Phùng Tư Tư một cái nháy mắt, Phùng Tư Tư lập tức phản ứng lại và nói: " phó quản lý Tôn ông nói như vậy là sai rồi nhà trường có quy định , nhân viên không được tùy tiện vào kí túc xã của học sinh,này tôi có thể phản ánh nên hiệu trưởng nha ".

Phó quản lý Tôn muốn nói tiếp , nhưng ngoài cửa đột nhiên có tiếng bước chân, một lúc sau, chuông cửa của dãy phòng vang lên.

Mấy người đều ngẩn ra, là ai có thể đến kí túc xá của cô ,hôm nay có chuyện gì vậy ?

Chẳng lẽ ngoài những người có ý định nịnh hót Đỗ Lâm Nhi,còn có những người khác muốn đuổi cô ra khỏi kí túc xá .Nhưng cũng phải thôi , ít nhất những học sinh đó khẳng định đã bị Đỗ gia thu mua, bằng không sẽ không cho Lâm Tố Tâm tham gia kỳ thi cuối kỳ,thẻ sinh viên và thẻ từ của cô đã bị hủy ,trước khi cô chờ đợi làm thủ tục thôi học .

Lâm Tố Tâm liếc nhìn phó quản lý Tôn, thấy ông ta cũng có vẻ mặt kinh ngạc, cô không khỏi nhíu nhíu mày, sau đó đi tới cạnh cửa mở ra .

Đứng ở trước của là một người đàn ông có dáng vẻ hiền lành ,trạc 40 tuổi đeo một cặp kính gọng nâu hơi cũ trông có chút quen mắt .

Đang lúc Lâm Tố Tâm suy nghĩ vắt óc xem đây là ai , phó quản lý đột nhiên kêu lên : “Trần hiệu trưởng! Sao Ngài lại tới đây?”

Lâm Tố Tâm chớp chớp mắt, Phùng Tư Tư kéo ống tay áo của cô nhỏ giọng nói: “Đây là hiệu trưởng Trần Dư Mặc , tại sao ông ta lại tới đây?”.

Lâm Tố Tâm lúc này mới nhớ tới, đây là pl hiệu trưởng của học viện Ngân Diệu Trần Dư Mặc, đạt giải Nobel kinh tế,và là người Mỹ gốc hoa Hoa, được ban quản trị học viện Ngân Diệu dùng một số tiền lớn đào về từ Mỹ , và thành hiệu trưởng Ngân Diệu đến bây giờ , hiệu trưởng kiêm trưởng khoa kinh doanh.Ông chuyên tâm học hành , chưa từng để ý đến các giáo viên có ý nịnh hót trong trường học , cũng bồi dưỡng được không ít học sinh xuất thân bình thường ,ví dụ như Chu Hiểu Đình là học sinh ông quan tâm nhất .

Lâm Tố Tâm có ấn tượng rất tốt về ông ấy , nhưng không hiểu sao ông ấy lại dính vào chuyện này , cô lui ra phía sau một bước cho Trần Dư Mặc cùng thư kí tiến vào, sau đó hỏi: “Trần hiệu trưởng, ngài tới là có chuyện gì sao?”

Trần dư mặc nhìn Lâm Tố Tâm cùng Phùng Tư Tư qua lại nhìn một lần rồi hỏi: Lâm Tố Tâm là ai?”

Lâm Tố Tâm nói: “ là em .”

Quản lý Tôn nóng lòng ngắt lời cô nói: “Trần hiệu trưởng nói chuyện, sao cô có thể chen vào ? Hiệu trưởng, đây là Lâm Tố Tâm, ngài yên tâm, ta đã đưa lời nhắc nhở cho cô ấy ,hôm nay cô ấy nhất định dọn sẽ dọn đi!”

Trần Dư Mặc sửng sốt, nói: “Cái gì dọn đi?”

Quản lý Tôn nói: “Trần hiệu trưởng, ngài chẳng lẽ không phải do Đỗ tiểu thư mời đến? Chỉ là chuyện tầm thường như đuổi Lâm Tố Tâm ra khỏi trường thôi .Thật ra tôi có thể làm rất tốt mà không cần làm phiền ngài ,tôi không muốn làm phiền tới ngài phải đích thân đến !”

Đôi mắt Trần Dư Mặc nheo lại dưới cặp kính cận : “Tình hình thế nào?Tại sao cậu lại cho bạn học sinh này nghỉ học?Hôm nay chuyển ra ngoài là có ý gì ? Tại sao tôi không biết chuyện gì đang xảy ra ?Tôi nhớ theo quy định của trường học ,thực hiện quyết định thôi học ,nếu đúng là như vậy thì nó phải được thảo luận tại cuộc họp hội đồng trường , phải có chữ ký của hiệu trưởng và các thành viên hội đồng mới được .Tại sao tôi không biết chuyện này ?”

“Ách,” quản lý Tôn không nói ra lời , rốt cuộc phát hiện, hắn nghĩ sai rồi tình huống, Trần Dư Mặc không phải Đỗ Lâm Nhi tìm tới, vậy ông ta tới đây làm gì?

