Chương 8: Thế gia

Lâm Tố Tâm suy nghĩ kỹ một lúc nhớ ra rằng cô ấy dường như đã nhìn thấy chủ tịch Ngân Diệu tại lễ khai giảng khi cô ấy nhập học , thanh âm trầm ổn khi nói chuyện , thể hiện phong cách người thành đạt.

Lâm Tố Tâm nói: “Tớ thật sự không quen biết chủ tịch a”

Phùng Tư Tư trừng mắt nhìn cô nói: “Học viện Ngân Diệu đã có lịch sử hơn 200 năm , là trường đại học lâu đời nhất Hoa Hạ , từ khi sáng lập đến nay, vẫn luôn là sản nghiệp Hạ gia ,chủ tịch vẫn luôn tìm kiếm một người nào đó đã rời đi khỏi gia đình .

Lâm Tố Tâm nói: “Không phải là người nhà của Hạ gia đi?”

Phùng Tư Tư gật đầu nói: “Đúng vậy, là người mà cậu nghĩ đến đó chính là gia tộc họ Hạ , là một trong mười gia tộc giàu có nhất Trung Quốc ,cậu hẳn đã nghe qua, đầu thời nhà Thanh là một nhà kinh doanh và chính trị nổi tiếng ,là một trong những gia đình đầu tiên làm ăn với nước ngoài .

Trong chiến tranh thế giới thứ nhất và thứ hai,và kiếm được rất nhiều tiền ở Châu Âu Cho đến nay nhiều đại gia tộc lớn ở Châu Âu và Châu Mĩ cũng là cổ đông lớn của nhà họ Hạ .

Lâm Tố Tâm nghe Phùng Tư Tư nói việc Hạ gia, tâm tư lại chuyển tới gia đình nhà họ Nhậm. Cũng là một trong 10 gia tộc hàng đầu,so sánh hai gia tộc thì gia tộc họ Hạ vẫn hơn gia tộc họ Nhậm ,nhưng để cùng đẳng cấp với gia tộc họ Hạ thì nhà họ Nhậm cũng không phải đèn cạn dầu. Nhậm Tương Quân , không có bộ dáng sợ hãi khi giết người , thật đúng là dựa vào quyền thế của gia đình .

Nghĩ đến đây,cô không khỏi siết chặt nắm tay ,trong lòng cảm thấy luôn sầu muộn không nói nên lời ,cùng là người nhưng xuất thân lại khác nhau ,thân phận lại khác nhau một trời một vực . Nhậm Tương Quân được gia tộc che chở, con đường báo thù của cô chẳng lẽ là thực sự vô vọng?

Giọng Phùng Tư Tư vang lên bên tai cô : “Tố tâm, cậu có đang nghe tớ nói không ?”

Lâm Tố Tâm phục hồi lại tinh thần vội nói: “Tớ nghe, tớ nghe được. Ý của cậu là chủ tịch nhà họ Hạ , đúng không? Cũng vẫn là ngoài tầm với tớ a.”

Phùng Tư Tư chống cằm suy nghĩ một hồi rồi nói: “Ừm, cậu nói xem chẳng chủ tịch nghe được chuyện cậu bị thôi học ,muốn chấn chỉnh lại nề nếp trường học nên đã gọi cậu đến ?”

Lâm Tố Tâm nói: “Cậu suy nghĩ nhiều rồi?để biết sự tình thì hiệu trưởng Trần là đủ rồi.Cậu không thấy quản lý Tôn sao ông ta sợ sệt giống như chuột gặp mèo trước mặt hiệu trưởng kìa !”

Phùng Tư Tư phản bác nói: “Kia nhất thiết không phải là sự thật, việc này có thể liên quan Đỗ Lâm Nhi . Nhưng Cô ta tốt xấu gì cũng là thiên kim thị trưởng , người bình thường thật đúng là đắc tội không nổi. Trần hiệu trưởng là một tri thức, loại chuyện này chưa chắc có thể xử lý nổi”

Lâm Tố Tâm lắc đầu nói: “Dù sao cảm thấy là không có khả năng , nếu tớ không muốn đắc tội Đỗ Lâm Nhi ,thì không cần nhất thiết phải theo đuổi chuyện này.Dù sao thì tớ vẫn chỉ là một cô gái bình thường ,nếu bọn họ muốn bao che Đỗ Lâm Nhi, thì tớ cũng không có biện pháp.”

Nói xong cô liền đứng lên, “Trần hiệu trưởng đã tự mình tới đây tìm tớ,tốt hơn là tớ nên đi cùng ông ấy.Như cậu nói, Lý chủ tịch có bối cảnh như vậy ,chắc không làm gì một cô gái như tớ đâu. Tớ đi xem chủ tịch muốn làm gì ?. Cậu ở ký túc xá chờ tớ nhá? Tớ sẽ quay lại lấy hành lý sau , đến lúc đó cùng nhau trở về nhà ”

Thấy cô xoay người chuổn bị đi ra ngoài cửa, Phùng Tư Tư chạy nhanh kéo cô lại nói: “Chờ một chút.”

Lâm Tố Tâm quay đầu nhìn cô , Phùng Tư Tư nói: “Cậu cứ như vậy đi ?”

