Chương 6 chuẩn bị chuyển nhà
Lâm Tố Tâm cùng Phùng Tư Tư rời Lisa, thuê một chiếc xe đạp điện,ở trạm dịch vụ cạnh cổng trường rồi lái đến khu ký túc xá .
Ký túc xá của Học viện Ngân Diệu được chia thành 3 phần, được đặt theo tên lần lượt là Ánh Sao, Ánh Trăng, Ánh Nắng.
Khu Ánh sao là nơi ở của những sinh viên bình thường như Lâm Tố Tâm, điều kiện sống tốt hơn so với ký túc xá của các trường đại học bình thường.Chung cư kiểu khách sạn ,một dãy có ba phòng ngủ và một phòng khách ,mỗi học sinh một phòng ngủ, phòng tắm cũng độc lập, ba người xài chung phòng khách và phòng bếp.
Trường học đã trợ cấp rất lớn cho khu ký túc xá ánh sao, sinh viên được nhận học bổng hạng 3 vào cuối kỳ ,được sử dụng miễn phí ký túc xá trong khu vực này ,trong khi các sinh viên khác chỉ cần chi trả học phí một học kỳ là 1000 nhân dân tệ Trung Quốc là có chỗ ở .
Khu Ánh Trăng là tòa nhà sáu tầng nhìn ra biển , toàn bộ được xây dựng dọc theo bờ biển của thành phố Thiên Hải mỗi dãy phòng đều độc lập có loại phòng gồm 2 phòng ngủ và1 phòng khách ,ba phòng ngủ và một phòng khách, 3 phòng ngủ và 2 phòng khách, sinh viên có thể chọn thuê.
Các dãy phòng ở đây không chỉ rộng về không gian, mà còn được trang trí hiện đại , các dịch vụ giặt là, giao bữa ăn ,dọn dẹp cũng được phục vụ, hoàn toàn dựa theo tiêu chí của khách sạn 5 sao. Tuy nhiên tiền thuê nhà cũng rất đắt, tiền thuê loại phòng nhỏ nhất hàng tháng cũng ít nhất là 50000 nhân dân tệ .
Khu Ánh Nắng nằm trên đảo Lý Vĩ được nối với khuân viên chính bằng một đường hầm , nơi đây có đầy những biệt thự độc lập có sân vườn ,Lâm Tố Tâm chỉ nhìn thấy từ xa khi cô đi ngang qua thư viện trên đảo Lý Vĩ .
Nghe nói tất cả những thiếu gia, tiểu thư sống ở đảo Lý Vĩ đều là những gia đình giàu có và có tiếng ở Hoa Hạ. VÍ dụ như Mộ Hàn Khanh vẫn luôn sống ở trong một biệt thự kiểu Châu Âu ,ở phía đông của đảo Lý Vĩ cạnh biển.
Khu Ánh Sao là nơi gần cổng trường nhất, xe đạp điện chạy trong vòng mười phút, liền dừng lại dưới tòa nhà 23 nơi Lâm Tố Tâm sống .Hai người yêu cầu tài xế đợi họ ở tầng dưới một lát, sau đó cùng nhau đi thang máy lên lầu thu dọn đồ đạc .
Phùng Tư Tư ,ban đầu sống ở khu Ánh Trăng , nhưng sau khi kết bạn với Lâm Tố Tâm ,dứt khoát dọn đến khu Ánh Sao sống cùng Tố Tâm .
Một cô gái khác cùng dãy phòng của họ là Chu Hiểu Đình là một học sinh đặc biệt được nhận học bổng toàn phần, người ta nói rằng với một cô gái thiên tài với chỉ số IQ hơn 200 là một siêu học sinh, cô gái này có một tính cách tốt.Trong cách sống hằng ngày thường có điểm dễ thương đáng yêu , thường xuyên xin nghỉ, hiện tại nghỉ, cô ấy đi theo một đội của học viện do học viện Ngân Diệu tổ chức giao lưu với các trường trung học ở nước ngoài, cũng không có ở trong ký túc xá.
Cửa phòng kí túc xá được mở ra bằng cách quẹt thẻ , Lâm Tố Tâm thử một chút, thẻ của cô không dùng được ,may mắn còn có Phùng Tư Tư ở bên cạnh, lấy thẻ của cậu ấy ra và cửa mở.
Lâm Tố Tâm chạy nhanh vào phòng đi thu dọn đồ đạc .
Đò đạc của cô cũng không nhiều, tủ quần áo ngoại trừ vài bộ đồng phục học sinh cho các mùa khác nhau còn lại là những bộ quần áo cô ấy mua theo yêu cầu của học viện Ngân Diệu: Một bộ vest lịch sự cần thiết cho các cuộc thi diễn thuyết đại học và các khóa học quản lý thực hành , hai bộ váy ,một bộ váy quây hở lưng theo phong cách retro và một bộ váy ngắn màu đen đơn giản và gọn gàng được chuẩn bị để tham gia các bữa tiệc khiêu vũ khác nhau, do trường tổ chức theo thời gian, ngoài ra còn có một ít quần áo hằng ngày và đồ thể thao.
Trừ bỏ quần áo, còn có một số sách cùng laptop .Lâm Tố Tâm đã sắp xếp mọi thứ lại với nhau ,nhưng chỉ xếp đầy 3 thùng .
Lâm Tố Tâm nhìn vào những ống đựng bút bằng pha lê ,những con búp bê vải có to có nhỏ, còn có những đồ trang trí khác chất đống trên bàn nói với Phùng Tư Tư : “Những thứ này tớ cũng không nghĩ mang đi, cậu nhìn xem có cái nào dùng được thì lấy, không dùng được thì bỏ đi cho tớ.