Lâm Tố Tâm nghe bọn họ nói chuyện, cô cũng nhớ ra ,hóa ra thủ tục thôi học của cô sẽ không đơn giản như vậy , xem ra là Đỗ Lâm Nhi nhìn cô không vừa mắt, muốn đuổi cô ra khỏi trường học , văn phòng quản lý đã cố gắng tìm cách đuổi cô ra khỏi trường, mà không theo thủ tục thông thường.

Thấy mọi chuyện đã thay đổi ,cô vội vàng bước tới và nói: “Trần hiệu trưởng, em không biết chuyện gì đang xảy ra ,đột nhiên văn phòng không cho phép em thi cuối kỳ ,thậm chí còn hủy thẻ sinh viên của em ,em rõ ràng không vi phạm bất cứ điều gì ,một nội quy của trường cũng không !”

Trần Dư Mặc trừng mắt nhìn quản lý Tôn và nói : “ Chờ cho đến văn phòng của tôi ,tôi nhất định phải hỏi cho rõ ràng,các quy tắc và quy định của trường chúng ta từ khi nào không có hiệu lực ! Thường ngày những thằng nhóc nhà giàu kia nháo 1 chút tôi cũng nghe theo chủ tịch một mắt nhắm một mắt mở , bây giờ bất kỳ trưởng phòng nào lên tiếng, cũng có thể cho học sinh thôi học,thật là quá đáng không xem nội quy trường học ra gì !”

Quản lý Tôn bị giáo huấn ,cúi đầu không dám phản bác, trong lòng thầm kêu thật xui xẻo, tại sao Trần Dư Mặc người nghiêm túc nhất trong ban quản trị của học viện Ngân Diệu lại giá lâm đến ký túc xá nhỏ bé của ông ? Vốn dĩ hắn đã có thể đuổi Lâm Tố Tâm ra ngoài ,đem chuyện này giải quyết thỏa đáng. Nếu cô ta không bị đuổi học bởi vì sự xuất hiện của Trần hiệu trưởng ,thì không những không còn cơ hội xuất hiện trước mặt Đỗ Lâm Như, mà còn có thể bị Trần Dư Mặc kỉ luật .

Lâm Tố Tâm và Phùng Tư Tư nhìn nhau , biết thế nào quản lý Tôn cũng gặp xui xẻo ,không khỏi mỉn cười .

Trần dư mặc quay đầu nói: “ Em là Lâm Tố Tâm phải không?”

Lâm Tố Tâm gật gật đầu: “Trần hiệu trưởng, nhờ sự có mặt của thầy nếu không hôm nay em phải cuốn gói ra đi .”

Trần dư mặc nói: “Tôi có thể làm gì chứ các nhân viên trong trường chúng tôi đã không làm tốt công việc của họ, em không có tội gì . Tôi sẽ cho em một lời giải thích.

Lâm Tố Tâm không ngờ , Trần hiệu trưởng lại có thái độ hòa nhã với cô như vậy ,giống như sợ làm mất lòng cô ,thật sự không giống hiệu trưởng đang nói chuyện với học sinh.

Trong lúc đang do dự cô chỉ nghe thấy Trần Dư Mặc lại nói: “ Em Lâm tôi đến lần này là vì chủ tịch muốn gặp em ,nên nhờ tôi đến mời ,mong em chấp nhận .”

Lâm Tố Tâm nghi ngờ mình nghe lầm trợn tròn mắt hỏi : “Trần hiệu trưởng, ngài đang nói cái gì vậy ? Chủ tịch ?”

Phùng Tư Tư cũng hô nhỏ ra tiếng: “Cái gì?”

Trần dư mặc gật gật đầu, nói: “Lí chủ tịch gọi điện thoại cho tôi ,và muốn em đến đó càng sớm càng tốt, Lí chủ tịch công vụ bận rộn, mỗi tháng chỉ có hai ngày ở học viện, cho nên muốn mau chóng gặp em .”

Lâm Tố Tâm ngơ ngác nói: “Em không quen biết chủ tịch a……”

Trần dư mặc nói: “ Tôi cũng không quen biết, em xem, nếu là không có việc gì, theo tôi đến đó một chuyến?”

Lâm Tố Tâm do dự mà nhìn ông ,tự hỏi ai là chủ tịch tại sao lại muốn gặp cô , mặc dù Tràn hiệu trưởng không có vẻ gì là người xấu ,nhưng cô vẫn có chút không thể quyết định về vấn đề này, hay là tính đem cô bán đi tuy rằng cô không có giá trị nắm ,bán cũng không được giá đi……

Đúng lúc này, Phùng Tư Tư kéo áo của cô giống như có điều gì muốn nói với cô.

Lâm Tố Tâm chạy nhanh nói: “Trần hiệu trưởng, em còn có một số chuyện chưa rõ nếu được, thầy có thể ở phòng khách chờ em một chút thôi,em sẽ nhanh ra ".

Trần Dư Mặc gật gật đầu.

Lâm Tố Tâm vội vàng kéo Phùng Tư Tư, vào phòng.

Phùng Tư Tư nhẹ nhàng đóng cửa lại và nhìn ra ngoài phòng cô thấy hiệu trưởng đã ngồi trên ghế sofa và bắt đầu tra hỏi quản lý Tôn sau đó cô đi đến trước mặt Lâm Tố Tâm, dậm chân nói: “ ai nha,cậu nói gì đi ,ngay cả chủ tịch là ai mà cũng không biết?”