“Bằng không thì?”

Phùng Tư Tư nói: “ cậu xem cậu mặc một áo phông và quần jean, vừa rồi thu dọn đồ đạc làm cho đầu bù tóc rối. Cậu sắp gặp đại nhân vật lớn ,cậu phải ăn mặc đẹp một chút ,thay đồ chỉnh tề chứ?

Lâm Tố Tâm ngẩn ra: “Cái này…… Không dùng sao ?”

“Tại sao không ? Phải tạo ấn tượng tốt với chủ tịch.Hiện tại trong trường có rất nhiều người bắt nạt cậu.Nếu cậu có ấn tượng tốt với chủ tịch ! Hiện tại trong trường học có rất nhiều người bắt nạt cậu như vậy ,chỉ cần chủ tịch nói một câu, người khác cũng không dám làm gì cậu .”

Lâm Tố Tâm nói: “Nhưng…… Tớ không định tiếp tục học ở học viện Ngân Diệu, vậy tại sao phải bận tâm?”

Phùng Tư Tư lập tức nhảy dựng lên, khiếp sợ nói: “Cậu thật sự không định học ở đây sao? Cậu đã nói với tớ rồi, tớ còn tưởng rằng cậu đang nói đùa!” Thấy Lâm Tố Tâm gật đầu, cô lại nói: hiện tại bây giờ cậu sẽ không bị thôi học, trần hiệu trưởng đã tham gia chuyện này, cậu chắc chắn có thể giữ lại học bạ nha ! Có thể tiến vào học viện Ngân Diệu không dễ dàng a, cậu xem mỗi năm người ghi danh vào học viện Ngân Diệu nhiều như vậy, thật sự có thể trúng tuyển,thì tất cả đều là các học bá ,cậu từ bỏ quá đáng tiếc a!”

Lâm Tố Tâm lắc đầu nói: “Nhưng học phí ở đây quá đắt , tớ không giống cậu, không bị áp lực về tài chính ,tớ không giống Hiểu Đình có học bổng toàn phần, không chỉ bao gồm học phí mà còn cả tiền sinh hoạt hàng tháng . Với tớ mà nói, một trăm vạn học phí một năm là quá cao, hiện tại tiền tiết kiệm cũng không thể duy trì được đến khi tớ tốt nghiệp, thay vì bị thôi học vì không đóng được học phí , còn không bằng sớm chuyển sang trường khác học .”

“……”

Phùng Tư Tư lúc này mới nhớ tới, Lâm Tố Tâm trong nhà cũng không giàu có, cũng không có học bổng, vì để có thể học ở đây cậu ấy đã đem căn nhà của mẹ mình để lại đi bán. Cô rất muốn giúp Lâm Tố Tâm về mặt tài chính, nhưng cô không thể mở miệng xin bởi vì cô là con vợ lẽ ,tiền tiêu vặt hàng tháng của cô chỉ có 3 vạn tệ Trung Quốc , thuộc thế hệ giàu có thứ hai,cô thuộc dạng nghèo khó, cho nên quanh năm suốt tháng cũng không tiết kiệm được bao nhiêu tiền.

Lâm Tố Tâm thấy dáng vẻ khó xử của cô, cũng biết cô đang suy nghĩ cái gì, nắm lấy tay cô cười nói: “Được rồi, ý tốt của cậu tớ xin nhận. Nhưng , tớ ở Ngân Diệu một năm này cũng không vui vẻ gì , cậu vẫn là để tớ đi đâu thì đi. Dù sao nếu chúng ta không học cùng nhau thì chúng ta vẫn còn là bạn tốt của nhau đúng không?”

Phùng Tư Tư cười nhẹ nói : “Ừm bất kể cậu đi đâu thì chúng ta vẫn đều là bạn tốt của nhau.”

Lâm Tố Tâm gật gật đầu, đẩy cửa ra .

Ngoài cửa, Trần Dư Mặc đã hỏi rõ ngọn nguồn từ quản lý Tôn, đem quản lý Tôn khiển trách và điều tra những người vi phạm liên quan đến sự việc này .

Tôn quản lý giống như một quả cà tím bị sương giá mục nát, sắc mặt xanh mét, đã đoán trước được tương lai của mình sau này . Nhìn thấy Lâm Tố Tâm đi ra,trong ánh mắt ông ta vừa hiện ra oán hận và sợ hãi, hoàn toàn không hiểu sao vì cái gì thoạt nhìn cô gái có vẻ yếu đuối ,vô dụng này lại khiến ông mất nhiều hơn được như vậy .

Hắn âm thầm mà tính toán ở trong lòng , nếu có thể giữ được vị trí quản lý ở ký túc xá, về sau nhất định phải tìm cơ hội làm Lâm Tố Tâm đẹp mặt, còn có cả Phùng Tư Tư kia ,cũng không thể buông tha.

Lâm Tố Tâm mơ hồ nhận ra được tầm mắt của ông ta trong lòng vô vùng chán ghét, hoàn toàn không thèm để ý tới ông ta , lập tức đi thẳng tới chỗ Trần Dư Mặc nói: “Em chuẩn bị xong rồi Trần hiệu trưởng, mời thầy dẫn em qua đó.”