Vốn dĩ Lâm Tố Tâm không muốn nhận những món quà giá trị của Mộ Hàn Khanh , cuối cùng chỉ lấy những vật nhỏ này, hiện tại cô không còn chỗ nào để vứt bỏ.
Thật muốn cốc đầu nguyên chủ , thật không biết cô ấy đang suy nghĩ cái gì, lấy kim cương trang sức gì đó, ít nhất còn có thể bán được tiền , hiện tại lại là của cải mất mát.
Hai người vừa mới thu dọn đồ đạc xong thì đột nhiên nghe thấy tiếng " cạch" ở cửa , rồi cửa phòng bật mở vào bên trong .
Phùng Tư Tư giật mình, nói: “Có người tới? Chu Hiểu Đình không phải đi Mỹ sao?”
Đang nói, giọng người đàn ông vang lên từ cửa truyền đến: “ kiểm tra nhanh một chút, vứt đồ đạc của Lâm Tố Tâm ra, đừng chiếmdiện tích của trường, học sinh mới sẽ chuyển đến sau khi trường khai giảng lập tức sẽ vào ở. À, đúng rồi, nghe nói mộ thiếu còn tặng cô ta không ít đồ ,tìm ra thì cất đi , mấy thứ này cho cô ta dùng lãng phí, chúng ta lấy giao cho Đỗ tiểu thư, nói không chừng còn có thể lợi ích.”
Lâm Tố Tâm nhíu mày, liền nhìn thấy một người đàn ông trung niên có một nốt ruồi đen trên khóe miệng , mang theo hai người đàn ông trẻ tuổi đi vào . Nhìn thấy hai cô gái ,ba người sửng sốt một chút.
Lâm Tố Tâm hồi tưởng trong chốc lát, mới nhớ tới người đàn ông trung niên chính là Tôn phó quản lý khu ký túc xá Tôn Quan.
Mặc dù cô được thừa hưởng tất cả các kí ức của nguyên chủ , nhưng cũng có chút khác biệt so với ký ức của chính cô , ngoại trừ những thứ quan trọng đối với cô, những người khác hay đồ vật luôn phải vắt óc suy nghĩ khi gặp phải , bằng không chỉ cảm thấy đối phương hơi quen thuộc.
Bởi vì ký túc xá được chia thành 3 khu vực theo các hạng khác nhau, phòng quản lý ký túc xá cũng có ba giám đốc khác nhau chịu trách nhiệm quản lý ba khu vực.
Không thể hiểu nổi sao người đàn ông này lại có thể làm quản lý kí túc xá Ánh Sao chứ .Trông ông ta không giống người đạt yêu cầu chút nào ý.
Không nói đến khu Ánh Sáng ,mà là khu Ánh Trăng, cũng là nơi tập chung các quan chức cấp cao, ngay cả công nhân giặt quần áo cũng nhận được một số tiền boa không ít trong một ngày.
Nhưng khu Ánh Sao thì khác ở đây có rất nhiều sinh viên sống và rất hỗn tạp, hơn phân nửa là các gia đình bình thường,
không có dư tiền để tiêu xài, trên cơ bản cũng giống như các sinh viên của các trường đại học bình thường không sai biệt lắm.
Phó quản lý Tôn ở chỗ này, trong lúc dầu sôi lửa bỏng cũng không có cơ hội thể hiện phép lịch sự trước mặt thế hệ giàu thứ hai , cho nên thật vất vả mới bắt được cơ hội lấy lòng Đỗ Lâm Nhi , đương nhiên không tiếc công vội vàng đuổi Lâm Tố Tâm ra khỏi kí túc xá .
Lâm Tố Tâm đứng dậy, nói: “ Phó quản lý Tôn , không phải ông nói tôi hôm nay mới phải dọn ra ngoài sao? Xem ra hôm nay còn không chưa tới 12 giờ tối đi? phó quản lý Tôn ông vội vàng chạy tới là muốn làm cái gì?”
Quản lý Tôn hiển nhiên không ngờ tới, cô gái này thường ngày không dám lớn tiếng nói chuyện ,sao hôm nay lại bình tĩnh như vậy, sửng sốt một chút, mới cười lạnh nói: “Ai biết cô hôm nay sẽ đến? Nếu là cô hôm nay không tới, ngày mai đồ đạc còn ở đây , không phải cho tôi thêm phiền toái sao? Tôi là tới đây giúp cô thu dọn .”
Lâm Tố Tâm nghe xong những lời vô liêm sỉ như vậy, cô không để tâm nghiêm nghị nói: “ Quản lý Tôn, xin hãy nói rõ ràng, căn hộ không chỉ có tôi còn có Phùng Tư Tư cùng Chu Hiểu Đình. Ông tùy tiện mở cửa tiến vào, là xâm phạm đời tư của hai cô ấy nếu hai người kia làm mất một thứ gì đó, ông có thể chịu trách nhiệm được không?”
Tôn lão sư nói: “Cô có ý tứ gì? Tôi còn có thể bị ma xui quỷ khiến trộm đồ của các người sao? Cô không thể khinh thường người như thế!”
Lâm Tố Tâm nói: “Tôi đây không biết nha, ông là muốn làm gì khi lẻn vào ,trong khi chúng tôi không ở ký túc xá a? Tôi vừa rồi còn nghe thấy các người nói chuyện , muốn lấy những thứ Mộ Hàn Khanh tặng tôi, đây không phải là ăn trộm thì là cái gì”?.